VÔ HẠN KHỦNG BỐ

Trịnh Xá thở ra một hơi nhìn cửa xe mở ra, mặc dù trước đó hắn liều mạng muốn rời khỏi xe bus, nhưng mà đúng lúc muốn đi ra, lại đột ngột cảm thấy cửa xe ấy như một cái miệng tử thần, đang chờ hắn từng bước từng bước hướng tới tử vong...

Trịnh trá lắc lắc đầu, hắn từ từ đi ra khỏi xe bus, tiếp đó hướng phía đầu dòng xe đi tới, ở chỗ đó đã có không biết bao nhiêu người vây quanh, tất cả đều trợn mắt há mồm nhìn đường cao tốc bị nổ tung ở đằng xa, trong vụ tai nạn xe cộ liên tiếp này, ít nhất vài chục người đã chết, phía xa cơ hồ đã biến thành một biển lửa. Trong đám người, một cảnh sát ôm trong lòng một cô gái đang không ngừng khóc.

- Xin hỏi một chút, cô vừa rồi rốt cuộc đã nhìn thấy những gì?

Trịnh Xá đi tới bên cạnh 2 người, khách khí nhìn cô gái hỏi.

Thiếu nữ vẫn không ngừng thút thít, tựa hồ đã không thể nói ra lời, người cảnh sát vội vàng nói:

- Vị tiên sinh này, cô ấy hiện tại quá kích động, xin ngài tạm thời đừng hỏi cô ấy bất kỳ vấn đề gì, nếu như có gì nghi hoặc, có thể cùng về cảnh cục giúp đỡ điều tra vụ tai nạn xe lần này....

Trịnh Xá cố ý nhìn đồng hồ đeo tay của mình rồi nói:

- Thật đáng tiếc, tôi còn có một thỏa thuận cần ký kết, nếu như có thể, tôi chỉ muốn hỏi thăm một chút vị tiểu thư này rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì, nếu không thì nhìn thấy cảnh tai nạn này, tôi thực sự không dám tùy tiện lái xe dưới đường cao tốc.

Người cảnh sát bất đắc dĩ nhìn cô gái trẻ ở trong lòng, nữ hài này khóc tới thương tâm cực điểm, dầu sao nhiều khả năng là đang nghĩ lại mà sợ, đầu tiên là vô duyên vô cớ nhìn thấy tử vong của bản thân, tiếp đó từ dự cảm trở lại hiện thực, lại suýt chút nữa bị xe tải đâm chết. Cái kiểu tiếp cận tử vong khủng bố này người ngoài căn bản không thể tưởng tượng nổi, cũng chỉ có người như Trịnh Xá nhiều lần trên lằn ranh tử vong vùng vẫy cầu sinh tồn mới có thể cảm giác được, vì thế hắn chỉ nhẹ vỗ vai an ủi thiếu nữ.

Thiếu nữ này chính là nữ nhân vật chính Kimberly trong phim Final Destination, trạng thái tinh thần lúc này của cô đã tốt lên rất nhiều, sau khi tiếp tục nức nở vài tiếng, cuối cùng nàng lắp ba lắp bắp nói:

-....Tôi lúc nãy vừa thấy tử vong...linh cảm tử vong, không biết vì lý do gì, tôi dường như nhìn thấy mình lái xe trên đường cao tốc, tiếp đó đằng trước một chiếc xe vận tải chở gỗ tròn bỗng nhiên xảy ra sự cố. Dây thép chằng gỗ của chiếc xe này đột nhiên đứt, tiếp đó những súc gỗ tròn từ xe tải không ngừng lăn xuống, làm một chiếc xe ở sau bị phá tan, mà một số xe khác vì tránh gỗ lăn mà không ngừng đâm nhau, chiếc xe tôi lái lật nhào, tiếp đó...

Nói tới đây, cô gái lại bắt đầu run rẩy toàn thân, nàng đã không nói tiếp được nữa.

