VỢ NHỎ CỦA CỐ TỔNG


Đám đàn em mắt to mắt bé nhìn đại ca bế theo một người phụ nữ từ trong nhà kho ra, có người còn kích động đến nỗi tung hoa, reo hò cổ vũ.
“Anh cuối cùng cũng tìm chị dâu cho em rồi sao đại ca?”
Kiều Hạ Linh sắc mặt tối đen, hung ác nhìn tên vừa nói, đôi mắt như hai tia laze quét đến, nếu như có thể hóa thành thực thể, chỉ sợ tên đó đó đã bị xuyên thành hai cái lỗ.
Đám người cũng không vì thế mà sợ hãi, đã vậy còn cười hì hì trêu trọc thêm.
“Chị dâu đúng là không giống người thường, uy mãnh quá!”
“Cậu mới uy mãnh, cả nhà cậu mới uy mãnh ấy!” Cô hét lên vào mặt tên vừa nói.
“Cảm ơn chị dâu đã quá khen.” Tên đó xấu hổ cúi đầu, khuôn mặt đen nhẻm do lâu ngày tiếp xúc với ánh nắng có thể miễn cưỡng nhìn thấy một vệt hồng khả nghi.
Cố Thịnh đen mặt, không vui liếc nhìn người trong lòng.

Người phụ nữ này thật không thể làm người ta yên tâm, hở một chút là trêu hoa ghẹo nguyệt.
“Anh đẹp trai bế tôi không thấy mỏi tay à?” Kiều Hạ Linh nhìn gương mặt cau có của Cố Thịnh còn tưởng hắn bế cô lâu mỏi tay nên trêu đùa hỏi.
“Một con heo hơn một tạ tôi còn nhấc lên được chứ nói gì một co heo có hơn năm mươi cân như cô.” Cố Thịnh đảo mắt đánh giá một lúc rồi đưa ra kết luận.
Heo? Tên này lại dám nói cô là heo?
Đúng là bình thường cô ăn hơi nhiều, một bữa nhiều nhất có thể ăn được hai con gà quay, vài bát cơm, nhưng nó cũng là nhiều nhất, một tuần may ra mới ăn được có một hai lần.
Nghĩ đến đây, Kiều Hạ Linh có chút chột dạ, x0a nắn cánh tay một lúc lâu.
Không có mấy thịt thật mà, đều là tên này nói bậy, cô cao một mét sáu mươi ba mà nặng có năm mươi cân, béo đâu mà béo.
“Anh không cảm thấy bản thân quá lời hả?” Kiều Hạ Linh bĩu môi đáp.
“Quá lời? Cô một hơi ăn hết hai con gà quay, một suất tôm xào cay với lại ba bốn món ốc gì đó, vậy mà còn dám nói bản thân không phải hả?”

