VỢ NHỎ CỦA CỐ TỔNG


Cố Thịnh trước khi đi đã tự tay bố trí lại hàng hảo bảo vệ, cắt cử lực lượng thay phiên tuần tra và kiểm soát an ninh chặt chẽ trong vòng năm kilomet xung quanh.
Bất kỳ phóng viên hay kẻ tình nghi nào đến có hành vi không bình thường đều sẽ bị lực lượng bảo tiêu dày đặc chặn lại hỏi chuyện, nếu có dấu hiệu nghi ngờ, không phối hợp thì trực tiếp đưa đến đồn công an.

Đám phóng viên bị bắt mấy lần không còn dám bén mảng đến gần, chỉ có thể phục kích từ xa hòng lấy được chút tin tức.
Tình hình ổn định như vậy làm Kiều Hạ Linh có ý nghĩ to gan.

Cô lấy danh nghĩa cảm thấy buồn bực nên muốn đi dạo xung quanh hít thở không khí để lừa lão quản gia ra ngoài.

Sau đó lại kêu đám bảo vệ không được quá mức áp sát vì bản thân muốn được yên tĩnh, nhắm lấy bọn họ sơ ý, lén lút chạy đi bắt xe về Kiều gia.
Đương nhiên cô cũng để lại một tờ giấy báo lại cho người ở Cố gia biết.
Kiều Thanh ngồi ở phòng khách, nhìn bóng dáng có phần mập lên trông thấy của con gái đang loay hoay trèo tượng đi vào nhà, khuôn mặt không thể dùng hai chữ “dễ nhìn” để hình dung.

Ông cầm lấy tờ báo trên tay, giả bộ không nhìn thấy, chăm chú đọc đi đọc lại một trang đó.
Bảo tiêu xung quanh rủ nhau đi tản bộ một vòng, thực chất là lấp sau bức tường gần đó, thấy cô chủ an toàn trèo vào mới như không có chuyện gì, đi bộ thêm mấy bước về lại vị trí.
Kiều Thanh: “...” Thế rốt cuộc là ông bỏ tiền ra thuê đám người này để bọn chúng mắt nhắm mắt mở cho con gái ông trèo tường vào nhà à?
Bình thường ba bữa nửa tháng đi thì không nói, bây giờ cả tháng cũng không thèm về.

Về nhà rồi cửa chính không đi mà lại trèo tường.


Cố Thịnh bên kia rốt cuộc đã làm gì con gái bảo bối của ông mà biến nó thành thế này.

Có điều Kiều Thanh quên mất từ nhỏ Kiều Hạ Linh đã yêu thích leo trèo, lớn lên hạn chế nhiều nhưng vì mang thai nên có chút thói trẻ con tinh nghịch.
Kiều Hạ Linh lấp ló ngoài cửa, nhìn thấy Kiều Thanh đang đọc báo, rón rén đến gần, ngoan ngồi ở ghế bên cạnh.
Người giúp việc cầm trên tay đ ĩa hoa quả nhiều loại đã được cắt sẵn để lên bàn, nháy mắt với cô ẩn ý.

Kiều Hạ Linh không chờ được đi rửa tay rồi cầm một miếng lên cho vào miệng.

Tiếp đó đến miếng thứ hai, thứ ba, chả mấy chốc đ ĩa hoa quả đã vơi đi một nửa.
Kiều Thanh dùng nửa con mắt khinh bỉ nhìn con gái, gương mặt vẫn còn trẻ đẹp phong độ ẩn hiện vài vết nhăn nhỏ do tuổi tác ở đuôi mắt cau lại, cảm thấy bao năm nay bản thân đúng là nuôi ong tay áo.