Trịnh Xá cố ra vẻ thoải mái nói:

- Nếu như những tiên đoán này mà là thật, vậy thì những chiếc xe này của chúng tôi đều phải cảm ơn cứu mạng của cô...có thể hỏi một chút không? Những xe này của chúng tôi đều sẽ bị đụng vỡ trong vụ tai nạn xe cộ phải không?

Nói xong, hắn cố tình giơ tay chỉ các xe ở tít xa.

Kimberly khẽ lắc đầu đáp:

- Không, theo những gì tôi nhớ, người chết chỉ có chiếc này, chiếc này....cho đến chiếc xe bus đó, để tôi nhớ xem…. chiếc này nổ tung trước tiên. Tiếp đó chiếc này bị bốc cháy toàn bộ, còn chiếc xe mô tô kia lại bị đâm...đúng rồi, hai mẹ con này lần lượt bị chết, người con bị văng ra, bà mẹ bị đâm chết, sau đó là cả xe bus nổ tung làm chết người con, còn chiếc xe kia thì....

Theo mô tả của Kimberly về tai nạn đối với từng chiếc xe, Trịnh Xá biết rằng Chủ Thần đưa bọn họ dung nhập vào trong thế giới phim kinh dị này, đã mang tình tiết ban đầu cải biến đi. Hai mẹ con đó trên thực tế là chết cùng một lúc, ít nhất trong kịch bản là như vậy, nhưng cái mà cô ta thấy lại là bà mẹ chết trước, tiếp đó là xe bus nổ tung, sau đó xe bus mới đụng chết người con, nói cách khác, thời gian chết của bọn họ đã xen vào giữa hai mẹ con đó, tiếc rằng bọn họ lại là nổ tung mà chết, như vậy thật chẳng có cách nào phân biệt mọi người trong đội này thứ tự tử vong như thế nào.

Trịnh Xá nghĩ tới đây lập tức khách khí nói:

- A, vậy chúng tôi và xe cộ ở sau cũng thật là may mắn, không ngờ tránh được vụ tai nạn xe cộ chết chóc này...đã làm phiền tiểu thư rồi, người chết không thể sống lại được, mong cô kiềm chế đau thương....

Nói xong, hắn mỉm cười từ từ đi về phía xe bus đi.

Lúc này những người còn lại cũng đều từ trên xe bus đi xuống, con bé lưu manh và gã thanh niên nhuộm tóc bảnh chọe đó khẽ la lên, nhìn những người ngoại quốc ở xung quanh, khiến bọn họ thực sự tin là đã tới trong thế giới phim kinh dị...hoặc là có lẽ là đã tới nước ngoài, nhưng bất kể cái gì cũng vậy, đều khiến bọn họ chỉ cảm thấy hưng phấn, đặc biệt là lúc nghĩ tới nơi này là cái gọi là Mỹ quốc. Hai thanh niên đó lại bắt đầu hưng phấn thấp giọng cười nói, dẫu sao bọn họ có vàng, lại chưa từng thấy qua uy hiếp tử vong thực sự, được ngày nào hay ngày ấy, có lẽ là tâm tình tranh thủ hưởng lạc chính là mô tả hiện tại về bọn họ. Trái lại mà nói, mọi người khác trong đoàn mặc dù cũng là nghiêng đông ngó tây, có điều thần thái bọn họ mặc dù cố tỏ ra thật tự nhiên, mấy người đó đều lộ ra vẻ mặt lo lắng lẫn khủng bố.

Trịnh Xá đi tới trước mặt mấy người này nói:

- Vậy thì … chia tay ở đây, nếu như các vị còn có thể sống sót trở về được Chủ Thần không gian, lúc đó sẽ nói tới chuyện như thế nào kề vai cùng nhau chiến đấu nha.

Nói xong, Trịnh Xá đi một mình về phía xa.