Kiều Hạ Linh nheo mắt nhìn hắn, lộ ra bộ dạng đề phòng, ánh mắt không vui dò xét.
Cố Thịnh như không có chuyện gì xảy ra tiếp lời:
“Đừng nghĩ linh tinh, hôm ở bệnh viện tôi thuận miệng hỏi một câu, đồng nghiệp của cô khai ra hết đấy! Phải nói độ nổi tiếng của cô ở nơi đó không phải dạng vừa.”
Kiều Hạ Linh: “...” Rốt cuộc tên nào rảnh rỗi thế hả? Để cô bắt được nhất định sẽ tẩn cho tên đó một trận nhừ tử.
Ăn nhiều một chút thì làm sao? Lão già thối nói rồi, ăn nhiều mới đáng yêu, sau này mới dễ lấy chồng.
Mạc Nhan quay ra nhìn Đình Thủy, ánh mắt chớp chớp ý hỏi: “Sao tôi không nhớ hôm ấy ông chủ thuận miệng hỏi câu đó nhỉ?”
Đình Thủy ho khan quay mặt sang bên cạnh, trong lòng chấm thêm cho ông chủ một điểm vô sỉ.
Kiều Hạ Linh ở bệnh viện đúng thật là rất nổi tiếng nhưng mà nổi tiếng về việc bị xã hội đen nhắm tới, nghe nói trước đó vì phẫu thuật lỗi một ca làm hại thứ đồ kia của một tên đàn anh có máu mặt ở khu vực không dùng được nên bị trả thù, từ đó không có bất kỳ bệnh nhân nào đến khám.
Còn về mấy thông tin đó đương nhiên do là ai kia đích thân thẩm vấn mới có rồi!
“Nếu nặng thì anh có thể thả xuống mà.”
Cố Thịnh nhướn mày, cười như không cười hỏi:
“Thật?”
Kiều Hạ Linh chưa kịp hiểu chuyện gì, cơ thể đã rơi tự do xuống bên dưới, cô sợ hãi nhắm chặt mắt, nhưng cơ thể không truyền đến cảm giác đau đớn như đã nghĩ mà thay vào đó là một bàn tay ấm áp bao lấy.
“Vui không?”
“Anh cảm thấy có vui không?” Kiều Hạ Linh nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn nói.
Nếu không phải bị tiêm thuốc giãn cơ, cô đây nhất định sẽ vả vỡ mồm cái tên mặt xanh nanh vàng này để hắn biết thế nào là tôn trọng phụ nữ.
Kiều Hạ Linh được đưa đến một căn biệt thự ở gần ngoại ô, cô cảm thấy nơi này rất quen nhưng không nhớ được đã nhìn thấy ở đâu cho đến khi về lại căn phòng bản thân đã trốn thoát.
Kiều Hạ Linh giật giật khóe miệng, trong lòng cười khổ không biết nói gì hơn.

Cố Thịnh đặt cô xuống dưới giường, sau đó như trốn không người mà c ởi quần áo.

Kiều Hạ Linh hai tay đưa lên che mặt, chỉ để lộ ra hai khe vừa đủ hai con mắt nhìn trộm.
Không phải lần đầu tiên nhìn thấy nhưng phải công nhận tên này thân hình không phải dạng vừa, săn chắc vừa đủ, cơ bụng tám múi, chân thon eo mảnh, đúng chuẩn soái ca.
Chỉ tiếc đẹp được cái mã nhưng tâm địa xấu xa, miệng độc mồm thúi, không mở miệng còn tạm ổn, mở miệng rồi cho dù bị mười người đánh hội đồng cũng không hết giận.
Cố Thịnh quay đầu, vừa hay nhìn thấy Kiều Hạ Linh đang dùng kiểu “che mặt xấu hổ” thời đại mới, nhịn không được chỉ vào vết cắn hôm trước cô để lại ở bả vai trêu đùa nói:
“Thấy nó quen không?”
Kiều Hạ Linh giật mình, xòe tay che lại như bình thường, giả chết không nhìn hét toáng lên:
“Anh...!Anh làm gì? Đừng có mà làm bậy, nam nữ thụ thụ bất thân, anh...!anh đừng có mà tiến đến đây.”
Cố Thịnh: “...” Khi nãy là ai nhìn cơ thể của hắn không thèm chớp mắt một cái?
Đúng là người phụ nữ hai mặt, xem ra không ngả bài, người này còn giả bộ ngây thơ với hắn đến cùng.
“Sao vậy? Miệng cô cắn ra, giờ lại không muốn nhận?”
Kiều Hạ Linh hoảng hốt, tim đập thình thịch.

Tên này nói gì? Cô cắn? Không lẽ tên chết tiệt đã phát hiện ra cô chính là người phụ nữ hôm đó?
Không có khả năng, hôm ấy rời đi tên này còn chưa tỉnh lại, cho nên chỉ là đang thử, cô không thể mắc mưu, nhất định phải chối đến cùng.
Kiều Hạ Linh giả ngốc hỏi lại:

“Anh đang nói gì thế? Tôi không hiểu.”
Cố Thịnh không nói thêm gì, tay phải nhấc chân cô đặt lên vai mình, váy dài tụt xuống, để lộ vết răng ở đùi trong vẫn còn chưa lành hẳn.
“Anh...!Khốn nạn...!Thả tôi ra...” Kiều Hạ Linh đá lung tung nhưng chân không hề có sức, cú đá đưa ra lại càng giống vờn nhẹ yêu thương làm ai đó càng hưng phấn, trực tiếp há miệng cắn vào đúng vết răng đó.
“A...” Kiều Hạ Linh hét lên, cố hết sức đá mạnh vào người hắn tránh thoát.
“Sao? Còn muốn chối nữa không?” Cố Thịnh phủi chỗ bị đá khi nãy, kích động thốt lên.
“Anh biết từ khi nào?”
“Từ hôm gặp cô ở bệnh viện, cô cũng như vừa rồi nên vết cắn lộ ra.”
“...” Tên bi3n thái chết bầm, nhận ra kiểu gì không nhận lại nhận thông qua vết cắn.

