VỢ NHỎ CỦA CỐ TỔNG


“Em đã cân nhắc kỹ về đề nghị của tôi chưa?”
“Câu trả lời của tôi ông Mục đây không lẽ còn chưa rõ sao?” Người phụ nữ chỉ quấn một chiếc khăn tắm mỏng manh, ngồi xuống chiếc ghế đối diện, tự rót cho mình một ly.

Mái tóc vàng xõa xuống ngang vai vẫn còn mang theo những giọt nước chưa khô hẳn, ánh mắt tràn đầy tiếu ý nhìn người trước mắt trả lời.
Thân hình bốc lửa cộng với giọng nói quyến rũ, phải công nhận cô gái này chính một vưu vật, trời sinh đã có bản lĩnh câu mất hồn phách của đàn ông, khiến bọn họ trầm mê và thương nhớ.
Nam nhân giơ lên ly rượu uống cạn một hơi cho đỡ khát nhưng kỳ lạ là cơn khát không hết mà còn càng ngày một mãnh liệt, vươn tay muốn chạm đến mái tóc kia nhưng bị nữ nhân uyển chuyển tránh đi.

Ông ta cũng không giận, giả bộ thân sĩ hạ tay xuống nhưng nét tham lam và d*c vọng trong mắt lại không cách nào che dấu.
Nữ nhân đứng dậy, tiến đến, nửa ngồi nửa không trên đùi ông ta, vươn tay chỉnh lại cổ áo cho chỉn chu, đôi mắt ướt át đảo quanh, nở nụ cười quyến rũ nói thầm thì bên tai:
“Chỉ cần ông Mục đây có thể giúp tôi xử lý hai người kia thì...” Nữ nhân cho hắn một cái nháy mắt đầy thâm ý, sau đó liên đứng dậy, túm lấy một chiếc áo sơ mi khoác vào.
Áo sơ mi rất dài nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng che đến phần đùi trên, để lộ đôi chân dài thẳng tắp, trắng nõn, mỗi lần di chuyển lại như một lần hút lấy linh hồn của hắn, khiến hắn không cách nào rời mắt.
Mục Hải nhíu mày, không đành lòng cứ vậy tay trắng ra về, tiến thêm vài bước ôm lấy thân thể như hồ ly tinh đang quyến rũ kia vào lòng, gấp gáp ngửi hương thơm trên cơ thể mềm mại ngọt nước này, bàn tay xấu xí không nhịn được bắt đầu di chuyển nhưng rất nhanh đã bị nữ nhân ngăn cản, ánh mắt toát ra vẻ không vui cảnh báo.
“Ông Mục đây là người làm ăn, hẳn là biết cái gì là tiền trao cháo múc chứ?”
Nam trung niên lúc này mới không đành lòng buông ra, cầm lấy một nắm tóc nhỏ đưa đến bên miệng hôn xuống, cười gian đáp ứng:

“Yên tâm đi, anh nhất định sẽ giúp em hả giận.”
Nữ nhân đợi cho hắn ta đi hẳn mới nhíu chặt lông mày, lần nữa quay trở lại nhà tắm kỳ cọ, đảm bảo mùi vị của cái thứ bẩn thỉu kia không lưu lại trên người mình.
Ra đến phòng khách, cô khẽ ấn nút bên cạnh ghế ngồi, một bức tường nhỏ xuất hiện.