Mọi người tại đây đều ngơ ngẩn, hai thanh niên kia cũng theo sau Trịnh Xá bỏ đi càng lúc càng xa, còn Vương Hiệp cùng mọi người thương lượng một lúc, cũng quyết định cấp tốc rời nơi này càng nhanh càng tốt, nói cho cùng bọn họ lúc này là phi pháp (không có giấy tờ hợp lệ), một khi bị trạm cảnh sát giữ lại điều tra, về chuyện vào rồi có thể ra được hay không cũng chưa có chắc chắn, trong phim kinh dị Final Destination 2, người ở một mình trong phòng thường sẽ chết cực kỳ nhanh.

Trịnh Xá xuôi hướng đường cao tốc đi tới, không lâu sau đã nhìn thấy trạm gác giao thông giữa đường cao tốc và đường quốc lộ bình thường, lúc này trạm gác chỗ nào cũng đầy người đông đúc hỗn tạp, một vài cảnh sát hướng dẫn xe qua trạm gác, còn có cả xe cứu thương, xe chữa cháy, thêm vào đó là vô số phóng viên, chen chen chúc chúc bên ngoài trạm gác, trong sự hỗn loạn của nơi này, Trịnh Xá dễ dàng đi qua trạm gác, rồi cứ thế công khai đi theo đường quốc lộ thường vào tới trong thành phố, hắn tiếp đó mua một quyển hướng dẫn ở quầy báo, sau khi có được quyển hướng dẫn rồi, hắn đơn giản chỉ xác định phân bố các nơi trong thành phố này.

- Mẹ kiếp, Trương Kiệt, ta sẽ không tới đánh các ngươi, dù sao cũng chỉ cần sống sót qua năm ngày này, các ngươi còn không trở về được Chủ Thần không gian sao? Ta biết ngươi có chuyện muốn nói với ta...vậy đến mà đánh ta đi, vô luận là ai đến đánh ta cũng được, ta lúc nào cũng sẽ hoan nghênh bọn ngươi đến... Nguồn: http://truyenfull.vn

Trịnh Xá âm thầm tự nhủ, hắn không rõ Trương Kiệt phải chăng có thể thăm dò được suy nghĩ của mình, nhưng mà trong đầu hắn quả thực là quyết định như vậy, nếu Trương Kiệt có thể thăm dò được suy nghĩ của hắn đương nhiên là tốt nhất, hắn có thể dĩ dật đãi lao (lấy khỏe đối phó mệt), nếu như không thể thăm dò được suy nghĩ của hắn, thì sau năm ngày về tới Chủ Thần không gian, tất cả các vấn đề mâu thuẫn cũng có thể cùng nhau giải quyết rồi!

Thế nhưng Trương Kiệt vì cái gì mà lại muốn làm như vậy chứ? Vì cái gì đây? Chẳng lẽ hắn có nỗi khổ tâm gì đó hay sao? Rõ ràng có tinh thần lực khống chế cường đại lại chẳng sử dụng, ngược lại để kệ Ấn Châu đội thoải mái tấn công nhóm mình, cuối cùng tận khi đã nguy hiểm tới tính mạng, hắn mới buộc phải tiêu diệt kẻ khống chế tinh thần lực đó của đối phương...

Với lại đã nói như thế, Trương Kiệt rất có thể đúng là trước kia muốn giết Chiêm Lam, nhưng hắn vì lý do gì mà muốn làm vậy chứ?

Nếu như nói là có nỗi khổ trong lòng thì thực khó mà tin nổi, mỗi một người trong đoàn, chỉ có hợp tác với nhau mới có thể sống sót, một cá nhân đơn độc trổ uy phong, rất có khả năng sẽ bị đối phương khắc chế thậm chí giết chết. Điều này vô cùng rõ ràng trong chiến đấu cùng Ấn Châu đội, cho dù là có thuộc tính cường hóa và các loại kỹ năng, chọn lựa đơn độc vẫn thực sự không phải là hoàn mỹ nhất, vẫn cần có đồng bọn cùng nhau hợp tác mới được... Như vậy, Trương Kiệt, lý do của hắn thực ra là cái gì đây?

