VỢ, ĐỪNG BẮT NẠT ANH!



Sở Dương bị người ta nắm được điểm yếu, chỉ có thể ở lại công ty làm trâu làm ngựa cho Lạc Thần để không bị mẹ của mình ép cưới, nước mắt chảy ngược vào trong lòng.

Hai người cùng nhau đi tới ngày hôm nay, công sức mà hắn bỏ ra cho công ty không thua kém gì Lạc Thần, thậm chí bây giờ còn có cảm giác mình là chủ chứ không phải cậu ta là chủ.

Hắn ngồi đối diện Lạc Thần, điên cuồng gõ phím, xem hợp đồng, xem các loại số liệu tháng vừa qua. Từ khi Vương Tuyết Tình rời đi thì có không ít người chửi công ty, ở bên ngoài cũng xuất hiện rất nhiều lời đồn đại, nói chủ tịch của Lạc Hoa muốn cưỡng ép dùng quy tắc ngầm với Vương mỹ nữ nhưng không thành, do đó hủy hợp đồng. Chửi rủa Lạc Thần khắp các mặt trận, nhưng tất nhiên, số người tin tưởng cũng chỉ có fan của Vương mỹ nữ kia mà thôi.

Lạc Thần tuy không phải thần tượng, nhưng cũng có không ít người biết, hơn nữa lần trước anh công khai xuất hiện ở chương trình của Dịch Đường ôm Hạ Điềm rời đi, đến giờ vẫn nhiều fan nữ nhớ mãi không quên đây.

Mặc dù sự kiện đó đã đi qua rất rất lâu rồi, nhưng thỉnh thoảng những hình ảnh của anh vẫn hiện lên trên các trang mạng. Sau khi biết anh là chủ tịch của Lạc Hoa, một đám sắc nữ càng thêm điên cuồng.

Vương Tuyết Tình không nói gì về vấn đề này là muốn cho bọn họ biết, thiếu đi một người như cô, Lạc Hoa sẽ rất khốn đốn sao?


Sở Dương chỉ cảm thấy buồn cười. Lạc Hoa không thiếu người nổi tiếng, không thiếu những cô gái xuất sắc, cũng sẽ không vì cô rời đi mà bị ảnh hưởng nhiều đến thế, cùng lắm thì giá cổ phiếu đoạn thời gian ấy hơi thất thường thôi.

Làm xong hết thảy công việc thì trời cũng đã tối muộn, Lạc Thần ở bên cạnh vừa làm vừa vui vẻ cầm điện thoại nhắn tin cho vợ yêu, Sở Dương ở bên này nhìn căng muốn rách mí mắt.

Lạc Thần nhướng mày hỏi:

“Nhìn cái gì?”

Sở Dương lắc đầu cười khổ:

“Đang ghen tỵ với cậu.”

Phải, hắn rất ghen tỵ, nếu người tìm đến chỗ Hạ Điềm là hắn, thì hiện tại có lẽ con của bọn họ cũng được bốn tháng như Y Y rồi. Hắn vươn người một cái, chào tạm biệt bạn tốt rồi tan làm trước.

Lúc này Lạc Thần đã trao đổi xong với Hạ Điềm, danh khí của cô mặc dù cũng tốt nhưng lại không quá nổi bật trong giới, muốn đi lên nhanh thì phải dựa vào một tác phẩm nổi tiếng, cũng cần một vị đạo diễn nổi tiếng.

Anh có thể xếp cho cô một vai diễn, nhưng lại không thể là nữ chính, mà ngược lại...vai phản diện.

Hạ Điềm cũng không ý kiến gì, cô chỉ sợ anh cho mình vai chính thì mình không diễn nổi. Nếu có thể xuất hiện xuyên suốt bộ phim, thì vai phản diện cũng là một lựa chọn không tồi.

Một năm trước vừa xuất đạo đã vào vai phản diện, một năm sau trở lại giới, tiếp tục là một vai phản diện.


Hạ Điềm đưa tay đỡ trán, không biết nên vui mừng vì bản thân được nhận vào một bộ phim điện ảnh triển vọng, hay nên buồn vì cứ phải mang hình tượng “ác độc”.

Cô biết vì vai diễn này của cô mà Lạc Thần đã bỏ ra không ít, vì vậy khi đi gặp và làm quen với mọi người, cô ra sức rất nhiều, ngoan ngoãn hiểu chuyện vô cùng.

Đạo diễn lại không hài lòng với hình tượng của cô lắm, ông nhăn mày suy nghĩ rồi gọi riêng cô ra ngoài.

Hạ Điềm thẳng lưng đi theo ông, lúc bước ra khỏi phòng họp thì khóe môi đang cong lên dịu dàng của cô cũng trở về bình thường.

Đạo diễn nhìn thẳng vào cô:

“Cô cũng biết mình đi cửa sau? Nói thật, nếu tôi không hài lòng với biểu hiện của cô thì cô sẽ phải diễn đi diễn lại đến khi đạt thì thôi. Mặc dù lần này tôi phá lệ nhận người mới, nhưng tôi sẽ không dễ dãi, cô hiểu được?”

Hạ Điềm hít sâu một hơi, gật đầu đáp:

“Vâng, tôi hiểu, đạo diễn yên tâm.”

“Cô quá hiền lành, yếu ớt, tôi sợ cô không phù hợp với vai sát thủ này, phải luyện tập rất nhiều… hay là cô...”

Đây là đang khuyên cô từ bỏ? Hạ Điềm chưa bao giờ sợ những cảnh hành động, thậm chí cô còn rất có hứng thú với những cảnh này, vì cô đã từng học võ một thời gian dài.

Cô mỉm cười nhìn ông:


“Một tháng sắp tới, tôi sẽ nỗ lực hết mình.”

“Được rồi.... dù sao tôi cũng mắc nợ Lạc Thần, chỉ lần này thôi, tôi hy vọng cô hiểu vị trí của mình.”

Đạo diễn không tỏ thái độ khinh bỉ ra mặt, nhưng Hạ Điềm cảm giác được ông ấy rất xem thường cô, một diễn viên mới nổi lên cách đây không lâu sau đó im bặt, không chút tin tức.

Một tháng học tập cùng với đoàn làm phim, Hạ Điềm mỗi ngày đều đi sớm về trễ, những động tác nhào lộn có độ khó cao vốn dĩ cần diễn viên đóng thế, cô lại có thể hoàn thành trong chớp nhoáng.

Mọi người ban đầu cũng có ý kiến với cô, nhưng nhìn cô chăm chỉ luyện tập như vậy, dần dần cũng im lặng.

Bọn họ có thể không thích Hạ Điềm vì cô được nhận vào nhờ các mối quan hệ, nhưng họ phải công nhận sự nỗ lực và năng khiếu vận động tuyệt vời của cô.

Hạ Điềm chỉ vừa sinh xong được gần nửa năm, thân thể còn đang trong giai đoạn hồi phục, vất vả mà cô phải chịu xa xa hơn nhiều những gì họ nghĩ.






Bình luận

Truyện đang đọc