Triệu Anh Không được gọi là thiên tài, từ lúc nàng mới sinh đã được mọi người trong tộc tán tụng, không chỉ vì nàng là con gái của tộc trưởng mà chủ yếu do thiên phú thích khách trời sinh của nàng.
Thích khách là một nghề rất cổ xưa, trong đó cũng có những quy tắc riêng, mặc dù những quy tắc này người ngoài nhìn vào có vẻ rất tàn khốc, hắc ám, nhưng nếu như muốn để thích khách tiếp tục được tiếp nối những quy tắc này nhất định phải được thực hiện vĩnh viễn. Một trong số đó là để trẻ con trong tộc tự tàn sát lẫn nhau từ nhỏ, không cần giết chết đối phương, nhưng buộc phải đánh bại đối phương, đương nhiên, trong các cuộc chiến như vậy dù có giết chết đối thủ cũng chẳng sao, dù sao cũng chỉ là một cái mạng mà thôi.
Từ lúc năm tuổi, con em trong thích khách thế gia sẽ được đưa tới một nơi hoàn toàn xa lạ, tiến hành chiến đấu huấn luyện. Tùy theo tuổi tác tăng lên, hoàn cảnh huấn luyện cũng càng lúc càng tàn khốc, từ đầu mỗi người được cấp một phần tiếp tế, về sau là mỗi người nửa phần rồi mười người mới được một phần. Đến khi ngươi đói, khi ngươi khát, khi ngươi lạnh, đều chỉ có cách chiến đấu, đánh lén, chém giết để cướp phần tiếp tế của người khác, thích khách thế gia gọi đây là cách để buộc đám hài tử chiến đấu.
Triệu Anh Không là một bé con, trong hoàn cảnh như thế vậy nàng sống cực kỳ thoải mái, chẳng có kẻ nào là đối thủ của nàng, chẳng có kẻ nào thắng nổi nàng, nàng chính là thiên tài trăm năm hiếm gặp của thích khách thế gia. Dù vậy nàng lại có một nhược điểm trí mạng, chỉ cần là người đã được nàng tiếp nàng, nàng sẽ cực kỳ trọng tình trọng nghĩa... Nhưng một thích khách không cần tình nghĩa, họ chỉ cần trái tim băng lãnh, quyết tâm nhất kích tất sát, chỉ vậy thôi.
Trong hoàn cảnh phong bế huấn luyện như vậy, Triệu Anh Không đã gặp rất nhiều người, trong đó có địch nhân, có kẻ bị nàng giết, bị đánh lén, cũng có vài người trở thành bằng hữu hay gọi là tùy tùng cũng được, một trong số đó là Triệu Chuế Không.
Hắn cũng là một thiên tài, nhưng không phải là sử dụng thuần thục kỹ xảo thích khách giống như nàng, hắn là thiên tài khống chế nhân tâm, dù dưới tình huống như thế nào cũng có thể bảo trì một trái tim băng lãnh, đồng thời có thể cảm nhận được rõ ràng tâm lý của đối phương, hơn nữa còn dùng biện pháp dẫn dụ làm đối phương rối loạn, sau đó... nhất kích tất sát.
Đám thiếu niên này trong hoàn cảnh ác liệt như thế vẫn sống rất dễ chịu, bởi vì thực lực của họ rất mạnh nên không chỉ có thể cướp đoạt đồ tiếp tế của người khác mà còn có thể tự tìm kiếm thức ăn, ví như săn bắt mãnh thú hoặc tìm kiếm các loại rau quả dại, hơn nữa lại không có những trói buộc của thế giới thích khách bên ngoài, đám người này thật sự coi nơi đây là thiên đường.
Cho đến khi được mười ba tuổi, những người bắt đầu trưởng thành sẽ được thích khách thế gia đưa về, bắt đầu tiếp nhận nhiệm vụ gia tộc phân phó, tuổi thơ vui vẻ kết thúc như vậy. Tất cả đều chôn sau trái tim thơ bé vào tận đáy lòng, giờ phút này, họ đã không còn là trẻ con tươi cười vô tư, giờ phút này, họ là thích khách...
Đó là một nhiệm vụ rất lớn, do một người Do Thái phát hành, ám sát dư đảng phát xít trốn trong một căn cứ quân sự tại Châu Phi. Tổng cộng có mười thích khách, ngoài ba thích khách trưởng thành, bảy người còn lại đều là thiếu niên, kết quả chỉ có một gã thích khách trưởng thành mang thương tích trở về. Theo lời hắn kể Triệu Chuế Không đột nhiên phản bội, giết chết tám người còn lại, mà hắn phải dựa vào vận khí tốt mới nhân cơ hội chạy được về.
- Ngự Không ca ca, Mính Không tỷ tỷ, Ny Không muội muội, còn cả Huyết Không, Minh Không....Ngươi vì sao phải giết họ!