Đúng là nhìn mặt không thể bắt hình dong, mặt mũi sáng sủa đàng hoàng chưa chắc đã tốt, bản chất bên trong là thứ gì có trời mới biết được.
“Anh muốn gì ở tôi?”
“Đương nhiên là đòi nợ.

Hôm ấy cô coi tôi như trai bao mà tùy ý sử dụng rất vui vẻ cơ mà, nên tôi đây cũng phải kiếm chút lãi chứ?”
“Hai vạn anh còn chê ít?” Kiều Hạ Linh không phục nói.
Cũng vì hai vạn đấy mà cô không có tiền để bắt taxi về nhà mà phải nhờ Lạc Linh đến đón đấy, tên này thì hay rồi, còn dám chê ỉ chê ỏ.

Bình thường trai bao có mấy trăm nghìn một đêm, chưa kể hôm đó là tên này trúng dược, là cô giúp hắn giải, cô không đòi lãi thì thôi, tên này còn dám có mặt mũi nói đến.

Đúng là tức chết mà!
“Anh đổi trắng thay đen như vậy có vẻ rất không hợp lý.” Kiều Hạ Linh nhã nhặn nói.

Nhìn tình hình thì cứng không được, tên này cứ vịn vào đó trêu đùa cô suốt, thôi thì thử mềm chút xem sao.
“Đổi trắng thay đen? Cô cảm thấy tấm thân xử nam ngọc ngà của tôi giữ suốt hơn ba mươi năm cho vợ chưa cưới lại bị cô cướp mất rồi.

Tôi không đòi cô bồi thường thì đòi ai đây?”
Phi...
Cô nhổ vào, cái gì mà tấm thân ngọc ngà hơn ba mươi năm, thân xử nữ của cô hơn hai mươi năm cũng bị tên này cướp mất rồi còn gì nữa, này coi như là hòa nhau.
Không đúng, hòa sao được mà hòa, tên này rõ ràng là chiếm lợi, hôm đó không có cô thì tên này không biết chừng cũng vơ tạm ai đó còn gì.
“Anh xem chúng ta đều lớn cả rồi, anh cũng nói bản thân có vợ chưa cưới, còn tôi cũng có vị hôn phu.

Thôi thì cứ coi đó như tai nạn, từ nay không nhắc đến nữa có được không?” Kiều Hạ Linh xuống nước nói.
Cố Thịnh nhíu mày, mùi nguy hiểm lan tỏa khắp căn phòng, giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Cô có vị hôn phu rồi?”
“Đúng thế.” Dù là chưa từng gặp mặt bao giờ nhưng miễn cưỡng xem như là từng có đi.
“Vậy nên chúng ta...”
Kiều Hạ Linh chưa nói xong, môi mỏng đã bị thứ gì đó mềm mại ngậm lấy, Cố Thịnh như một con dã thú, điên cuồng càn quét khoang miệng của cô.
Kiều Hạ Linh tức giận cắn mạnh vào lưỡi của hắn, Cố Thịnh ăn đau thả ra, hung ác nhìn cô, ánh mắt đó cứ như muốn ăn tươi nuốt sống người trước mắt vào bụng.
Cơn tức giận ập đến làm Kiều Hạ Linh không còn giữ được bình tĩnh, giận dữ hét thẳng vào mặt của nam nhân:
“Còn không phải một đêm thôi sao, anh ra giá đi, bao nhiêu tiền?”
Hai mắt của Cố Thịnh không hề rời khỏi người của cô, hắn dùng giọng điệu khinh thường vừa nhìn cô vừa nói:
“Một đêm của tôi cô mua không nổi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc