VỢ NHỎ CỦA CỐ TỔNG


“Mà cô định ăn vạ ở nhà tôi đến bao giờ nữa thế?”
“Có một đêm mà không thu lưu nổi rồi à?”
Khúc Lâm rút ra một điếu thuốc, châm lửa, khói tỏa ra mang theo mùi hương bạc hà đặc trưng.

Cô dựa người vào tường, nhìn bản thân trong gương, điếu thuốc trong miệng đã chẳng thể giải tỏa nổi tâm trạng tồi tệ đến cùng cực lúc này, đến ngay cả mùi hương mà cô thích nhất cũng trở nên chán ghét vô cùng.
Chết tiệt, sao lại phiền vậy chứ!
Lách...!Tách...
Điếu thuốc rơi xuống chạm vào tấm thảm mới thay hôm trước vang lên tiếng lèo xèo khó chịu, đã vậy còn tạo nên những vệt đen lạc quẻ thật xấu xí.
Khúc Lâm tặc lưỡi, lấy từ trong túi ra một chiếc kẹo bạc hà, bóc vỏ, đưa vào miệng nhưng chưa đến mấy giây lại nhổ ra, không có khẩu vị.
Ngồi bệt xuống sàn, cướp đi ly rượu trên tay của Lăng Cảnh uống cạn một hơi, cồn vào người làm cơ thể nóng bừng, đầu óc cũng không còn nhớ đến mấy chuyện phiền phức, thoải mái hơn hẳn.
Lăng Cảnh tự rót cho mình một ly, nhìn cô cười cười hỏi:
“Sao vậy? Không thích nữa?”
“Xùy...!Con mẹ nó giờ mới phát hiện tôi của trước kia ngu đã chết.

Cái gì mà bạc hà chứ? Ghét chết đi được.”
Nước mắt không ngừng được lại rơi xuống, Khúc Lâm đưa tay xoa đi nhưng dù có cố thế nào thì chúng vẫn như hai hàng suối không đáy, chảy mãi không thôi.
“Trước giờ ngậm bạc hà chỉ thấy ngọt, mà sao giờ lại cay quá!”
“Biết cay là tốt rồi!”
Lăng Cảnh chỉ lẳng lặng ở bên cạnh, đưa tay vỗ vai mấy cái như đang an ủi.
Thất tình mà, khóc ra được là tốt nhất.

“Bầu trời hôm nay thật nắng, lại thật mưa...!Em yêu anh như chim yêu cá, như cá yêu tôm, như gà yêu thuốc...!Ồ...!ố...!ô...!ồ...!ô”
Phụt...
Mạc Nhan bụm miệng cười, bên kia Đình Thủy cũng không khá hơn là bao, che miệng cười trộm, chỉ có Lăng Cảnh bất lực đến nỗi nằm bẹp trên ghế, đến mở mắt cũng lười.
Không phải nể mặt bà cô này thất tình hắn đã ra tay tẩn cho một trận.

Nhìn đi, quần áo của hắn đều bị biến thành cái khăn lau nước mắt tự động, còn cả mấy chai rượu quý hắn cất giấu bấy lâu nữa, bình thường không nỡ uống mà nay sắp biến thành nước thải trong bụng người phụ nữ này luôn rồi!
“Mấy cái tên này, tôi gọi mấy người đến để uống rượu đấy à? Mau làm gì đi chứ? Phòng của tôi sắp thành cái ổ lợn rồi đây này.” Lăng Cảnh đá vào ghế, thúc giục hai cái tên đến để giúp đỡ mà giờ lại chung vui với việc hủy hoại mấy chai rượu quý của hắn.
“Thì bình thường nó cũng có khác gì đâu.” Mạc Nhan nhanh mồm phát biểu, nói xong mới nhớ đến cái gì, ngẩng đầu, bặm môi rồi lại cúi xuống uống hết chỗ rượu còn lại trong ly.
“Ôi tình yêu của đời em...”
Bịch...
Đình Thủy đỡ lấy thân thể vừa ngã xuống của Khúc Lâm, nháy mắt với hai kẻ đang cãi nhau ỏm tỏi đằng kia, bình thản mở miệng:
“Như vậy là xong không phải sao?”
Mạc Nhan: “...”
Lăng Cảnh: “...” Giờ thì hắn biết tại sao chủ tớ ba người này đến nay vẫn là trai tân rồi! Đúng là chủ nào tớ lấy, giống nhau như ba giọt nước.
“Cậu vẫn đối xử thô bạo như vậy với phụ nữ à?”
Mạc Nhan và Đình Thủy đồng loạt quay đầu, khó hiểu nhìn hắn hỏi:
“Rất thô bạo sao?”
Lăng Cảnh: “...”
Sáng hôm sau.
Khúc Lâm xoa phần gáy đau cứng, đi ra phòng khách, nhìn cái tên vẫn còn ngủ nướng trên sofa, miệng thở ra bong bóng như trẻ con, đôi mắt âm u đi đến gần.

Miệng ngoác rộng, nở nụ cười gian mãnh nhìn hắn.

Cô lấy ra từ trong túi xách một túi thuốc màu trắng, pha vào bình nước lọc trong nhà, để lại lời nhắn trên bàn rồi mới rời đi.
Xong xuôi lại nghĩ ra điều gì đó thú vị, quay lại, lục lọi một hồi, tìm được một câu bút dạ, ngoạch lên mặt cái tên dám đánh ngất cô vài vạch nét, ngắm nghía thành quả một lúc, cảm thấy hài lòng rồi mới mở cửa, hiên ngang rời đi.

Tại một nhà kho bỏ hoang.
Rầm...
Một người đàn ông bị đẩy ngã trên mặt đất.

Hắn ta ban đầu vẫn còn rất hung hăng, luôn miệng buông lời thách thức.
“Các người có biết tôi là ai không? Trần gia nhị thiếu gia, các người dám bắt cóc tôi thì xác định đi.”
“Con mẹ nó, tao nói mà bọn mày không nghe thấy à? Mấy con chó bẩn thui tụi mày còn không khôn hồn mà thả tao ra ngay lập tức…”
Nhưng lâu dần, nhận thấy không có bất kỳ ai trả lời mới bắt đầu trở nên hoảng loạn, sợ sệt và run rẩy.

“Các...!Các người rốt cuộc là ai?”
“Tiền...!Các người muốn tiền có đúng không? Được...!Bao nhiêu cũng được.

Ra giá đi...”
“Mau ra giá đi chứ?”

...
“Tôi cầu xin mấy người, mau ra giá đi!”
Bóng tối và sự tĩnh lặng khiến cho người đàn ông hoảng sợ, hắn điên cuồng gào thét nhưng đáp lại chỉ là một khoảng không lặng thinh, nhịp tim mỗi lúc một tăng lên, đầu có cũng không còn được tỉnh tảo, chỉ còn lại nỗi sợ bủa vây.
Hắn không xác định được là bản thân bị nhốt bao lâu, cho đến khi có tiếng động rất lớn phát ra, cổ họng của hắn đã hét đến mức không thể nói lên thành lời.
“Cởi trói.”
Giọng nói này…
Là anh sao? Là anh trai đến cứu hắn có đúng không?
Trần Hoài Nam quỳ bò, hướng tới nơi phát ra tiếng nói kia, khóe miệng giơ lên đầy vui sướng nhưng đúng lúc này, cổ áo lại bị người ta giữ lại, không cách nào di chuyển.
“Mày tính đi đâu? Mày nghĩ ai có thể cứu được mày? Đứa đàn bà đê tiện leo lên giường người khác kia sao? Mày đừng có mơ.” Giọng nói đáng sợ của người đàn bà kia lại văng vẳng bên tai, giống như ma quỷ giơ ra răng nanh sắc nhọn kéo hắn vào vực sâu vô hạn.
“Anh ơi cứu em...!Cứu em với...” Trần Hoài Nam hoảng hốt, cũng giống như năm đó mà gào khóc, cầu xin người kia cứu giúp.
Bịt mắt được tháo xuống, vì lâu không tiếp xúc với ánh sáng mà nhíu chặt, mất một lúc mới mở được ra.
Trước mắt là Trần Minh Trí đang ngồi trên xe lăn, hai tay đan vào nhau, trong mắt đến cả một tia thương xót cũng không có, thay vào đó chỉ có sự chán ghét và phiền muộn, cứ giống như thứ thảm bại trước mắt căn bản không phải là em trai của hắn mà là chó hoang mèo hoàng vừa bẩn thỉu lại dơ dáy, căn bản không đáng để quan tâm.
“Trần đại thiếu đúng là ác tâm như lời đồn.” Nam nhân từ trên cầu thang lững thững đi xuống, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng dài chạm đất đen tuyền, ngay cả tay đều được đeo găng một cách cẩn thận.
Cấp dưới cung kính đứng sang bên, nhường chỗ cho người đàn ông ngồi xuống vị trí ngay chính giữa.
Trần Minh Trí nắm chặt tay, gằn từng chữ nói:
“Cố Thịnh, mày đây là có ý gì?”
Cố Thịnh chỉ cười không nói, Đình Thủy hiểu ý, cầm lấy một ngón tay của Trần Hoài Nam bẻ gập lại, Trần Hoài Nam kêu lên đau đớn, đưa ánh mắt cầu xin về phía của Trần Minh Trí.
“Cậu tưởng như vậy là có thể uy hiếp được tôi sao? Cậu cũng quá ngây thơ rồi đấy! Thứ đó đối với tôi cũng chỉ là một quân cờ, có cũng được, không có cũng chả sao.”
Lãnh tĩnh, cả căn phòng nghe xong lời này trở nên đặc biệt tĩnh lặng, duy chỉ có Trần Hoài Nam là hô hấp trở nên dồn dập, nước mắt không nhịn được rơi xuống.
Không phải vì đau đớn thể xác mà là trong tim, vì người anh mà hắn luôn yêu quý lại nhẫn tâm nói ra lời như vậy.
Hắn rốt cuộc cầu mong cái gì chứ? Vốn dĩ đã là như vậy, mười năm lăm trước cũng vậy, mười năm lăm sau cũng vậy, người này vĩnh viễn sẽ không cứu hắn, vĩnh viễn sẽ không.
“Nếu vậy thì đã sao?” Cố Thịnh như cười như không nói.
Dứt lời, cả một đám vệ sĩ đi theo Trần Minh Trí lập tức rút súng, có điều mục tiêu của bọn hắn không phải là Cố Thịnh mà chính là người đã bỏ tiền ra thuê bọn hắn.
Trần Minh Trí nhìn Cố Thịnh, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ, tất cả những người hắn đem theo ngày hôm nay đều là tinh anh được tuyển chọn kỹ càng, sao lại...

“Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện rồi chứ?” Cố Thịnh bình thản, giơ tay ra hiệu cho thuộc hạ hạ súng xuống.
“Cậu muốn gì?”
Cố Thịnh không nói, chỉ mỉm cười nhìn hắn.

Trần Minh Trí xanh mặt, ra hiệu cho đám thuộc hạ còn lại ra về.

Hắn biết, nếu lần này Cố Thịnh nói ra yêu cầu, mọi chuyện sẽ trở nên dễ giải quyết hơn hẳn, nhưng nếu không nói, vậy thì Giang thành này, e là sắp đổi chủ rồi.
Bên trong chỉ còn lại một mình Trần Hoài Nam, hắn cười khổ, gục đầu xuống, miệng luôn tự cười rồi lẩm bẩm thứ gì đó.
“Có một số thứ nếu không thử thì sẽ không biết được kết quả, cũng có một số chuyện, đừng bao giờ ngóng trông vào người khác.

Cậu nói có đúng không?”
Trần Hoài Nam ngẩng đầu nhìn hắn, tự giễu nói:
“Vậy anh cảm thấy tôi có tư cách đó sao?”
“Tư cách hay không đâu ai sinh ra đã tự có.

Về phần muốn thế nào, vậy thì phải dựa vào sự lựa chọn của cậu rồi.”
Mạc Nhan tiến đến, đưa cho hắn một tấm danh thiếp, Trần Hoài Nam nhìn vào, hai mắt mở to, khó tin nhìn lên.
Cố Thịnh ra lệnh cởi trói.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Cố Thịnh, Trần Hoài Nam mím chặt môi, góp nhặt dũng khí nói ra thắc mắc trong lòng.
“Giang thành này, nếu anh muốn căn bản không cần lòng vòng nhiều bước thế này, vậy tại sao...”
Cố Thịnh xoa cằm, cởi ra chiếc áo khoác dài có dính vài vệt máu, giọng nói mang theo sự sủng nịch vô bờ cất lên:
“Mũi mèo nhỏ nhà tôi thính lắm.”


Bình luận

Truyện đang đọc