VÔ HẠN KHỦNG BỐ

Trịnh Xá thuận lợi đưa đám thủ lĩnh côn đồ vào trong nhà hàng, nhưng hắn cũng bị đám cảnh sát chú ý tới, may mà từ sáng sớm hắn đã cầm được tấm thẻ căn cước giả, dưới tác dụng của vàng, không chỉ công nghệ chế tác hoàn toàn dựa theo tiêu chuẩn quốc gia của Mỹ, hơn nữa bên chế tác còn cố ý xâm nhập vào dữ liệu di dân trên mạng của thành phố này, đem tin tức giả của Trịnh Xá sửa chữa cài vào đó. Đương nhiên bọn họ cũng không biết tên thật của Trịnh Xá, vì vậy tên mới của Trịnh Xá trên tấm thẻ căn cước gọi là Steven-Chu

Cảnh sát tra xét thẻ căn cước của Trịnh Xá một chút, lại dùng mạng internet cảnh sát ngay tại hiện trường thẩm tra một chút xem có một người như vậy hay không. Kết quả làm cho bọn họ hoàn toàn thất vọng, quả nhiên thật sự là có một người Steven-Chu như thế, ngay cả hình dạng cũng đều giống nhau như đúc, trông ảnh giống như là mới chụp, thẻ căn cước như mới làm 2 ngày vậy. Nhưng cái này cũng làm cho bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Steven-Chu mang theo bọn thủ lĩnh côn đồ nghênh ngang rời đi.

- Mẹ kiếp, còn Steven-Chu. Sao không gọi ta là "thực thần" luôn đi?

Trịnh Xá có chút cảm giác dở khóc dở cười.

Đám thủ lĩnh côn đồ kia đều rất là cung kính đối với Trịnh Xá, mà Trịnh Xá cũng không hề quan tâm tới tiền bạc, sau khi đưa ra một lượng đô-la Mỹ rất lớn, đám côn đồ này và bọn người Vương Hiệp được mời đến một phòng bao riêng thật lớn.

Trịnh Xá sau khi ngồi xuống liền lập tức hỏi:

- Bảo các ngươi triệu tập người thế nào rồi? Đã đem lời của ta truyền đi chưa?

Đám côn đồ đó liếc mắt nhìn nhau, một gã nam trung niên da trắng trong đám mở miệng nói:

- Đúng vậy, lời của đại ca chúng ta đều đã được truyền ra ngoài rồi....... Đã có tin tức truyền về: Có người nói lúc trước xác thực đã trông thấy một cậu bé Á Châu thích tự vuốt tóc, còn có một mỹ nữ đeo kính với bộ ngực rất lớn và một nam nhân cầm một cái túi trông giống như bao đựng đàn ghita......

Trịnh Xá vừa mừng vừa sợ, hắn vội vàng hỏi tiếp:

- Nhìn thấy bọn họ ở chỗ nào?

Nói xong, hắn tiện tay lôi ra cuốn sổ tay hướng dẫn du lịch, lập tức liền mở ra trang có bản đồ thị trấn.

Gã côn đồ này lập tức chỉ vào hướng tòa cao ốc đài truyền hình ở trung ương thị trấn mà nói:

- Đã phát hiện ba người đó ở phụ cận chỗ này, đại khái thời gian là khoảng hai giờ rạng sáng ngày hôm nay. Bởi vì bọn họ thuận lợi đi vào tòa nhà đài truyền hình, mà bảo an nơi đó phảng phất như không phát hiện ra bọn họ, thời điểm đó hẳn là không cho phép người ngoài đi vào mới phải, cho nên có mấy người mới cảm thấy hứng thú chú ý tới bọn họ.......... Đại ca, ngươi xem cái này........

Trịnh Xá trong lòng âm thầm tính toán thời gian một chút, thời điểm đó xác thực là hắn mới gặp phải công kích không bao lâu, nếu như xem xét thời gian, hẳn là sau khi bọn họ công kích hắn xong liền lập tức trở lại, cho nên đám côn đồ này cũng không nói bừa. Bọn họ xác thực là ở trong tòa nhà đài truyền hình!

Nghĩ tới đây, hắn lấy ra mười thỏi vàng từ trong Nạp giới, từng khối từng khối vàng kim quang xán lạn trông thật là chói mắt, "cộp cộp" âm thanh xếp đống làm cho bộ dạng đám côn đồ này lập tức đồng thời chảy nước miếng. Trịnh Xá lúc này mới nói:

- Làm tốt lắm! Cầm lấy đống vàng này đi, chuyện chia chắc trong các ngươi, ta nghĩ không cần ta phải dạy các ngươi chứ? Số tiền thừa ra phải giúp ta thu xếp đút lót trên dưới, nhất thiết phải cho người luân phiên canh giữ ở xung quanh tòa nhà đài truyền hình đó, chỉ cần trông thấy những người mà ta nói xuất hiện, các ngươi phải lập tức báo cho ta biết....... Chậm một chút, thế này vẫn chưa an toàn.

Trịnh Xá cũng không chần chờ, hắn từ trong Nạp Giới lấy ra rất nhiều cát, lại từ trong đó lấy ra tiếp mấy mảnh xương nhỏ, những thứ tai họa này không ngờ cũng có thể hoán đổi được từ chỗ Chủ Thần, hắn lại tiếp tục từ trong Nạp giới lấy ra cuốn sách của Anubis, đó là một quyển sách cổ màu đen dầy cộp nặng nề, tiếp theo trong miệng hắn bắt đầu lẩm nhẩm chú ngữ phát âm kiểu Ai Cập cổ.

Theo sự tiêu hao của năng lượng huyết tộc, những hạt cát và mảnh xương nhỏ này chậm rãi dung hợp với nhau biến thành lớn lên. Đợi đến khi hình dạng hoàn toàn hình thành, ở trước mặt mọi người đã xuất hiện bốn xác ướp trong truyền thuyết, nhìn như chỉ còn khung xương, trên thực tế lại hàm chứa lực lượng cường đại hơn nhiều so với người bình thường. Đây chính là một pháp thuật triệu hoán trong cuốn sách của Anubis, cũng là phần thưởng lớn nhất mà Trịnh Xá đạt được trong một bộ phim kinh dị!

Đám côn đồ lập tức xôn xao lớn tiếng kêu lên, bọn họ sợ đến không ngừng lui về phía sau, trong đó có vài gã còn quỳ trên mặt đất lớn tiếng kêu "quỷ sa tăng", nhưng mà làm cho người ta cảm thấy kỳ quái chính là không ngờ trong đám không ai hô hoán "Chúa Giê-su". Điều này thạt sự không giống người phương Tây trong ấn tượng của Trịnh Xá.

Trịnh Xá dùng lực vỗ xuống bàn một chút nói:

- Không phải hoảng sợ! Đây là lực lượng của ta, sẽ không làm thương tổn tới các ngươi! Nghe rõ đây, đưa cho chúng nó áo choàng phủ kín lên toàn thân, ta biết các ngươi khẳng định sẽ mua được........ Sau đó chia làm bốn tổ người từ bốn phía giám thị tòa nhà đài truyền hình đó. Chỉ cần phát hiện tung tích của bọn họ thì hãy dùng điện thoại liên lạc với ta, hiểu chưa? Nếu như các ngươi bị công kích, chúng nó sẽ liều mình bảo hộ các ngươi, sau đó nhân lúc này mà gọi điện thoại liên lạc với ta!

Đám côn đồ này vốn chính là đám người đã phản bội đức tin, tin tưởng đối với bọn họ mà nói, rất có thể thành phần tin tưởng quỷ sa tăng còn nhiều hơn. Đợi đến khi kinh khủng lúc ban đầu qua đi, đám côn đồ này không ngờ tất cả đều hưng phấn một cách khó hiểu, vây quanh xác ướp thị vệ không ngừng quan sát, thậm chí còn có tên còn đưa tay ra sờ soạng. Về phần mấy người còn lại thì nhìn Trịnh Xá với vẻ mặt sùng bái, nhưng mà đã không thể dùng sùng bái mà hình dung, biểu tình đó rõ ràng giống như là trông thấy giáo chủ của một tà giáo nào đó, mà bọn họ chính là tín đồ cuồng nhiệt của giáo chủ tà giáo đó. Hiện tại nếu như Trịnh Xá nói sẽ cấp cho bọn họ sự bất tử, bảo bọn họ đi đánh bom tòa nhà chính phủ, nói không chừng trong đoàn người này rất có thể sẽ có người cuồng nhiệt đi làm ngay.

Hơn nửa ngày sau, đợi đến khi đám côn đồ mang theo bốn xác ướp thị vệ bao bọc áo choàng đen toàn thân rời đi, Trịnh Xá chỉ để lại gã côn đồ biết nói tiếng Trung kia. Hắn lúc này mới có cơ hội nhìn về phía đám người Vương Hiệp phía sau, đám người này tất cả đều dùng một loại biểu tình quỷ dị khó hiểu mà nhìn hắn. Ánh mắt đó tuy rằng so với đám côn đồ kia lúc trước tốt hơn nhiều, thế nhưng vẫn là làm cho hắn tưởng rằng bản thân thật sự đã trở thành giáo chủ tà giáo rồi.

Gã côn đồ vội vàng gật gật đầu, hắn cung kính nói:

- Đúng vậy, lão "con cua" ở khu thành Tây có hàng trong tay.... Nhưng mà hắn không biết từ nơi nào nghe đến tiếng tăm đại ca, cho nên yêu cầu của hắn là trao đổi bằng vàng thật, hắn không muốn đô-la Mỹ, đại ca xem.....

Trịnh Xá lại là gật đầu nói:

- Trao đổi bằng vàng thì trao đổi bằng vàng, thực ra ta chính là định làm như vậy..... Trước tiên ngươi đi ra ngoài chờ chúng ta một lúc, sau khi chúng ta thương lượng một chút sẽ theo ngươi cùng đi đến khu thành Tây.

Tên côn đồ đó lập tức cung kính đi ra khỏi phòng, tiếp theo Trịnh Xá mới nhìn hướng về phía những người còn lại, hắn đầu tiên là cầm quyển sách của Anubis màu đen nói:

- Đừng nói với ta là các người không có ấn tượng gì, quyển sách này hẳn là rất có danh tiếng đó chứ? Chỉ cần người nào xem qua bộ phim đó hẳn là đều phải biết mới đúng....

Hoàng Lệ Lâm chần chờ một chút, nàng bỗng nhiên nói:

- Quyển sách này hẳn là quyển sách rất nổi danh trong The Mummy, gọi là cuốn sách của Anubis tức thánh thư của Ai Cập. Có người nói bên trong ghi chép rất nhiều chú ngữ và ma pháp của Ai Cập cổ, hơn nữa có thể phục sinh người chết, và nó đối lập với một quyển sách khác gọi là cuốn sách của Amun-Ra hay là cuốn sách của sự sống, mấy đồ trong phim cũng có thể mang ra sao?

Trịnh Xá cười cười nói:

- Cái này mà giải thích thì hơi phức tạp, chờ sau khi trở về sẽ chậm rãi giải thíc....... Vương Hiệp, Lý Lão Thi, Trịnh Tiết, ba người các ngươi theo ta cùng đi đến khu thành tây, đi đến đó chọn lựa vũ khí mà từng người các ngươi cần dùng tới, kế tiếp rất có thể phải đối mặt với những thành viên còn lại của đội, không chiến đấu thì có thể sẽ chết, các ngươi tự mình lựa chọn đi........ Ta chỉ có thể đáp ứng các ngươi: người nào cùng sát cánh chiến đấu với ta, chỉ cần sống sót trở lại không gian Chủ Thần thì sẽ trở thành thành viên của đoàn đội. Nếu như các ngươi không muốn chiến đấu, như vậy xin mời rời khỏi bên cạnh ta đi, ta không rảnh bảo hộ cho người thừa!

Nghe những lời này của Trịnh Xá, Vương Hiệp không nói một tiếng liền đứng lên, gã luật sư Trịnh Tiết này suy nghĩ một chút rồi cũng đứng lên, mà người trung niên Lý Lão Thi lại gấp đến độ đỏ bừng cả mặt, hắn cúi đầu không ngừng do dự bất an, cho đến hơn mười giây sau, khi Trịnh Xá sắp không kiên nhẫn được nữa, hắn mới đứng lên nói:

- Ta cũng cùng đi, trước đây đã từng cùng bạn bè dùng súng săn bắn chim, hẳn là còn có thể.....

Trịnh Xá thở dài, tiếp theo hắn nói với hai cô gái:

- Các ngươi một lát nữa có thể quay về trong khách sạn, ta đã liên lạc với ông chủ ở đó rồi, cũng có thể ở tại chỗ này chờ chúng ta trở về, dùng bộ đàm liên lạc với nhau, ta không tán thành các ngươi đi dạo phố, ở trên đường tùy thời đều có thể mất mạng, hiểu chưa hả?

Hai cô gái coi như thông minh, các nàng đều gật đầu thừa nhận theo phân phó của Trịnh Xá. Tiếp theo Trịnh Xá mang theo ba nam nhân đi ra ngoài cửa chính, mà tên côn đồ kia đang đứng ở cửa, vừa trông thấy Trịnh Xá đi ra, hắn vội vàng lấy ra một cái điện thoại di động mới tinh đưa tới nói:

- Đại ca, đây là điện thoại mà ngươi ngày hôm qua đã phân phó..... Vừa rồi người giám thị tòa nhà đài truyền hình đưa về tin tức: Có ba người da vàng từ trong tòa nhà đài truyền hình bước ra, một gã nam cầm túi giống như bao đựng ghita, một cô bé mười sáu mười bảy tuổi tóc ngắn nhưng tuấn mỹ, một mỹ nữ ngực lớn mang kính mắt, về phần cậu bé mà ngày hôm qua phát hiện lại không thấy đi ra.

"Lại muốn tập kích ta một lần nữa sao?"

Trịnh Xá thở hắt ra một hơi, hắn tiếp nhận điện thoại di động lập tức nói:

- Đi thôi, lập tức tới khu thành tây....... Vương Hiệp, ngươi có am hiểu phương diện bắn tỉa không?

Mọi người lúc này đang vội vội vàng vàng chạy khỏi nhà hàng Pháp, Vương Hiệp sửng sốt một chút nói:

- Không thuần thục lắm, thế nhưng vẫn có thể sử dụng..... Chẳng lẽ đối phương có cao thủ bắn tỉa?

- Không phải cao thủ ngắm bắn, thế nhưng tương đối giống vũ khí bắn tỉa, uy lực cung tiễn của hắn càng mạnh hơn, tầm bắn xa hơn.......

Trịnh Xá cất tiếng thở dài nói:

- Cung của hắn là vũ khí loại ma pháp truyền thuyết hoán đổi ở chỗ Chủ Thần, có thể ở chỗ cách 1000 thước thậm chí là xa hơn mà xạ kích, uy lực và tốc độ không hề kém hơn vũ khí bắn tỉa bình thường chút nào, hơn nữa hắn còn có kỹ xảo bắn tên có thể đem tốc độ trong nháy mắt đề cao lên gấp mấy lần, viễn trình vũ khí rất đáng sợ a........

Vương Hiệp sắc mặt khẽ biến, Trịnh Xá lại mở miệng nói tiếp:

- Nếu như ta bị trúng tên, ta muốn ngươi dùng tốc độ nhanh nhất tìm được phương hướng và vị trí của mũi tên bắn ra, với sự am hiểu của ngươi đối với phương diện ngắm bắn, trong vòng năm giây ta bị bắn trúng, nhất định phải nói cho ta biết: hắn ở chỗ nào!

Tên côn đồ kia rất lanh lợi, cũng không biết hắn từ nơi móc ra được một chiếc xe tắc-xi, ngoài chính hắn lái xe, bốn người còn lại đều ngồi tại ghế sau, mà hắn còn lanh trí đóng cửa sổ giữa khoang lái và khoang khách ngồi phía sau, cứ như vậy mọi người nói cái gì hắn cũng không nghe thấy.

Trịnh Tiết vỗ vỗ ghế da, vừa cười vừa nói:

- Đội trưởng à, xem ra ngươi thật đúng là có tiềm chất xã hội đen a, nếu như không trở về Chủ Thần không gian, mà ở lại chỗ này làm xã hội đen tuyệt đối sẽ rất nhanh trở nên nổi bật.

Trịnh Xá cười cười nói:

- Gọi tên ta được rồi, đội trưởng cái gì chứ.... Hiện tại cũng không phải đang bị bọn đội viên cũ truy lùng gắt gao hay sao? (Tạm thời chúng ta đều xem như là một con châu chấu cần sợi dây thừng), các ngươi cần tới sự bảo hộ của ta, ta cần các ngươi cung cấp hỏa lực hoặc là làm bia ngắm hấp dẫn hỏa lực, bằng một mình ta thì vô pháp bắt sống toàn bộ bọn họ.

Vương Hiệp đột nhiên hỏi:

- Không thể giết chết bọn họ sao? Cứ như vậy...... Đối với chúng ta không phải là quá không công bằng sao? Vốn thực lực của chúng ta đã là yếu hơn so với bọn họ, nếu như trong chiến đấu vẫn còn sợ hãi rụt rè, chiến đấu như vậy không đánh đã bại.....

Trịnh Xá biết Vương Hiệp nói đúng, hắn thở dài nói:

- Được, đem hết toàn lực ra chiến đấu, ở trong chiến đấu không nên lưu thủ chút nào.... Nhưng vẫn nên cố gắng không giết chết bọn họ, tóm lại sau khi bọn họ mất đi sức chiến đấu thì không được công kích bọn họ nữa, đây là yêu cầu duy nhất của ta!

Vương Hiệp gật đầu cũng không nói thêm gì nữa, tất cả mọi người ngồi ở ghế sau yên lặng dưỡng thần, vài phút sau, ngoại trừ Trịnh Xá và Vương Hiệp còn bảo trì thanh tỉnh thì hai người còn lại đều đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Chiếc xe cứ như thế theo dòng xe cộ phóng về phía trước. Cho đến khi phía trước bị tắc đường, chiếc xe mới chậm rãi ngừng lại, gã côn đồ đó gõ gõ vào tấm chắn giữa hai khoang xe, tiếp theo hắn mới mở cửa sổ ra rồi nói:

- Đại ca, phía trước tựa hồ có chút phiền phức, công ty xây dựng đang phá hủy tòa nhà phía trước, sẽ gây nổ bây giờ, sau đó mới có thể đi qua bên kia, đại ca chỉ có thể chờ thêm một lát.