Người vẫn còn chưa gả đi đâu đã biệt tích, về đến nhà cũng không thèm hỏi han người cha già ngày nhớ đêm mong cô lấy một câu.
“Muốn ăn thì lăn về Cố gia mà ăn.” Kiều Thanh tức giận, lấy tay ra hiệu đuổi người.
Kiều Hạ Linh lè lưỡi, đút một miếng dưa hấu vào miệng, hai tay chống mạn sườn không chịu thua kém.
“Con đến nhà bạn thân con chơi, ăn hoa quả cũng không được à?”
Kiều Thanh nắm chặt lấy tờ báo trong tay vò nát, nghiến răng ken két nhìn con gái nhưng lại không cách nào phản bác.
Cô chưa chịu bỏ qua, từ trong túi lấy điện thoại ra tâm sự cùng bạn thân về chuyện nhân sinh: “Linh Linh, tối nay tớ về nhà...” Để ý thấy ánh mắt của ai đó quét qua, cô lập tức đổi giọng: “Tớ đến nhà cậu chơi.

Cậu cho tớ ngủ lại nhé!”
Lạc Linh vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng nghe nói bạn tốt muốn cùng mình ngủ, vui vẻ đáp ứng.


Nghĩ đến cái gì, hai má đỏ lên, thấp giọng nói: “Vậy để lát tớ gọi cho...!Ông chủ báo một tiếng.”
Kiều Hạ Linh vắt chân lên ghế, xoa bụng, hào phóng nói: “Không cần.

Kiều tiên sinh đã nói tối nay sẽ nhường cậu cho tớ rồi, không cần thiết phải xin phép.

Nếu có vấn đề á? Không việc gì, tớ bảo kê cho.”
Kiều Hạ Linh cúp điện thoại, quay đầu nhìn gương mặt của ai đó đang dần chuyển thành màu đen, giả bộ không biết chuyện gì đổ thêm dầu vào lửa.
“Kiều tiên sinh, người yêu con dạo này bận quá, con mượn tạm bảo bối của bố đi hẹn hò mấy hôm nhé!”
Kiều Thanh: “...”
Phản.

Phản thật rồi!
“Mà bọn con đi nửa tháng chắc không sao đâu nhỉ?”
Kiều Thanh: “...” Trước đây đứa nào bảo ông nghẹn hai mươi năm, sợ nghẹn hỏng nên khuyến khích ông đi kiểm tra, giờ ông không bệnh, phương diện đó cũng không cần nhịn nữa thì lại xoay qua muốn bắt cóc người?
Mà tên nhóc Cố Thịnh kia không biết đang làm gì.
Vợ thì không chịu quản, giờ thì hay rồi, con gái đến tận nhà bắt cóc vợ ông đi mất thì tối nay ông phải tính sao?
“Chào bố nhé! Tối nay con cùng vợ bố ngủ đây, không cần tiễn.


Tạm biệt.” Kiều Hạ Linh vẫy vẫy tay, quay người, không quên nhắc nhở: “Lần sau ngài có đọc báo thì nhớ xoay đúng nhé, đừng dọc ngược cẩn thận hại mắt.”
Kiều Thanh: “...”
“Đi cái gì mà đi, ở lại ăn cơm.

Tý ta vào bếp nấu cho con vài món.” Kiều Thanh nghiêm mặt, đặt tay lên vai cô ấn xuống.

Cũng lâu rồi không vào bếp nên ông có chút ngứa nghề.
Trước kia lúc Hạ Linh mới sinh chưa bao lâu thì Mộ Tuyết đã bị Ninh gia bắt đi.

Trên người ông không có bao nhiêu, ngay cả tiền mua sữa cho con bé cũng không đủ.
Hạ Linh khi đó rất ngoan, chỉ khi quá đói không chịu được mới ỉ ôi khóc vài câu, cơ thể nho nhỏ vì thiếu dinh dưỡng và trở nên gầy gò, gương mặt nhỏ nhắn gần như chỉ còn nhìn thấy mỗi đôi mắt.
Sau này con bé lớn hơn chút, ông liền bế nó cột lên lưng đi rửa bát thuê, ôm đồm vài công việc nữa cuộc sống mới khấm khá lên.
Thêm một năm nữa thì ông bắt đầu tập tành kinh doanh.