- Đúng rồi, hắn tựa hồ có thể tự do rời khỏi xe bus, chẳng lẽ hắn có thể không tuân thủ theo bộ phim kinh dị này của Chủ thần sao? Nếu hắn thực sự mạnh như vậy thì đã không mấy lần suýt nữa thì chết, nếu nói như vậy thì, hoạt động của hắn trước đó đã tuân thủ quy tắc của Chủ Thần, hơn nữa còn tuyên bố có thể bảo vệ an toàn cho bốn người bọn họ, chẳng lẽ tử thần sẽ không đến giết họ sao?

Trịnh Xá nghĩ như thế cảm thấy cũng có chút hợp lý, bởi vì bọn họ dưới tình huống không thể ra vào xe bus mà rời đi, lúc đó bọn họ vẫn chưa có trở thành một phần tử trong lời tiên đoán tử vong của nữ nhân vật chính trong kịch bản, nói một cách khác, bọn họ là thực sự đã trốn thoát quy tắc tử vong của bộ phim kinh dị này, bọn họ tuyệt sẽ không chịu tử thần công kích cũng rất có thể nói rằng đã qua khỏi.

Trịnh Xá cứ thế cầm sách hướng dẫn du lịch vừa đi vừa nghĩ ngợi, đến lúc đâm một nam tử da trắng ngã xuống đất, nam tử da trắng này lập tức lớn tiếng ầm ĩ. Trông bộ dạng gã nam tử này một thân quần áo dính đầy kim loại, trên mũi cũng xỏ đầy khuyên móc, hẳn phải là một tay hippy bất cần đời. Trịnh Xá đang muốn nói vài câu hoặc cho một đấm tống cổ hắn đi, nhưng phiền toái thực sự lại kéo tới rồi, không xa đó một tay cảnh sát bắt đầu đi về phía hai người.

Trịnh Xá thở ra một hơi, hắn không muốn lại vào trong cục cảnh sát kiểu này, dù sao đi nữa hắn vẫn còn phải đối mặt với công kích của từ thần và phục kích lén lút của đồng bọn, cho nên lúc gã da trắng còn đang la hét, hắn giơ nắm đấm nhẹ nhàng đấm đáp lễ. Mặc dù cá nhân hắn cho là một quyền nhẹ nhàng, nhưng vẫn khiến gã da trắng ngã xuống đất, tiếp đó hắn chạy vào giữa đám người. Sau vài phút đồng hồ, hắn đã dừng lại ở trong một cái đường hầm, cảnh sát và gã da trắng đã hồi phục tinh thần đều tiếp tục truy đuổi phía trước, còn hắn lại trốn trong đường hầm lật mở quyển hướng dẫn du lịch.

- Hiện tại không thể như thế này được, mặc dù có lẽ không cần ở nhà trọ, tìm một cái quảng trường cũng có thể xoay sở tạm năm ngày, nhưng vì đề phòng phát sinh mâu thuẫn với cảnh sát, hay cứ đi làm một cái chứng minh thư giả thôi... Quán bar "Wave"? Bắt đầu mở cửa vào 6h tối, kinh doanh cả đêm...

- Ách, hình như lần trước Zero có nói qua địa phương kiểu này? Chỉ cần tìm ông chủ quầy rượu hỏi thăm một chút, cho một ít tiền là đã có thể...

Trịnh Xá vừa giở hướng dẫn du lịch, vừa theo đường hầm đi về phía trước, rất từ tốn, hắn đã đi vào sâu trong đường hầm...

Quán bar Wave.... nghe ra cái tên rất là ám muội, căn bản cũng chẳng cần tưởng tượng, quán bar này trên thực tế là nơi các em thoát y vũ tụ tập, không chỉ vậy, bên ngoài quán bar còn có mấy chục chiếc xe mô-tô cùng bọn côn đồ mặc quần áo quái dị, so sánh ra thì một người Á Châu với bộ trang phục bình thường xuất hiện tại nơi này, trái lại khiến Trịnh Xá có chút nổi bật.

Tuy nhiên Trịnh Xá chẳng hề lưu ý mấy chuyện này, nói chung, sau khi trải qua nhiều lần sinh tử tồn vong, chiến trường bom đạn, thậm chí là chiến trường phim kinh dị tàn khốc, tâm linh của hắn sớm đã vững vàng kiên nghị, ít nhất so với hắn trước kia cơ hồ đã cách biệt một trời một vực, trước kia hắn có lẽ sẽ không cầm tiểu liên uy hiếp tân nhân... Trên thực tế sau khi trải qua nhiều lần sinh tử, hắn chỉ càng quan tâm tới sinh mệnh bản thân và đồng bọn, chẳng biết đây là một loại tiến bộ hay là sa đọa nữa....

Đối với đám côn đồ này hắn căn bản không lưu tâm, nếu có ai đến quấy rối hắn, thì sẽ đánh ngã luôn, nếu muốn tấn công hắn trước hay định trấn lột hắn, thế thì giết chết luôn, đường lối cơ bản của hắn chỉ là không lạm sát vô cớ, một khi là kẻ có khả năng uy hiếp tới sinh tồn của hắn và đồng bọn... thì nhất định phải thanh lý không thương tiếc.

"Đành vậy chứ biết làm sao...." Trong lòng Trịnh Xá cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhưng để sinh tồn hắn chỉ có thể tiếp tục duy trì như thế....

Quán ba "Wave", quả nhiên là danh phù kỳ thực (danh xứng với thực), quanh bốn vách tường quán bar đều có mấy mỹ nữ thoát y múa cột, ở trung tâm quán bar lại có một cái bục hình chữ T, ở trên đó cũng có vài mỹ nữ cũng đang làm cái việc tương tự, đám đàn ông đang ngồi rất đông trong quán bar, tên nào cũng ôm một nữ nhân lõa thể cả, thậm chí còn có tên bắt đầu làm trò bậy bạ ngay trước mặt mọi người, có điều người xung quanh lại đều là làm như không thấy. Bọn họ chỉ chìm đắm trong âm nhạc ồn ào chói tai của DJ.

Trịnh Xá cũng không đếm xỉa tới người xung quanh, hắn đi thẳng tới chỗ quầy rượu rồi giơ tay vẫy vẫy, chờ lúc tay chủ quầy rượu đã để ý tới, hắn đem cục vàng to như ngón cái ném qua.

Gã chủ quầy rượu kỳ quái bắt lấy cục vàng, hắn tức thì ước lượng một chút, sau đó nhìn Trịnh Xá một cách quỷ dị rồi hỏi:

- Muốn gì?

Trịnh Xá lạnh lùng nhìn hắn đáp:

- Ta không thông tiếng lóng của các ngươi, cho nên đừng lấy mấy cái đó đem thử ta, nói thẳng luôn, giúp ta làm một cái chứng minh thư. Trước trưa ngày mai ta muốn có nó trong tay, nếu hoàn thành được...thỏi vàng đó sẽ là của ngươi, ngoài số tiền để làm giấy chứng minh thư, ta sẽ đưa hai thỏi vàng nữa...công việc như vậy ngươi có tiếp nhận hay không?

Gã chủ quầy gắt gao nhìn khối vàng trong tay Trịnh Xá, sau đó lại đột nhiên khẽ lắc đầu nói:

-...Làm chứng minh thư ta đích xác có thể nhận, nhưng thời gian thực tình quá ngắn ngủi, nếu như ngày mai đã muốn cầm trong tay chứng minh thư....Ta sợ thời gian có lẽ không kịp.