Triệu Anh Không hai mắt đã đỏ ngầu, thật sự là nộ hỏa trung quan, chỉ hận khôg thể ăn tươi nuốt sống Triệu Chuế Không.
Gã thanh niên anh tuấn này mỉm cười tránh khỏi cú đâm của Triệu Anh Không, trên tay hắn chẳng có vũ khí gì, mặt vẫn mang nụ cười ôn nhu như trước, nhìn như một người anh hiền hòa. Khi Triệu Anh Không không ngừng tấn công tới, hắn cười nhẹ lắc lắc đầu nói:
- Ta không muốn giết muội mà, biểu muội thân yêu của ta, bây giờ muội còn quá yếu.... Không chỉ kỹ xảo thích khách, còn cả thuộc tính cường hóa của thế giới này nữa. Không biết muội đã phát hiện ra chưa, thuộc tính cường hóa càng mạnh thì càng cần phải mở cơ nhân tỏa tầng cao hơn mà muội có vẻ mới mở cơ nhân tỏa tầng thứ nhất a. Nhớ năm xưa muội là người mở cơ nhân tỏa sớm nhất trong chúng ta, đến bây giờ không ngờ vẫn dậm chân tại chỗ... Thế là không được đâu đấy, tiểu biểu muội đáng yêu của ta.
Nói đoạn gã thanh niên anh tuấn này không ngờ lại thản nhiên quay người đi vào trong bóng tối, tốc độ của hắn như chậm mà cực nhanh, chỉ mấy bước đã tiến vào trong màn sương dày đặc.
Triệu Anh Không hơi sửng sốt, nàng cố gắng bình tĩnh tâm thần, bắt đầu nhớ lại một loạt nhát đâm lúc trước. Trong nháy mắt trước khi nàng tấn công vẫn cảm nhận được rõ ràng hắn đang đứng tại đó, thật sự đứng tại đó, có khí thế, có sát ý, là một người thật sự, nhưng khi nàng bắt đầu công kích, trong chốc lát trước khi vũ khí đâm vào người hắn liền cảm thấy cả khí thế và sát ý đều biến mất, đối thủ chân chân thật thật trong nháy mắt biến thành ảo ảnh, không còn có khí thế và sát khí như trước nữa.
- Tiêu biểu muội, biết sau khi ta giết họ đã đi đâu không? A a, ta tới Mỹ, so với Châu Á và Châu Âu, ở Mỹ không hề có thích khách thế gia gì cả, bọn họ chỉ có tự do, chỉ có tương lai độc đáo, chỉ có vô số biến đổi, không có truyền thống, không có trói buộc.... Vì thế ta sống ở đó rất vui vẻ, mà đã mở cơ nhân tỏa, ta có tự tin ám sát bất kỳ kẻ nào. A a, không biết có phải Chủ Thần có sai sót gì không, ta chẳng thấy có chút chán đời nào cả, chỉ mở một bưu kiện ủy thác nhiệm vụ liền bị truyền tống tới thế giới kỳ quái này....
Triệu Chuế Không đi trước Triệu Anh Không, hắn vẫn bảo trì bộ dạng chậm rã như trước, nhưng tốc độ luôn giữ cho khoảng cách giữa hai bên khoảng hơn năm mươi mét, vô luận Triệu Anh Không có tăng tốc đuổi theo như thế nào khoảng cách này cũng không hề thay đổi.
- Thế giới này thật qua tuyệt vời, muội không biết cảm giác của ta khi lần đầu tiên tiến vào đây. Nhiều thuộc tính cương hóa như vậy, nhiều kỹ năng thích hợp để ám sát như vậy, còn có thế giới vô hạn phim kinh dị, còn có vô cùng vô tận nhiệm vụ.... quả thực chính là thế giới được đặc ý sáng tạo riêng cho thích khách chúng ta, ta nghĩ là ta rất thích nơi này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Triệu Chuế Không vừa đi vừa nói, đột nhiên từ phía trên, một con Licker lao thẳng xuống, cũng không thấy rõ hắn làm động tác gì, bàn tay khẽ vung lên, con Licker lập tức bị phân thây rơi rụng đầy đất, còn Triệu Chuế Không vẫn như cũ, không nhanh không chậm tiến về phía trước.
Triệu Anh Không chợt hít sâu một hơi, nắm chặt chủy thủ trong tay, ngay lúc nàng sắp sửa có động tác, Triệu Chuế Không đột nhiên quay đầu lại, hắn mỉm cười nói:
- Muội muốn toàn lực tấn công ta sao? Biểu tình như vậy thật quá hoàn mỹ... Anh Không à, muội vẫn hoàn mỹ như vậy, mỗi một động tác, mỗi một lần đánh lén, cho dù thực lực không bằng đối phương cũng sẽ không thua, kết quả luôn quá hoàn mỹ, luôn cực kỳ thê thảm a. Nói thật nào, muội thật sự muốn toàn lực công kích ta sao?
