VỢ YÊU EM CHẠY KHÔNG THOÁT


Nếu cô có năng lực như vậy, Lê Diệu Ngọc đã sớm vào tù rồi.
Có đâu mà vẫn còn để bà ta bay nhảy khắp nơi đến tận bây giờ.
“Cô không có năng lực đó, nhưng Trần Vĩnh Hải thì có đấy.” Lê Diệu Ngọc nhìn quanh biệt thự này xa hoa hơn nhiều so với căn nhà của dòng họ Nguyễn, trong mắt hiện lên một tia ghen tị.
Trâm Anh đáng lẽ sẽ đến đây sống rồi, nhưng lại để con nhỏ đĩ điếm Nguyễn Quỳnh Anh nẫng tay trên mất.
“Bà nói cậu Hải ư?” Nguyễn Quỳnh Anh nghe xong liền giật mình, sau đó lập tức bác bỏ: “Bà nghĩ nhiều rồi, không thể nào như vậy được!’’
Trần Vĩnh Hải đã nói rằng anh sẽ không quan tâm đến chuyện của cô nữa, vậy thì làm sao anh có thể giúp cô đối phó với anh Hổ được chứ.
Nhưng mà chuyện này, thực sự rất là kỳ lạ.
Mặc dù trên tin tức nói rằng cảnh sát đã chú ý đến anh Hổ từ lâu, nhưng bọn họ vẫn không hề ra tay với anh Hổ.
Tối hôm qua đột nhiên lại bắt anh Hổ, khó tránh có chút trùng hợp, giống như có một bàn tay thúc đẩy cảnh sát đi bắt người vậy.
"Có gì mà không thể, Trâm Anh đã nói với tôi tất cả mọi chuyện rồi.

Trần Vĩnh Hải tìm con bé chắc chắn là hỏi chuyện về anh Hổ." Ánh mắt của Lê Diệu Ngọc đầy giận dữ và hung ác, giọng nói đã lên cao tới quãng tám.
Nguyễn Quỳnh Anh sửng sốt trong chốc lát, đầy trầm mặc rủ mắt xuống.
Trần Vĩnh Hải đã từng tìm gặp Nguyễn Trâm Anh, khi nào vậy?
Nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh đã lâu không lên tiếng đáp lời, Lê Diệu Ngọc cho rằng lương tâm cô đã cắn rứt, càng thêm kiêu ngạo: "Tại sao, bị ta nói trúng rồi đúng không."
Trong lòng thầm mắng một câu bị điên à, Nguyễn Quỳnh Anh xoa trán, cho chút mệt mỏi nói: "Nếu bà đã cho rằng là cậu Hải làm, vậy bà còn tìm tôi làm gì, đi tìm anh ta đi."

“Nếu không phải cô thủ thỉ bên tai xúi giục cậu Hải, thì cậu ta có ra tay không?” Lê Diệu Ngọc gào to, mặt đỏ bừng lên.
Nguyễn Quỳnh Anh ngây người chớp chớp mắt, sau đó nở một nụ cười gượng gạo.
Thủ thỉ bên tai xúi giục à?
Nếu cô có thể thủ thỉ bên tai xúi giục Trần Vĩnh Hải làm chuyện xấu, cô sẽ khóc lên vì sung sướng mất, điều này cho thấy cô vẫn còn chiếm một vị trí trong trái tim của anh.
"Được rồi, tôi không muốn nói nhiều với bà làm gì, thay vì ở đây nghi ngờ điều này điều kia, còn không bằng tìm cách gặp anh Hổ vài lần, bà nói xem anh hổ làm những việc đó, liệu có bị kết án tử hình hay không nhỉ?" Nguyễn Quỳnh Anh lạnh lùng, nhàn nhạt mỉa mai nói, rồi nhấc chân rời đi.
Cô cũng không vội lên lầu nữa, định đi rót một cốc nước rồi mới lên lầu.
Vừa mới đi được hai bước, nhớ tới cái gì đó, cô dừng lại, quay đầu lại cười lạnh, "Đúng rồi, tiện thể giúp tôi nói với Nguyễn Trâm Anh, nói rằng nhà tù đang chờ cô đó.” Đoạn ghi âm trong nhà hàng, cô vẫn chưa giao cho cảnh sát.
“Ý của cô là gì?” Trong lòng trỗi dậy sự bất an vô cùng, Lê Diệu Ngọc ngăn cô lại hỏi.
"Không có ý gì cả, chỉ là tình cờ biết rằng cô ấy mới là thủ phạm đã lừa đem tôi đi bán, cũng là hung thủ khiến bà phải sinh non, vì vậy tôi đã ghi âm lại những bằng chứng mà cô ấy chính miệng thừa nhận, định giao lại cho đồn cảnh sát mà thôi." Nguyễn Quỳnh Anh nở nụ cười nói.
Lê Diệu Ngọc híp mắt, đột ngột nắm chặt lấy tay cô: "Đưa đoạn ghi âm cho tôi!"
“Bà nằm mơ à.” Nguyễn Quỳnh Anh mặt lạnh đi, định rút tay của mình lại.
Nhưng Lê Diệu Ngọc nắm quá chặt, cô giật vài lần cũng không tách ra, ngược lại còn khiến Lê Diệu Ngọc nắm càng chặt hơn.