Trịnh Xá không nói một lời, làm vẻ thò tay vào trong ngực móc đồ, hắn lại từ trong nạp giới lấy ra một thỏi vàng. Sau đó đập đánh cộp một tiếng lên quầy rượu nói:

- Ta không thừa hơi chơi trò mặc cả mặc lẽ với ngươi, tiền công tăng gấp đôi, hai thoi vàng là của ngươi, bốn thỏi là để làm chứng minh … Trước trưa ngày mai, có thể hoàn thành hay không ngươi chỉ cần nói một câu là xong. Nói trước, sau khi đáp ứng rồi thì nhất định phải hoàn thành đúng hạn, nếu không ngươi nhất định phải chết. Ta mặc kệ chỗ dựa của ngươi là ai, ở nơi này có thế lực lớn thế nào, kiểu gì ngươi cũng nhất định phải chết!

Sắc mặt gã chủ khẽ biến, nhưng hắn tuyệt không có nói nhiều. Chỉ là hai mắt gắt gao nhìn hai thỏi vàng dày nặng trên quầy rượu, không chỉ có hắn mới nhìn, chung quanh rất nhiều tên côn đồ đều ngây ngốc nhìn thỏi vàng, gã chủ vội vàng vồ lấy thỏi vàng bỏ vào bên dưới quầy rượu, hắn cúi đầu nói:

- Rõ rồi, trước trưa ngày mai ngươi sẽ có thể cầm được trong tay... Ta cần có một tấm ảnh của ngươi.

Lần này lại là Trịnh Xá ngẩn người, các thứ trên người hắn tuy nhiều, đó chính là những trang bị và vật phụ trợ vì sống còn mà chuẩn bị a, ảnh... Ai lại vô duyên vô cớ mang theo một tấm ảnh vào trong phim kinh dị? Thế không phải vô nghĩa sao? Cho nên hắn chỉ có thể khẽ nhún vai nói:

- Ta còn chưa có ảnh chụp. Đằng sau quán bar có thể chụp hình không?

Gã chủ thần sắc không hề thay đổi từ trong quầy rượu lấy ra một máy chụp hình loại nhỏ, hắn nói:

- Cứ ở chỗ đó, mặc dù hiệu quả không tốt lắm, nhưng bên chế tác sẽ chỉnh sửa một chút....

Lời nói còn chưa dứt, máy ảnh vừa "tách" một tiếng, một đạo chớp sáng đã lóe lên chói mắt.

Mắt Trịnh Xá theo bản năng nhắm lại, nhưng khi nhắm mắt đồng thời hắn đột nhiên cảm thấy một trận lạnh gáy, một tay mạnh mẽ hướng ra sau chộp tới, cùng lúc chộp được vũ khí sắc bén lạnh buốt, cả người hắn đã xoay lại tung một cước đá tới.

Lúc vừa rồi đồng thời khi máy ảnh chớp sáng, một tên côn đồ sau lưng hắn bất ngờ cầm lấy dao găm đâm vào sau eo lưng hắn. Hơn nữa không chỉ tên côn đồ đó mà còn mấy kẻ xung quanh đều có ý hướng chỗ này vây lại, chỉ là bọn chúng không nghĩ tốc độ phản ứng của Trịnh Xá lại nhanh đến vậy, cùng lúc chặn lại chủy thủ, đồng thời còn có thể xoay người lại đá bay kẻ ở sau. Sức mạnh của một cước ấy cũng không có bình thường, một cước đá tới, bất ngờ khiến tên côn đồ bay xa mấy mét, trong khi bay còn đụng ngã bốn năm người. Nhất thời những kẻ ở quanh đều không dám vây lại nữa, mọi người đều nhìn vào Trịnh Xá, trong toàn bộ quán bar chỉ truyền tới âm thanh DJ chói tai, còn có tiếng ồn ào tiếp tục của một số người không biết chuyện ở đằng xa, có điều là người ở xung quanh Trịnh Xá lại là im thin thít.

- Ông chủ...ảnh chụp xong chưa?

Trịnh Xá không thèm đếm xỉa đến gã côn đồ nọ, hắn chỉ quay đầu tiếp tục nhìn về gã chủ quầy rượu.

Trịnh Xá lại lắc lắc đầu nói:

- Không phải đã gấp đôi tiền rồi ư, ta không có thời gian cùng ngươi chơi trò tiền bạc... Nhớ kỹ, đặt hàng của ta nếu làm không xong, ngươi sẽ chết.... Ngươi nhất định sẽ chết! Cho nên, cố gắng hết sức hoàn thành việc đó đi.

Nói xong, hắn nhẹ nhàng đặt chủy thủ trên tay lên quầy rượu, bắt đầu bước ra khỏi quán bar..

Tay gã chủ quán bar vẫn luôn để ở phía dưới quầy rượu, cái tay đó vẫn luôn xiết chặt một cây súng trường, nhưng mà nhìn kỹ, lại có thể thấy rằng tay hắn không ngừng run, đặc biệt là sau khi nhìn thấy chủy thủ đó, cả hai tay hắn run càng thêm run.

Bọn côn đồ ở quanh cũng đều vây lại rồi, một tên trong đó lôi chủy thủ ra liền kêu lên kinh hãi:

- Kungfu Trung Quốc! Đây là Kungfu Trung Quốc a!

Nguyên lai trên chủy thủ đó lại đã có vài dấu tay, thậm chí cả các đường vân tay đều từng cái in rõ xuống, cứ như là tay Trịnh Xá là một cái bàn ủi vậy, cái này khiến mọi người xung quanh líu hết cả lưỡi, đặc biệt là lão chủ quầy rượu, sắc mặt hắn đã hết xanh rồi trắng, hết trắng lại xanh, mấy chục giây sau, hắn vội vàng móc ra một cái điện thoại di động bắt đầu không ngừng đàm thoại.

Trịnh Xá từ trong quán bar đi ra ngoài, hắn liếc nhìn sắc trời, lúc này trời đã tối đen, thời gian ước chừng là khoảng chín giờ tối, mà hắn lại không có biện pháp nào để ở nhà trọ, điều này khiến hắn khó xử một chút, nên quyết định hãy cứ tìm nơi quảng trường rộng thôi, rồi tạm qua đêm trên ghế dựa ở đó.

Lúc này trên đường có chút ẩm ướt, trước khi Trịnh Xá tới quán bar đó đã có một cơn mưa lớn, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, thậm chí một số chỗ còn có vũng nước, chỉ có bọn hippy cưỡi mô-tô cũng không để ý mấy thứ đó, bọn chúng đang không ngừng gào thét cưỡi xe phi tới phi lui.

Ngoài ra còn có mấy cô gái đứng đường ở bên ngoài quán bar, bọn họ trang điểm đậm đặc, cả người đều tỏa ra mùi nước hoa nồng nặc, trên người cũng chỉ mặc đồ sexy rất mỏng, nhìn qua là biết "nghề" của bọn họ là gì. Lúc Trịnh Xá đi qua bên cạnh bọn họ, mấy cô gái này thậm chí còn buông lời trêu ghẹo và dụ dỗ, mãi tới lúc hắn không thèm đếm xỉa bọn họ cứ thế bỏ đi, các chị em này mới bực bội mà thôi không chèo kéo.

Có điều một cô trong nhóm dường như nuốt không trôi, nhổ cả một ngụm đờm đặc lên con đường Trịnh Xá đi qua, trong mắt chất đầy vẻ buồn bực. Đúng lúc này, một chiếc mô-tô đang gầm rú từ trước mặt bọn họ phóng tới, vừa hay bất ngờ đè lên bãi đờm đặc đó, lại cũng không biết là ra làm sao, có thể là bởi vì do trời mưa trơn trượt, hoặc là vì bãi đờm kia, cuối cùng chiếc mô-tô ấy đột nhiên bị trượt, lại còn với tốc độ càng thêm nhanh đâm thẳng tới Trịnh Xá ở gần đó.