Tuy bận bịu là vậy nhưng một ngày ba bữa của hai bố con đều do ông chuẩn bị, đồ đắt tiền không mua được thì vẫn cố gắng cân bằng lượng chất dinh dưỡng trong mỗi bữa, con bé cũng trở nên có da có thịt hơn.
Đến bây giờ thói quen đó không còn nhưng chỉ cần có thời gian, ông vẫn sẽ xuống bếp nấu cho con gái giống như khi đó.
Kiều Hạ Linh ôm lấy tấm lưng đ ĩnh đạc của người đàn ông này từ phía sau, giống như lúc nhỏ luôn dán trên lưng không chịu buông nhìn ông bắt đầu nấu ăn.
Kiều Thanh mặc một chiếc tạp dề màu hồng, ngửi mùi dầu già bốc lên mang theo biết bao nhiêu hoài niệm.

Kiều Hạ Linh ở bên cạnh giúp ông nhặt rau, thái hành, cay đến nỗi hai mắt đều đỏ như bị ai đó bắt nạt.
Lạc Linh vừa về nhìn thấy cảnh tượng này, ngọn lửa hạnh phúc lại cháy rực rỡ thêm một bậc, cô rửa tay, bắt đầu vào bếp phụ giúp.
Kiều Hạ Linh dụi mắt, đáng thương quay đầu: “Oa...!Linh Linh, không có cậu ở đây, bố toàn bắt nạt tớ thôi.”
Kiều Thanh: “...”

Bữa cơm, Kiều Hạ Linh cắn đũa, đột nhiên cảm thấy không có khẩu vị.

Mùi dầu mỡ làm cô cảm thấy không khỏe, liên tục buồn nôn, mới mười phút đã phải chạy vào nhà vệ sinh hai lần.
Kiều Thanh nhìn con gái xụi lơ nằm trên mặt bàn, gương mái tái xanh, nhớ đến lúc Mộ Tuyết mang thai khi ốm nghén cũng có những triệu chứng này liền hỏi: “Con có thai đấy à?”
Kiều Hạ Linh lắc đầu phủ nhận.
“Không có.

Hôm trước con mua que về thử không thấy gì, với lại mỗi lần quan hệ chúng con đều dùng biện pháp an toàn.

Chắc tại dạ dày của con dạo này không được tốt cho lắm!”
Kiều Hạ Linh cũng cảm thấy nghi ngờ nên đã nhờ Khúc Lâm mua que đến hộ cô, thử xong rồi nhưng vẫn không thấy dấu hiệu gì hết.
Bác sĩ gia đình ở Cố thị cũng có nhưng cô không muốn làm phiền vì sợ khiến cho Cố Thịnh và lão quản gia mừng hụt.
“Vậy mai để Linh Linh đưa con đến bệnh viện khám đi.”
Khúc Lâm bên kia đang cùng Lăng Cảnh ngắm cảnh đẹp trên tầng thượng của khách sạn không hiểu sao hắt hơi một cái rõ lớn.
Lăng Cảnh vội vã cầm lấy áo che lên cho cô, ăn giấm bĩu môi: “Lại có ai đang nhớ em chứ gì?”
Khúc Lâm quay đầu, véo má hắn xách lên, nhe răng dữ tợn cảnh cáo: “Bà đây có người đàn ông khác đấy rồi sao? Mượn anh quản à?”
Lăng Cảnh cụp đuôi, giống như chú chó nhỏ đáng thương vừa bị chủ nhân vứt bỏ, ỉu xìu tựa đầu lên vai cô không nói gì.
Khúc Lâm che mặt, không dám nhìn thẳng.
“Được rồi! Có khi là ai đó đang chửi tôi cũng biết đâu chừng.”
“Em tốt như vậy, có làm gì khuất tất đâu mà sợ bị mắng chứ?”
Việc khuất tất sao? Làm hỏng que thử thai của người ta có tính không?


Bình luận

Truyện đang đọc