Nguyễn Quỳnh Anh phồng mặt lên, có chút tức giận: "Bà buông ra!"
“Đưa bản ghi âm cho tôi!” Lê Diệu Ngọc lặp lại một lần nữa, cả người ảm đạm xuống, trông rất đáng sợ.
Bà tuyệt đối không thể để cho con nhỏ điếm này giao đoạn ghi âm cho cảnh sát, như vậy Trâm Anh thật sự xong đời rồi.

Mặc dù bây giờ bà cũng đang rất phiền đứa con gái này, nhưng bà lại không thể không đối mặt với thực tế, con gái bây giờ là chỗ dựa duy nhất của bà.
Về phần anh Hổ, bà đã không còn kỳ vọng cao xa nào nữa.
“Tôi vẫn nói như vậy, bà có mà nằm mơ, tôi sẽ không giao nó cho bà đâu.” Nguyễn Quỳnh Anh nâng chiếc cằm thanh tú lên, bướng bỉnh nhìn Lê Diệu Ngọc.
Điều cô không ngờ là, Lê Diệu Ngọc lại trực tiếp bắt đầu khám xét thân thể cô.
Cho dù không mang theo điện thoại di động trên người, cô cũng không chịu nổi hành vi này của Lê Diệu Ngọc.
Nguyễn Quỳnh Anh vùng vẫy, cố gắng ngăn cản không cho Lê Diệu Ngọc chạm vào mình, nhưng sức lực của Lê Diệu Ngọc lớn hơn cô rất nhiều, cô căn bản không thể chống lại được.
Đặc biệt là Lê Diệu Ngọc đã lén lút véo cô khiến cô vừa đau đớn vừa tức giận vừa hối hận.
Nếu sớm biết rằng Lê Diệu Ngọc không biết xấu hổ như vậy, cô sẽ không khiêu khích làm gì.
Khi Nguyễn Quỳnh Anh bị Lê Diệu Ngọc véo, chuẩn bị kêu người đến cứu, thì Quản gia Hoàng từ bên ngoài bước vào.
Nhìn thấy cảnh này, quản gia Hoàng nổi giận, nhanh chóng tiến lên trước mắt tách hai người ra, trầm giọng mở miệng nói: "Các người đang làm gì vậy?"
“Chú Hoàng, chú đã về rồi.” Nguyễn Quỳnh Anh chỉnh trang lại quần áo, khuôn mặt cứng nhắc cười với ông.
Quản gia Hoàng gật đầu, nghiêm nghị hỏi Lê Diệu Ngọc: "Xin hỏi làm sao bà vào được đây?"
Ông chỉ ra ga-ra làm việc một lúc, khi quay lại đã thấy người phụ nữ này bắt nạt cô Quỳnh Anh rồi, quả là gan to bằng trời mà.
“Là người giúp việc cho tôi vào.” Lê Diệu Ngọc cười nịnh nọt đáp lại, trong lòng có chút áy náy.
Bà ta không chỉ sợ Trần Vĩnh Hải, mà đối với những người thân tín bên cạnh anh ta, cũng có vài phần kiêng nể .
Vừa rồi chỉ có bà ta và con điếm Nguyễn Quỳnh Anh ở đây, bà ta đương nhiên là không hề sợ hãi.

Nhưng bây giờ quản gia Hoàng đã đến rồi, bà ta không thể không dẹp đi sự kiêu căng của mình.
“Bà Ngọc có thể nói cho tôi biết đó là người giúp việc nào không, để tôi có thể đuổi việc cô ấy.” Quản gia Hoàng như cười như không, âm thanh đầy lạnh lùng nói.
Nếu ông nhớ không lầm, trước đây ông đã căn dặn cho người hầu của biệt thự, không được cho hai mẹ con Nguyễn Trâm Anh vào đây, bây giờ thì tốt rồi, thậm chí đến lời nói của ông cũng không nghe à.
Vẻ mặt Lê Diệu Ngọc cứng đờ, nghe thấy lời nói của Quản gia Hoàng có vẻ không hoan nghênh, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút bất mãn.
Nhớ lại lúc nãy khi bà ta vào, người giúp việc đã ngăn bà ta lại, nói rằng bà ta không được phép vào biệt thự, bà ta rất tức giận.
Bà là mẹ vợ tương lai của Trần Vĩnh Hải, tại sao lại không thể vào được?
Vì vậy, bà ta đã trực tiếp đẩy người giúp việc ngã xuống, rồi xông vào đây.
Nghĩ đến đây, Lê Diệu Ngọc mở miệng, vừa định nói, thì Nguyễn Quỳnh Anh đã giành trước, với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Chú Hoàng, sau này đừng gọi bà ta là bà Ngọc.

Bà ta không xứng với danh xưng này, còn nữa, có thể giúp tôi đuổi bà ta ra ngoài được không?
Bà Anh chỉ có một mà thôi, đó là mẹ của cô.
Quản gia Hoàng hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười gật đầu: "Được rồi, tôi hiểu rồi."
Nghe được lời nói của hai người, trong giây phút Lê Diệu Ngọc tức giận đến bật dậy, "Nguyễn Quỳnh Anh, cô chẳng qua chỉ là tình nhân mà thôi, còn tự xem bản thân là chủ nhân của nơi này à? Cô dựa vào cái gì mà lại đuổi tôi đi!"
Bà là mẹ vợ tương lai của Trần Vĩnh Hải, nếu muốn đuổi người thì cũng phải là bà ta đuổi cơ chứ.
Nguyễn Quỳnh Anh không thèm quan tâm đến bà ta, đi thẳng vào nhà bếp.
Quản gia Hoàng nắm lấy cánh tay của Lê Diệu Ngọc, kéo bà ta ra ngoài: "Được rồi, bà Lê Diệu Ngọc, nếu cô Quỳnh Anh đã sống ở đây, thì cũng được xem như là một nửa chủ nhân rồi, cô ấy bắt bà đi, tất nhiên là bà phải đi.

Ngoài ra, xin bà đừng tiếp tục ở đây làm ầm ĩ nữa, cậu Hải mà bị đánh thức, lúc đó bà muốn đi cũng không thể rời đi đâu.


"
Lời nói của ông khiến Lê Diệu Ngọc rùng mình.
Trần Vĩnh Hải vẫn ở trong biệt thự.
Bà ta đột nhiên vui mừng, vì khi bà ta đến, đã không đụng phải Trần Vĩnh Hải, nếu không thì ...
Không dám nghĩ tiếp nữa, Lê Diệu Ngọc không còn giãy dụa nữa, ngoan ngoãn rời khỏi biệt thự, bà ta phải quay lại bàn bạc với Trâm Anh, phải dùng cách nào để lấy được đoạn ghi âm ở trong tay Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh rót nước xong bước ra, đúng lúc thấy Quản gia Hoàng đang phủi tay quay lại.
Cô nhìn nhìn về hướng phía sau ông: "Chú Hoàng, người đã tiễn đi rồi à?"
“Vâng ạ.” Quản gia Hoàng gật đầu.
Giọng ông vừa dứt, trên lầu truyền đến một âm thanh khàn khàn của Trần Vĩnh Hải: "Tiễn ai đi đấy?"
Nguyễn Quỳnh Anh ngẩng đầu nhìn người đàn ông mặc quần áo ở nhà đang từng bước từng bước xuống lầu, đi tới sô pha phía trước rồi ngồi xuống.
“Là bà Lê Diệu Ngọc ạ.” Quản gia Hoàng đáp lại, định rót cho Trần Vĩnh Hải một cốc nước, nhưng phát hiện trong ấm đã cạn sạch rồi.
Nguyễn Quỳnh Anh nhanh chóng cầm chiếc cốc trên tay của mình đưa sang.
Ly nước này cô vốn định rót sẵn và chuẩn bị mang lên lầu đưa cho Trần Vĩnh Hải.
Quản gia Hoàng mỉm cười cảm ơn với Nguyễn Quỳnh Anh, cầm lấy, sau đó đặt trước mặt Trần Vĩnh Hải: "Tôi xuống bếp sai người chuẩn bị đồ ăn ạ."
Quản gia Hoàng vừa rời đi, bầu không khí im lặng lại.
Nguyễn Quỳnh Anh do dự vài giây, chân bước di chuyển về phía Trần Vĩnh Hải, ngồi xuống đối diện anh, nhìn kỹ sắc mặt của anh, quả nhiên có chút tái nhợt bất thường.
Trong lòng cô vô cùng căng thẳng, ngập ngừng hỏi: "Cậu Hải, đầu anh còn đau không?".


Bình luận

Truyện đang đọc