Tên côn đồ ở trên xe đó chỉ vừa mới kịp kêu lên một tiếng thì cả người đã bị mô-tô ném bay ra, còn cả chiếc mô-tô lại đang trượt lên vệt nước trên mặt đất đâm thẳng vào Trịnh Xá, tới lúc Trịnh Xá quay đầu lại, mô-tô đó chỉ còn cách hắn có hai, ba mét. Tránh khẳng định là tránh không kịp, hắn chỉ có thể dậm chân xuống lùi vội ra sau, chưa lùi được mấy bước đã rơi vào trong một vũng nước nhỏ, lúc này hắn cuối cùng mới có cơ hội vận hành khinh công nhảy lên, thoải mái vượt qua hơn 1 mét phía trên mô tô.

Trịnh Xá thở ra một hơi sau khi rơi xuống, hắn bắt đầu trầm tư suy nghĩ, trong lòng lại nghĩ không rõ mọi thứ này có phải là ngẫu nhiên hay không? Phải chăng hắn đã là nhân tuyển tử vong mà tử thần đang bám theo? Không có khả năng a, lúc này cũng chưa được bao lâu, cả hai mẹ con đó chiếu theo kịch bản hiện tại có lẽ đều chưa ai chết cả.

Trong lúc ngẩn ra như vậy, chiếc mô-tô đó đã đâm vào chân cột điện sau lưng hắn, vừa đụng vào cột điện, mô-tô liền nổ tung, sức nổ đó thực quá mạnh mẽ, làm mấy khối đá trên mặt đất đều nổ bay ra, trong đó một mảnh phiến đá bay thẳng lên không trung, chỉ bay như vậy mà lại cắt đứt dây dẫn trên cột điện, dân điện bị đứt đó rơi thẳng xuống mặt đất, chẳng biết là xảo hợp hay là gì khác, cái dây điện đó vừa vặn rơi vào ngoài rìa vũng nước nơi Trịnh Xá đứng, một tiếng xoẹt xoẹt vang lên, Trịnh Xá đã cảm thấy khắp người đau đớn muốn chết.

Tố chất thân thể Trịnh Xá so với người thường mạnh hơn gấp bội, nhưng cũng chẳng có cách nào trực tiếp chống lại dòng điện cao thế đó, chỉ trong chớp mắt, thân thể hắn đã cứng ngắc hết cả, trên người dường như tỏa ra mùi cháy khét, mắt thấy hắn đã sắp bị dòng điện đốt chín, trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, mắt hắn đột nhiên trở nên mờ mịt, cố sức lấy pháo không khí ra khỏi nạp giới, lúc này cả người hắn đã cứng đờ, ngón tay chỉ tới kịp bật chốt mở, tiếp đó pháo không khí đã bắt đầu nạp năng lượng và hút khí...

"Hai!"

"Một!"

Vào lúc này thời gian hai giây đó trong cảm giác của Trịnh Xá như dài vô tận, giống như là đã phải trải qua cả một kiếp người. Hắn gắng sức hướng nòng pháo nghiêng xuống dưới, khi nòng pháo xuất hiện chấn động, lực xung kích cường đại cuối cùng hoàn toàn bộc phát ra, không chỉ làm mặt nền xi-măng nổ tung thành cát đá, lực xung kích lớn còn tác dụng ngược lại đẩy bay Trịnh Xá ra xa. Khi hắn từ từ rời khỏi vũng nước, trước mắt toàn bộ tối đen, rồi hôn mê bất tỉnh...Còn đoạn dây điện vẫn như cũ không ngừng vẫy vùng loẹt xoẹt, chỉ đáng tiếc là độ dài của nó chí có thể sát tới bên vũng nước, mà Trịnh Xá đã cách xa vũng nước vài mét rồi....

Bình luận

Truyện đang đọc