Trịnh Xá gật đầu cũng không có nói thêm cái gì, ngay lúc gã côn đồ muốn đóng sập tấm chắn,bỗng nhiên trong lòng hắn chợt động, nói: "Vòng cổ ngươi mang trông rất đặc biệt, có thể cho xem một chút không?"

Tên côn đồ lập tức tháo vòng cổ xuống đưa cho Trịnh Xá. Cái vòng cổ này lại là có hai vật trang sức, một là một cái viên cầu nhỏ hình đầu lâu, lắc lư phía mặt trước của vòng cổ, phía sau của viên cầu đầu lâu đó chính là hình một chiếc xe taxi, nhẹ nhàng đong đưa, viên cầu đầu lâu này lại không ngừng gõ đập vào chiếc taxi dài, mà chiếc đầu lâu đó tựa hồ còn đang nhe răng cười cợt.

Trịnh Xá trong lòng chấn động, hắn lập tức quát lớn:

- Nhanh! Đánh xe rút lui về phía sau!

Tên côn đồ sửng sốt một chút, hắn vốn còn muốn hỏi chút gì đó, thế nhưng khi hắn vừa nhìn thấy ánh mắt sắc nhọn của Trịnh Xá, liền lập tức câm miệng quay lên lái xe. Nhưng ngay lúc này một chiếc xe thể thao với tốc độ cực nhanh chạy vọt tới, sít sao chắn ngay phía sau chiếc xe taxi, gáy tên côn đồ đổ đầy mồ hôi, không biết vì sao hắn cũng có loại cảm giác vô cùng lo sợ, đây là bản năng cảm thấy nguy hiểm của sinh vật, hắn liền đánh tay lái muốn chạy xe sang bên cạnh, thế nhưng một chiếc xe khác lập tức chắn ngay bên cạnh hắn, mà bên kia cũng đồng dạng gắt gao ngăn trở, nói cách khác, chiếc xe ta-xi đã chỉ có thể đứng tại chỗ ở đây!

- Xuống xe! Nhanh lên một chút, xuống xe mau!

Trịnh Xá gầm to lên, nhất thời làm hai người đang ngủ gà ngủ gật giật mình tỉnh giấc, trước khi bọn họ còn chưa có động tác tiếp theo, hai bên cửa xe lại là vang lên mấy tiếng "tách tách", khóa xe đã tự động khóa lại, mà gã côn đồ đó lại là kẻ nhảy khỏi xe sớm nhất, xem ra người bị nhốt ở trong xe lại chỉ là bốn người Trịnh Xá.

Dự cảm nguy hiểm trong cảm giác của Trịnh Xá càng ngày càng tiếp cận, hắn lớn tiếng gầm lên, đẩy đám người Vương Hiệp sang một bên, tiếp theo đạp mạnh một cước về phía cửa xe, "rầm" một tiếng vang lên, cửa xe đã bị đá lõm vào một lỗ lớn, thế nhưng cửa xe này không ngờ kiên cố đến mức không hề bung ra, thậm chí ngay cả cửa sổ thủy tinh cũng chỉ nứt ra chứ không vỡ. Vương Hiệp coi như có chút kiến thức, hắn lập tức liền ngạc nhiên kêu lên:

- Đây là xe chống đạn! Mẹ kiếp, đây là cửa xe có cấu tạo bọc thép a, gần như có thể ngăn trở vụ nổ bình thường!

Trịnh Xá trong lòng càng thêm lo lắng, thế nhưng tư duy của hắn lại rất tỉnh táo, ngay tức khắc rút ra Prog Knife từ trong Nạp Giới, vừa mới rung chủy thủ, phía xa xa đã truyền tới tiếng nổ ầm ầm, tòa nhà chỗ đó đã bắt đầu phát nổ!

Cách chiếc taxi mà đám người Trịnh Xá đang ngồi không xa, một tòa nhà bỏ hoang đang khẩn cấp thi công, một số công nhân bắt đầu từ từ rời khỏi chỗ công trường này, bộc phá sớm đã được bố trí xong xuôi, chỉ đợi chuyên gia thuốc nổ ấn nút ra lệnh nổ, tòa nhà bỏ hoang phía xa kia sẽ bị phá tan. Trước mắt chỉ còn chiếc xe cẩu đang điều khiển quả cầu sắt lắc lư đập bỏ nốt mấy cây cột phía ngoài, quả cầu sắt đó lắc lư kịch liệt, một tiếng nổ lớn vang lên, viên cầu sắt cực lớn hung hăng đập nát một cây cột, tiếp theo viên cầu sắt lại hung hăng quật vào một cây cột khác. Khi viên cầu sắt bị vung lên chỗ cao nhất, theo đạo lý sẽ rơi vụt thẳng xuống, nhưng trong chớp mắt, bộc phá chôn trong tòa nhà bỗng nhiên ầm ầm phát nổ. Vô số gạch đá vụn bắn tung tóe, một khối đá cực lớn hung hăng đập vào viên cầu sắt đang ở chỗ cao nhất, lại thêm sóng xung kích ập tới, theo tiếng phát nổ cực lớn đó, viên cầu sắt rốt cục phá không bay lên, hướng thẳng về phía chiếc xe taxi đang kẹt trong dòng xe.

Trịnh Xá rung chủy thủy chém mạnh một nhát, Prog Knife thật là sắc bén, dễ dàng cắt đứt cửa xe, tiếp theo hắn dùng sức đạp bay cửa xe, cả người bật mạnh ra ngoài.

Vèo!