Trên đó treo chi chít những tấm ảnh, phần lớn trong đó đã bị những vết phi tiêu ném chúng làm rách tơi tả đến độ không thể nhận ra gương mặt, nhưng số ảnh lành lặn còn lại, tất cả đều là của Cố Thịnh và Kiều Hạ Linh.
Trên mặt vẫn là nụ cười quyến rũ chết người kia nhưng thêm vào đó chính là nét hoang dại, thù hận và chán ghét, một chiếc phi tiêu ngay lập tức phóng đến, rồi lại có cái thứ hai, thứ ba, tất cả đều là nhằm vào gương mặt đang cười tươi đầy hạnh phúc của Kiều Hạ Linh, cho đến khi bức ảnh mới được treo lên đó đã nát đến độ không thể nhận ra được là ai mới hài lòng hạ tay.
“Muốn cướp anh ấy khỏi tôi, cô đừng có mơ.” Nữ nhân mấp máy, thù hận trong mắt không cách nào giải tỏa mà còn càng ngày càng lớn, cơn giận đến đột ngột khiến cô ta không cách nào kìm chế được cảm xúc, bắt đầu đập phá đồ đạc trong phòng.
Bên kia, hai kẻ che kín toàn thân nhìn nữ nhân qua màn hình, đồng loạt đắc ý nở nụ cười quỷ dị.
...
Nhìn số cuộc gọi nhỡ liên tục báo tới, Kiều Hạ Linh bực bội ném điện thoại ra một góc.

Nhàm chán bật tivi lên xem nhưng trừ tin tức kinh tế với mấy vấn đề liên quan đến đám người nghệ sĩ kia ra thì chẳng có gì, cầm sách lên đọc thì lại chẳng có hứng thú.

Cuối cùng Kiều Hạ Linh vẫn quyết định trở lại với cái giường thân yêu, cùng nó vượt qua một ngày buồn tẻ.

Đúng mười một giờ trưa, chuông cửa reo lên, nữ nhân mắt nhắm mắt mở xuống giường, nhìn người đàn ông lạ mặt đứng trước cửa, cơn buồn ngủ liền biến thành mây khói.
“Anh là ai.” Kiều Hạ Linh nhíu mày, chân trái giật lại một bước đề phòng.
Cậu thanh niên thấy có người mở cửa thì vui mừng, cầm lấy hộp cơm đưa ra, thân thiện hỏi thăm:
“Chị có phải là chị Kiều Hạ Linh không ạ?”
“Phải.

Cậu tìm tôi có việc gì?”
“Vậy thì tốt rồi, khi nãy có một anh trông rất hung dữ đưa hộp cơm này cho em, bảo là cầm lên phòng ba lẻ bảy đưa người có tên là Kiều Hạ Linh.

Nếu gặp được thì tốt quá, hộp cơm của chị đây ạ!” Cậu nhóc xấu hổ cúi đầu, đưa hộp cơm cho cô rồi xấu hổ chạy mất tiêu.
Kiểm tra một hồi, thấy không có gì khả nghi thì cô mới bắt đầu động đũa.
Mùi vị cơm của dì Trần nấu ra vẫn là tuyệt nhất, ăn mãi không chán.
Hôm đó sau khi trở lại Cố gia, cô và Cố Thịnh đã cãi nhau một trận rất lớn, cả hai bất đồng quan điểm nên cô đưa ra đề nghị muốn tạm thời tách ra, kể từ đó cũng một tuần trôi qua, cô đến phòng ở ngoại thành này sống tạm, cơm ba bữa dì Trần nấu sẽ kêu Mạc Nhan hay Đình Thủy thay phiên nhau đưa đến.
Ngày thứ hai Khúc Lâm có đến, muốn giải thích rõ tất cả mọi chuyện nhưng cô căn bản không muốn nghe, dù sao thích Cố Thịnh là chuyện của cô ta, đâu liên quan gì đến cô cơ chứ.

Chưa kể giữa cô và tên kia chỉ là hợp đồng tình nhân, trong đó cũng đâu có điều khoản trong quá trình này, Cố Thịnh không được tìm tình nhân mới.