- Không sai! Đi chết đi!
Triệu Anh Không trong mắt điện quang lóe lên, cả người chợt tiến vào một trạng thái mông lung, trước vẻ ngạc nhiên của Triệu Chuế Không, chỉ sau một giây nàng đã lao tới trước mặt hắn, chủy thủ trong tay đâm thẳng vào tâm tạng, nhưng cú đâm này vẫn như cũ đánh vào khoảng không, phảng phất như thân thể Triệu Chuế Không là ảo ảnh. Trong một nháy mắt, Triệu Anh Không chợt cong người, vung chủy thủ đâm vào khoảng không bên cạnh, phập một tiếng, chủy thủ đâm trúng mục tiêu giữa hư không, mặc dù vết đâm cũng không sâu nhưng nhìn dấu máu trên mặt đất, một kích này rút cuộc cũng đâm trúng Triệu Chuế Không.
Gần như đồng thời, bên cạnh người Triệu Chuế Không từ từ xuất hiện thêm một Triệu Chuế Không khác, hai người giống nhau như đúc, thậm chí cả vết cắt trên cánh tay cũng y hệt. Tuy vậy, trên mặt Triệu Chuế Không không hề xuất hiện vẻ ngoài ý muốn, ngược lại, hắn mỉm cười thản nhiên, cả người lùi lại phía sau, tránh khỏi nhát đâm của Triệu Anh Không. Trong lúc lùi lại, thân thể Triệu Chuế Không lại biến đổi, sau mấy giây, xung quanh Triệu Anh Không xuất hiện mấy bóng Triệu Chuế Không giống hệt nhau.
- Ảnh gương, đây là kỹ năng ta cho rằng thích hợp nhất với ám sát, tiểu biểu muội, tốc độ của muội rất nhanh a, là cường hóa thuộc tính thiểm linh phải không? Sử dụng tốc độ cực nhanh tới công kích địch nhân? Chẳng lẽ tiểu biểu muội không biết, tốc độ cực nhanh thường sẽ đưa chính bản thân nhập vào vực thẳm tử vong sao, a a...
Mấy bóng Triệu Chuế Không đồng thời chỉ tay về phía Triệu Anh Không, nàng liền cảm thấy một luồng khí tức nguy hiểm bức đến, vội lập tức biến mất, mà chỗ tường nàng vừa đứng xuất hiện mấy vết nứt rất nhỏ gần như không nhìn thấy được, tiêp theo vách tường nhẹ nhàng vỡ tan, chỗ vỡ ra không ngờ lại bóng loáng như gương.
Ánh mắt Triệu Anh Không chợt co rút lại, nàng đã từng nhìn thấy vết cắt như vậy, đó chính là dấu tích khi sử dụng tơ kim loại tấn công. Sợi tơ mảnh như tóc, công kích căn bản không thể phát hiện được quy luật, có thể thể nói tơ kim loại này là vũ khí còn đáng sợ hơn chủy thủ. Vì vậy Triệu Anh Không lập tức không suy nghĩ nhiều, vội lấy ra tơ kim loại của mình, nhưng khi nàng đang chuẩn bị tấn công lại nhìn thấy Triệu Chuế Không tiếp tục xoay người bước đi.
Lúc này trên người Triệu Anh Không trạng thái thiểm linh còn chưa biến mất nên sao có thể để Triệu Chuế Không thoát đi? Cô bé này dưới chân đạp một phát vọt tới, tốc độ thật sự là cực nhanh, chỉ cần vòng qua một ngã rẽ là đuổi kịp Triệu Chuế Không. Nhưng khi sắp đuổi kịp hắn, nàng đột nhiên cảm thấy cơ thể mình như bay lên....
- Muội là một thiên tài, có thể cực kỳ nhạy bén cảm nhận được tất cả những chỗ phát ra sát ý, điểm này ta khôg thể so sánh được với muội, vì thế muốn giết muội cũng gần như không có khả ănng, chỉ cần ám sát một lần không thành có thể tùy thời bỏ trốn.... Anh Không, cừu hận cùng phẫn nộ thiêu đốt đã làm muội quên mất thích khách chi đạo, không phải là cường mãnh truy kích mà là nấp trong chỗ tối giết chết địch nhân a, bé ngốc.... Không biết muội đã sử dụng một lần hồi sinh từ Cuốn sách của thần Ra chưa? Nếu như chưa, ta hy vọng chúng ta có thể tái chiến....
Triệu Chuế Không nhẹ nhàng đưa tay thu lại một sợi tơ kim loại dính máu, sợi tơ này chăng ngang hai bên vách tường, yên lặng treo giữa con ngách nhỏ....