Một tiếng tên bay xé gió truyền đến, cả người còn đang ở giữa không trung, ánh mắt Trịnh Xá đã biến thành một mảng mờ mịt, không biết vì sao, trong nháy mắt hắn nhảy ra khỏi xe ta-xi, dự cảm nguy hiểm tử vong ập tới mãnh liệt như vậy, làm cho hắn theo bản năng mà tiến nhập vào trạng thái mở ra cơ nhân tỏa, trong khóe mắt mơ hồ hiện lên hai mũi tên một trước một sau từ chỗ cách xa phía sau chiếc xe đang phóng tới. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mũi tên phía sau đụng mạnh vào đuôi mũi tên phía trước, tiếp theo mũi tên phía trước càng vọt thẳng tới với tốc độ tăng thêm mấy lần, một tiễn xuyên qua vai phải của Trịnh Xá, hung hăng ghim hắn lên đuôi chiếc xe buýt đằng trước.

- Oa!

Trịnh Xá lập tức phun ra một ngụm máu tươi, một tiễn này đã làm thương tổn đến lá phổi bên phải của hắn. Không chỉ như vậy, xương vai phải cũng bị thương tổn, trong nháy mắt vừa rồi, thân thể ở giữa không trung căn bản không có chỗ mượn lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị mũi tên bắn trúng, hơn nữa với tốc độ tên bay thật sự là vô pháp dùng mắt thường trông thấy như thế, hắn muốn tránh cũng không thể tránh được.

Vương Hiệp là người thứ hai nhảy ra khỏi xe. Hắn ngạc nhiên nhìn theo Trịnh Xá bị ghim trên đuôi chiếc xe buýt, có điều phản ứng của hắn xem ra cũng rất nhanh, cả người cuộn tròn lăn sang bên cạnh chiếc xe, mà Trịnh Tiết phía sau hắn cũng từ trong xe nhảy ra, gã luật sư này phản ứng hơi chậm một chút. Sau khi nhảy ra hắn tựa hồ còn muốn nói cái gì đó, nhưng ngay lúc này, bầu trời chợt tối sầm lại, khi Trịnh Tiết ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, một viên cầu sắt cực lớn từ trên trời rơi xuống, tiếp đó hung hăng nện xuống chiếc xe taxi, mà Trịnh Tiết còn đang ở ngay sát ngoài cửa xe ta-xi cũng bị vạ lây. Cứ như thế Trịnh Xá và Vương Hiệp trơ mắt nhìn hắn bị ép thành tương....... Một khối huyết nhục mơ hồ, không thể nhìn ra cái gì nữa.

Trịnh Xá lúc này đã bất chấp cảm giác buồn nôn, bởi vì bị ép như vậy nên chiếc taxi đột nhiên phát nổ, lực xung kích cực mạnh đẩy viên cầu sắt hung hăng bắn về phía hắn.... Lúc này hắn đang bị ghim trên đuôi xe buýt, chỉ cần viên cầu sắt kia đập tới, hắn lập tức sẽ giống như Trịnh Tiết: Cả người bị đè bẹp trên đuôi chiếc xe buýt!

"Không được chết, không được chết........ ta không được chết!"

Trịnh Xá cố sức tiến nhập vào trạng thái mở cơ nhân tỏa giai đoạn hai, hắn vươn tay trái rút mạnh mũi tên ra, sau đó hắn dùng sức đạp mạnh hai chân lên đuôi xe buýt, trong cơ thể cũng đồng thời vận hành khinh công. Lúc này viên cầu sắt cách hắn còn có một thước, chỉ thấy hắn xông về phía viên cầu sắt lại dùng lực đạp lên trên đó một lần nữa, nương theo cỗ lực lượng này, hắn rốt cục thuận lợi đáp lên trên nóc xe buýt. Mà cùng lúc đó, viên cầu sắt đã hung hăng nện vào đuôi xe buýt, khoảng thời gian cực nhỏ hắn nhảy ra đó bất quả chỉ không tới một giây, dùng câu nghìn cân treo sợi tóc cũng không đủ để hình dung trong chớp mắt đó, có thể nói, hắn vừa rồi gần như đã chết chắc!

"Không, không đúng, vì sao dự cảm nguy hiểm này còn cường liệt như vậy...... Triệu Anh Không, nếu như ta là cô ấy, chỉ cần ẩn núp ở phụ cận là được, nếu như ta là Triệu Anh Không thì....

Trong nháy mắt sinh tử tồn vong này, Trịnh Xá chỉ cảm thấy "
Nếu như ta là Triệu Anh Không" mấy chữ này chậm rãi chìm vào trong đầu hắn, tiếp theo hắn không chút nghĩ ngợi rung lên chủy thủ, hung hăng quét về phía sau mà chém.

Triệu Anh Không đang nấp trên nóc xe buýt, trong nháy mắt Trịnh Xá nhảy lên nóc xe, nàng đã rút ra chủy thủ đâm thẳng về phía trái tim của hắn, nhưng làm cho nàng cảm thấy vô cùng kinh ngạc chính là, Trịnh Xá không ngờ cũng không quay đầu lại mà hung hăng quét chủy thủ về phía sau. Một tiếng kim loại va chạm vang lên, đây là lần đầu tiên Prog Knife gặp phải một vật mà vô pháp chặt đứt, hai thanh chủy thủ hung hăng đụng vào nhau, Minh Hỏa Chi Nha bắn ra vô số đốm lửa, mà động tác hai người không ngờ là giống nhau như đúc, đều là một cước đạp xuống cả người vọt về bên trái đối phương, chủy thủ trong tay cơ hồ không hề cố kỵ đâm thẳng về phía trái tim đối phương.

Triệu Anh Không vô cùng kinh ngạc, sau khi nàng cường hóa thuộc tính "Thiểm linh", tốc độ chiến đấu so với trước đây nhanh gần gấp đôi. Nhưng dù vậy, với người đã mở ra cơ nhân tỏa cấp độ thứ hai, đồng thời cường hóa huyết thống biến dị bá tước huyết tộc như Trịnh Xá vẫn có thể đuổi kịp tốc độ của nàng. Cứ như thế trong chớp mắt, Trịnh Xá không ngờ nhanh hơn nàng một chút, đã đâm trúng ngực trái của nàng, may mà nàng lùi lại kịp thời, nhưng Prog Knife sắc bén vô cùng vẫn cứ quẹt qua cánh tay trái của nàng, vạch một lỗ lớn từ ngực trái cho đến cánh tay trái của nàng.

Triệu Anh Không nghiến răng một cái, trước khi Trịnh Xá vọt mạnh tới công kích tiếp, nàng đã nhảy một cái về phía sau tới bên cạnh chiếc xe khác. Trịnh Xá lại không buông tha chút nào, hắn cũng đạp mạnh chân một cái nhảy theo, nhưng trong nháy mắt hắn nhảy dựng lên, dự cảm nguy hiểm lại lần nữa ập tới.

"Lần này là......... Trương Hằng! Nếu như ta là hắn, vào lúc này nhất định sẽ........... Nếu như ta là hắn.........."

Trịnh Xá lúc này đã nhảy dựng lên, cùng lúc đó, từ xa xa lại một lần nữa có mũi tên bắn tới, trước khi hai đạo tên một trước một sau kia còn chưa đập vào nhau, Trịnh Xá đã ném Prog Knife xuống phía dưới, hung hăng cắm nó trên nóc xe buýt, tiếp theo hai chân dùng sức kẹp lấy chỗ chuôi chủy thủ, trước khi cả người hắn nhảy ra khỏi nóc xe buýt, dựa vào lực lượng chủy thủ ma sát với nóc xe, không ngờ hắn ngang nhiên rơi xuống. Mà đạo "bạo liệt tiễn" kia trong nháy mắt phá không mà tới, sượt qua phía trước ngực hắn có một hai ly, hung hăng xuyên thủng chiếc taxi đằng trước. Nếu Trịnh Xá vẫn tiếp tục lao về phía trước, thì sau một tiễn đó........ hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Bản thân Trịnh Xá cũng đã sợ đến đổ mồ hôi lạnh, hắn không chút nghĩ ngợi liền la lớn:

- Vương Hiệp! Hắn ở chỗ nào!

Vương Hiệp cũng là nhìn đến trợn mắt há mồm, vừa rồi một loạt chuyện đó đều phát sinh chỉ trong hơn mười giây, công kích liên tiếp này như không muốn để hắn tránh thoát, bất kì một công kích nào cũng đều đủ để khiến hắn mất mạng. Bất quá tâm chí hắn vẫn coi như còn kiên định, lập tức liền chỉ vào một tòa nhà phía xa xa nói:

- Ở bên kia, thế nhưng là tầng nào thì không biết được!

- Được rồi! Ta biết hắn đang ở tầng nào!

Trịnh Xá lúc này vẫn đang chìm trong tưởng tượng "Nếu như ta là Trương Hằng", hắn cũng không biết loại trạng thái này là chuyện gì xảy ra, thế nhưng thuận theo trạng thái đó xuất hiện, hắn phảng phất như thực sự có thể biết một số ý nghĩ của Trương Hằng. Tỷ như lúc nào nên bắn tên, bắn vào chỗ nào sẽ tạo thành thương tổn, mà bản thân lại nên đứng ở địa phương nào thích hợp nhất. Cho nên sau khi Vương Hiệp vừa chỉ ra đại khái địa điểm, hắn đã vận hành khinh công lao về phía ấy như tên bắn, nhưng mà mới vài bước nhảy mà thôi, xung quanh đã có người kêu to lên những từ ngữ đại loại như "Kungfu Trung Quốc!"

Đã không cần tận lực truy theo công kích một cá nhân nào, bất cứ một người nào của đối phương đều có uy hiếp đối với hắn. Vô luận là Tiêu Hoành Luật phân tích bố cục cũng được, hay là Chiêm Lam với tinh thần tảo miêu đủ để nắm giữ vị trí của hắn cũng được, hoặc là Triệu Anh Không ám sát, Trương Hằng viễn trình xạ tiễn. Bất kì người nào nếu được hắn giải cứu, như vậy khi đối mặt với những người còn lại, lực lượng của hắn sẽ chắc hơn một phần. Dù cho không mượn lực lượng của bọn họ, hắn cũng hiểu rõ đạo lý: bên này tiêu hao thì bên kia mạnh lên. Cho nên, hắn không cố đuổi theo Triệu Anh Không là người có uy hiếp lớn nhất, mà chỉ cần có thể giải cứu Trương Hằng hoặc là Chiêm Lam, đối với hắn mà nói cũng là một thắng lợi cực lớn!

Sau khi dùng khinh công, tốc độ của Trịnh Xá đã trở nên cực nhanh không gì sánh được. Trên lộ trình hắn chạy, liên tục hai lần có sát ý xẹt qua thân thể hắn, thế nhưng đều ở trước khi sát ý lăng lệ nhất mà biến mất không thấy. Tới cuối cùng sát ý đó rốt cục triệt để biến mất. Mà Trịnh Xá lúc này đã vọt tới chỗ tòa nhà đó. Lúc trước hắn cảm giác được vị trí của Trương Hằng là ở tại lầu ba, hắn cũng không nghĩ nhiều liền vận hành khinh công nhảy dựng lên, dưới chân không ngừng đạp lên một số chỗ lõm ở bên ngoài tòa nhà, cả người theo cỗ lực lượng này không ngừng phi lên trên. Chỗ tốt của khinh công tức thì hiển lộ không thể nghi ngờ, đặc biệt là ở loại hoàn cảnh phức tạp như thành phố này, khinh công tuyệt đối là lợi khí khi tác chiến trong thành phố!

Sau vài bước, Trịnh Xá cuối cùng cũng đã leo lên cao ngang tầng ba, hắn giơ chủy thủ chém ngang một phát, đồng thời tung một cước phá tan cánh cửa thủy tinh. Mà lúc này trong phòng đã chẳng còn ai cả, chỉ còn mấy vết chân lộ ra trên mặt sàn đầy bụi bám, từ vết chân này mà xem xét, ở đây hẳn là có một nam một nữ mới đúng.

Trịnh Xá không chút nghĩ ngợi liền chạy ra khỏi cửa chính gian phòng, tiếp đó theo cầu thang chạy xuống phía dưới, quả nhiên chạy không bao lâu liền trông thấy dưới lầu một cô gái từ cửa chính tầng một xông ra ngoài. Tốc độ của Trịnh Xá là nhanh vô cùng, hắn cơ hồ chỉ một bước là nhảy xuống một tầng cầu thang, tốc độ nhanh chóng như vậy không ngừng phóng ra phía ngoài. Quả nhiên ngoài cửa lớn lầu một đã thấy được thân ảnh Chiêm Lam đang không ngừng chạy trốn, hắn không chần chờ chút nào vài bước đã vọt tới phía sau Chiêm Lam, một chưởng nhẹ nhàng vỗ vào gáy nàng, trực tiếp đánh ngất.