Kiều Hạ Linh đem chuyện này nói ra, kích thích Khúc Lâm một phen khiến cô ta nổi giận đùng đùng tìm Cố Thịnh kể khổ, kết quả lại bị tên mặt lạnh đó ném đến nơi ngục tối gì đó hai ngày, lúc trở lại liền gầy đi mấy cân, ngay cả da cũng đen đi một phần khiến Kiều Hạ Linh nhìn thấy chỉ muốn cười lăn.
Kể từ đó Khúc Lâm cũng không bén mảng đến nơi này nữa mà chỉ còn hai tên kia thay phiên nhau đưa cơm.
Mà cũng lạ, bình thường Mạc Nhan chỉ hận không thể ở chỗ cô lâu hơn một chút để tránh việc, vậy mà hôm nay lại nhờ người đưa cơm hộ, không lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
Nghĩ đến đây, mỹ vị trong miệng trở nên vô cùng nhạt nhẽo, hạ đũa, đưa mắt về chiếc điện thoại bị mình vứt lăn lóc trên ghế mấy ngày qua, cô đấu tranh tư tưởng một lúc mới cắn răng, quyết định bấm máy.
Chuông đổ rất lâu mới có người bắt máy, Kiều Hạ Linh đang định hỏi cái gì thì đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng nói, có điều không phải giọng mà cô muốn nghe mà là giọng của lão quản gia.
“Kiều tiểu thư.”
Kiều Hạ Linh lập tức như bóng bay xì hơi, chán nản hỏi:
“Anh ấy đâu mà sao lại là bác nghe máy vậy ạ?”
“Cậu chủ...” Lão quản gia quay đầu, nhìn người đang suy yếu trên giường, đáy mắt đỏ lên, có chút nghẹn ngào đáp:
“Cậu ấy không sao, chỉ là đang bận, có gì khi nào cậu ấy rảnh thì sẽ gọi lại cho cô sau.

Mà đúng rồi, cậu ấy dặn cô mấy ngày này thời tiết không tốt, tốt nhất đừng ra ngoài kẻo bị ốm, cậu ấy sẽ đau lòng.”
“Anh ấy đau lòng còn không chịu cho tôi về, ý gì chứ?” Kiều Hạ Linh đung đưa chân, giận dỗi hỏi.
“Cậu chủ bận chút việc nên mới vậy, cô thư thả đợi mấy ngày vậy, xong việc cậu ấy nhất định sẽ đến đón cô mà.” Lão quản gia cố nặn ra nụ cười cam đoan.

Hàn huyên mất một lúc, ông mới run run đặt điện thoại xuống, đến bên giường, cầm lấy tay của Cố Thịnh, giống như muốn khóc lại cố nhịn xuống.
Cố Thịnh toàn thân băng bó kín mít, cầm lấy tay ông an ủi, miệng chỉ có thể mấp máy mấy từ: “Cô...!Cô ấy không sao...!Tốt...!Tốt...”
Kiều Hạ Linh vừa cúp máy, sắc mắt lập tức thay đổi.
Hừ!
Như vậy còn định giấu cô, Cố Thịnh nhất định đã xảy ra chuyện.
Không được, cô phải về đó xem thế nào.
Kiều Hạ Linh thu dọn đồ đạc, cầm theo điện thoại và ví tiền nhảy qua cửa sổ trốn đi.

Mặc dù đây là tầng năm nhưng với kinh nghiệm hơn mười năm leo ống nước trốn nhà đi chơi thì đối với cô chả nhằm nhò gì cả, chưa đến mười phút đã hạ cánh an toàn.
Cô tùy tiện bắt một chiếc xe taxi đang đậu gần đó, nói ra địa chỉ.
“Bác bị làm sao vậy?” Kiều Hạ Linh tò mò hỏi tài xế.
“Mùa cúm đến rồi, tôi lo sẽ lây cho khách nên phải đeo khẩu trang, cô không phiền chứ?”
Kiều Hạ Linh lắc đầu, mỉm cười nói không phiền.
Nhưng đi thêm được một đoạn, đầu óc cô trở nên mơ hồ không rõ, cô lắc đầu, nhận ra có điều không ổn nên muốn mở cửa xe nhảy ra, có điều chân tay lại bủn rủn vô lực, chả mấy chốc đã ngất lịm đi.
Tài xế thấy vậy liền tấp vào lề, lấy ra một chiếc túi du lịch lớn đã chuẩn bị sẵn, cho người vào trong, như không có chuyện gì tiếp tục di chuyển.


Bình luận

Truyện đang đọc