Ngay sau khi Trịnh Xá đánh ngất Chiêm Lam, đột nhiên trong đầu hắn hơi đau nhức, cả người nhất thời rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, loại trạng thái này giống như là mới từ Chủ Thần không gian bước vào trong thế giới phim kịnh dị, nhưng mà lần này lại là rõ ràng hơn nhiều, bởi vì hắn trong lúc nửa tỉnh nửa mê đã trông thấy Trương Kiệt.......

Trương Kiệt thở dài, chỉ thấy hắn khẽ mỉm cười, gã nam nhân hào sảng này lại có chút tâm trạng không biết nên nói cái gì mới phải. Mà Trịnh Xá cũng không nóng nảy, hắn tỉ mỉ quan sát bốn phía, nhưng lại làm cho hắn kỳ quái chính là: trong cái không gian này, ngoại trừ hắn cùng với Trương Kiệt là rõ ràng, còn mọi thứ khác trông đều là một mảng mông lung mơ hồ.

- Không cần nhìn nữa, loại trạng thái này......... Hẳn là ý thức của ta và ngươi đang trao đổi với nhau.

Trương Kiệt cất tiếng thở dài, hắn vẫn mỉm cười như cũ nói:

- Chúc mừng ngươi, đã hoàn thành một phần tư nhiệm vụ, ở chỗ này ta muốn trước tiên nhắc nhở ngươi một chút: trong bộ phim kinh dị Final Destination này, tuy rằng chỉ cần ngươi sống sót qua thời gian năm ngày, thế nhưng càng gần đến mấy ngày cuối thì công kích của tử thần sẽ càng không kiêng nể gì cả, khoảng chừng sau bốn ngày thì tử thần sẽ không cố kỵ tính mệnh người thường xung quanh mà điên cuồng tập kích ngươi...... Cho nên muốn sống sót thì đến bên cạnh ta đi, chỉ cần đánh bại ta, bộ phim kinh dị này sẽ thuận lợi kết thúc........ Ngươi muốn biết cái gì nữa không?

Trịnh Xá tỉ mỉ suy nghĩ một chút, tiếp theo hắn nghiêm túc hỏi:

- Ngươi đến tột cùng là vì cái gì mà tồn tại? Không, phải hỏi thế này: Ngươi rốt cuộc là ai?

- Dẫn đạo giả.......

- Chủ Thần cũng sẽ không để cho người tiến nhập vào cái thế giới phim kịnh dị này cứ như thế trực tiếp đối mặt với nguy hiểm. Cho nên vì cấp cho bọn họ một cơ hội sống sót, đã thiết lập sự tồn tại của một người, đó chính là Dẫn đạo giả. Dẫn đạo giả sẽ không thật sự tử vong, trừ phi là cho đến khi trong đoàn đội xuất hiện một người đầu tiên mở ra cơ nhân tỏa mới thôi. Thông thường người này đã mở ra cơ nhân tỏa tầng thứ nhất, mà tác dụng của Dẫn đạo giả là khảo nghiệm người đó có năng lực trở thành đội trưởng hay không. Nếu như người đó thông qua khảo nghiệm, thì Dẫn đạo giả sẽ cấp cho người đó chức vụ đội trưởng, đồng thời sẽ đề thăng cấp độ của người đó lên một tầng.......

Trương Kiệt cất tiếng thở dài thì thào nói.

Trịnh Xá suy nghĩ một chút nói:

- Vậy ngươi là Dẫn đạo giả? Hay là..... đội trưởng Trung Châu đội? Vô luận thế nào cũng hoàn toàn không thể minh bạch. Ta đã là mở ra cơ nhân tỏa tầng thứ hai, vậy ngươi vì sao chờ đến lúc này mới tới khảo nghiệm ta? Nếu như ngươi là đội trưởng Trung Châu đội, như vậy ngươi có tư cách gì tới khảo nghiệm ta? Hơn nữa cái ngươi gọi là khảo nghiệm, không cần lo lắng các thành viên còn lại của đoàn đội sao?

Trương Kiệt lắc đầu nói:

- Không........ ta vừa là Dẫn đạo giả, vừa là đội trưởng của Trung Châu đội....... Mà bản năng của Dẫn đạo giả không cho phép xuất thủ đối với thành viên đoàn đội, trừ phi thành viên này phải tiếp thu khảo nghiệm, bằng không một khi công kích các thành viên còn lại thì Dẫn đạo giả sẽ phải chịu sự trừng phạt do Chủ Thần tự mình giáng xuống với mức độ nhất định......

Trịnh Xá còn muốn hỏi gì đó, Trương Kiệt đã xoay người đi, nói:

- Một phần tư vấn đề đã trả lời hoàn tất, ngươi muốn tiếp tục biết đáp án, như vậy hãy tới tìm ta đi, ta đang ở đỉnh của tòa nhà đài truyền hình........ Nhớ kỹ lời ta nói với ngươi: trong bộ phim kinh dị Final Destination này, số ngày càng lùi về sau thì tập kích của tử thần sẽ càng không kiêng nể gì cả, tới cuối cùng nó sẽ không cố kị có hay không có người thường xung quanh. Nếu như ngươi muốn sống sót, vậy trước khi đến lúc đó hãy tới đánh bại ta đi.... Mặt khác, thể hiện của ngươi cũng không tồi, đã sắp mở ra cơ nhân tỏa tầng thứ ba rồi, nỗ lực lên, đồng bọn của ta, nỗ lực đánh bại ta đi.......

Trịnh Xá vội vàng đuổi theo, nhưng khi hắn sắp tóm được vai của Trương Kiệt thì đột nhiên từ trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê giật mình tỉnh lại. Mà tình cảnh xung quanh lại chưa từng có chút cải biến, ngay cả người đi đường đi về phía bên này đều vẫn còn nguyên tại chỗ, Chiêm Lam trong lòng cũng vẫn không nhúc nhích, tựa hồ vừa rồi xung quanh đều trong trạng thái bất động. Nếu không vì đoạn đối thoại đó quá ấn tượng, có lẽ ngay cả hắn cũng cho rằng chỉ là một trận ảo giác mà thôi.

- Dẫn đạo giả? Đội trưởng Trung Châu đội? Trương Kiệt........ rút cuộc là ngươi muốn nói cho ta biết cái gì? Nói cho ta biết đi!

Trịnh Xá chợt ngửa mặt lên trời gầm lên, trong lòng hắn vừa mê man vừa ảo não. Hắn không dễ dàng có thể tìm được cơ hội đối thoại cùng Trương Kiệt, thế nhưng chỉ mới nói mấy câu đã để hắn rời khỏi rồi, vô luận thế nào, trong lòng đều thấy không cam tâm a!

Vương Hiệp và tên côn đồ tới nhanh nhất, khi bọn họ ở chỗ rất xa đã hướng về phía này kêu gọi. Trịnh Xá cũng không giấu diếm, ôm Chiêm Lam vận hành khinh công chạy về phía đó, dù sao người đi đường xung quanh sớm đã đủ kinh hãi, lúc này giấu diếm nữa cũng đã không kịp, cho nên hắn chỉ một mực liều mạng tăng tốc chạy qua bên người Vương Hiệp cùng tên côn đồ, vội vàng nói:

- Đi, chạy đến chỗ không bị tắc phía trước.

Nói xong, hắn ôm Chiêm Lam vọt lên phía trên đầu dòng xe.

Tốc độ của Trịnh Xá cực nhanh, trong sự kinh hãi của một số tài xế và người đi đường, hắn giẫm lên vô số nóc xe nhảy vọt về phía trước. Đợi đến khi hắn đã thoát ra khỏi đoạn đường bị tắc, nhìn thấy một chiếc xe ta-xi cũ đang chuẩn bị đánh lửa khởi động, hắn hung hăng đạp một cước đá lên cửa xe, tức thời khiến cửa xe lõm vào. Gã chủ xe trung niên đáng lẽ đang chuẩn bị nhấn ga đó lập tức giơ tay lên, ánh mắt của hắn chỉ là sửng sốt nhìn lên cửa xe, trên cửa xe bằng thép dầy như thế, lại rõ ràng xuất hiện một vết chân lõm vào.

Trịnh Xá cũng không nhiều lời, móc ra hai thỏi vàng rồi nói với chủ xe trước mặt:

- Xuống xe!

Gã chủ xe ngây ngốc một chút, ánh mắt của hắn không ngừng đảo qua đảo lại giữa hai thỏi vàng và dấu chân trên cửa xe, tiếp theo hắn vồ lấy hai thỏi vàng, mở cánh cửa xe bên kia, chui ra rồi xoay người chạy đi. Nhưng mà người cũng này xem như tốt bụng, trước khi chạy đi đã ném lại chìa khóa xe lên ghế lái, trông bộ dạng của hắn chính là không cần chiếc xe này nữa.

Trịnh Xá cẩn thận đặt Chiêm Lam ở ghế sau, tiếp theo hắn ngồi vào ghế lái đằng trước, sau khi nổ máy liền quay lại phía sau nhìn Vương Hiệp cùng tên côn đồ đang chạy tới. Tốc độ của hai người này so với hắn thật sự là chậm hơn rất nhiều. Khoảng chừng sau nửa phút, rốt cục bọn họ mới chạy tới bên cạnh xe ta-xi. Hai người cũng không nhiều lời, gã côn đồ giật cửa trước ngồi vào cạnh ghế lái, mà Vương Hiệp tự nhiên cũng ngồi vào ghế đằng sau. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Trịnh Xá thở hắt ra một hơi, hắn đạp chân ga đánh xe ta-xi đi, đồng thời hắn cũng hỏi tên côn đồ:

- Đi đến khu thành tây thì nên đi đường nào, ngươi chỉ đường cho ta.....

Tên côn đồ xem ra rõ ràng đã bị dọa khiếp sợ, sắc mặt hắn thoáng có chút tái nhợt, hắn khẽ gật đầu nói:

- Đại ca yên tâm, khu này ta rất quen thuộc..... Hướng trái, theo đại lộ đi thêm nữa, một lát sẽ tới khu thành tây, đại ca yên tâm đi, bên này rất an toàn.

Trịnh Xá và Vương Hiệp cơ hồ đồng thời nở nụ cười khổ, đối với bọn họ mà nói, trong bộ phim kịnh dị này không tồn tại cái gì gọi là an toàn cả, bất luận tình huống gì đều có thể sẽ phát sinh, bọn họ tùy thời đều có thể chết trong các loại tình huống đó. Trịnh Xá tiếp tục nói:

- Vương Hiệp, ngươi giúp ta cứu tỉnh Chiêm Lam.... Đừng làm thương tổn cô ta, hãy dùng thủ pháp của quân đội các ngươi cứu tỉnh cô ta.

Vương Hiệp gật đầu, tiếp theo dùng sức ấn một cái phía sau lưng Chiêm Lam, cô gái này thấp giọng rên rỉ mấy tiếng, rốt cục chậm rãi mở mắt ra. Tiếp theo nàng liền kinh ngạc dị thường nhìn xung quanh, cho đến khi thanh âm của phát ra, biểu tình kinh khủng trên mặt cô gái này mới từ từ giảm xuống. Khoảnh khắc mới tỉnh lại mà đã phát giác bốn phía xa lạ như vậy, điều này thật là dọa nàng phát khiếp.

- Chiêm Lam....... tình huống chi tiết ta nhất định sẽ nói cho ngươi, giờ hãy giúp ta quét hình chỗ của Trương Hằng, Triệu Anh Không, Tiêu Hoành Luật, còn có Trương Kiệt nữa. Dù sao cũng không thể liên tục bị động chịu đòn chứ hả? Đợi đến khi chúng ta lấy được vũ khí về....... Ngày mai sẽ bắt đầu chuẩn bị phản kích!

Bình luận

Truyện đang đọc