VỢ YÊU EM CHẠY KHÔNG THOÁT


Nghe thấy giọng nói của Trần Cận Phong, Nguyễn Quỳnh Anh cố nở ra một nụ cười vô cùng miễn cưỡng trên mặt:
"Em không sao.

"
Trong lòng cô sớm đã bị Trần Vĩnh Hải đâm trăm ngàn vết thương, cô vẫn có thể còn có chuyện gì sao?
"Em…thật sự được Trần Vĩnh Hải bao nuôi sao?" Trần Cận Phong ngập ngừng hỏi.

Nguyễn Quỳnh Anh lau nước mắt, tự cười giễu cợt: "Đúng vậy, em vừa trở về nhà họ Nguyễn thì xảy ra chuyện bất ngờ, cần có một trăm linh năm tỷ, tìm rất nhiều người để vay đều không vay được tiền, em không còn cách nào khác, đã tự mình bán thân.

"
Trong số những người được chọn lựa có tiền có thế lực, cô chọn lựa người nhỏ tuổi nhất, ai mà biết người cô chọn được chính là Trần Vĩnh Hải.

"Em thật ngốc!" Trần Cận Phong gõ vào trán Nguyễn Quỳnh Anh, trong mắt lô ra vẻ mặt đau khổ: "Sao em lại không liên lạc với anh.

"
Một trăm linh năm tỷ, đối với anh ta mà nói ra cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Nguyễn Quỳnh Anh xoa xoa cái trán bị gõ đau, vẻ mặt đau khổ:
"Số tiền quá lớn rồi.

"
Nhưng những người chú bác quen biết hơn mười năm, với nhà họ Nguyễn có mối quan hệ tương đối tốt đều từ chối vay tiền, sao cô lại không biết xấu hổ đi vay tiền người bạn mới chỉ quen biết bốn năm?
Vả lại, cô cũng không dám chắc anh ta có thể lấy ra nhiều tiền như vậy không.

"Vậy sau này em dự định làm gì? Suy cho cùng cũng không thể cứ bị anh ta…" Lời nói phía sau, Trần Cận Phong không nói thêm gì.

Nguyễn Quỳnh Anh hiểu ý của anh ta, ánh mắt liếc nhìn về phía chòi nghỉ mát, nhàn nhạt nói:
"Sau khi hợp đồng nuôi dưỡng kết thúc, em sẽ ra nước ngoài, sẽ không quay lại lần nữa.

"
Tập đoàn Nguyễn Thị có Việt Anh, cô cũng không cần phải lo lắng bất cứ điều gì.


Còn về phần Trần Vĩnh Hải…
Nguyễn Quỳnh Anh hai mắt lóe lên, trong lòng khe khẽ nhói đau.

Duyên phận giữa cô với Trần Vĩnh Hải sớm kết thúc từ bốn năm trước rồi, bây giờ chỉ còn là bản hợp đồng nuôi dưỡng ràng buộc bọn họ lại với nhau mà thôi.

Anh sớm muộn gì cũng phải kết hôn với Nguyễn Trâm Anh.

"Ra nước ngoài là tốt rồi, dự tính định cư ở nước nào?" Đáy mắt Trần Cận Phong dường như sáng lên một lúc.

Nguyễn Quỳnh Anh không nhận ra sự khác thường của anh ta, trả lại áo khoác cho anh ta, tùy tiện nói:
"Đến lúc đó quyết định, không nói những chuyện này nữa, chúng ta trở lại bờ đi.

"
"Ừ.

" Trần Cận Phong mặc áo khoác vào, khua mái chèo.

Nhìn chiếc thuyền nhỏ hướng về phía bờ, làn da căng mọng của Trần Vĩnh Hải dịu đi một chút.

Khánh Minh bước đến bên cạnh anh, cùng với anh nhìn chiếc thuyền nhỏ đó, trên mặt có vài phần chế nhạo:
"Vĩnh Hải, vừa rồi cậu ép Nguyễn Quỳnh Anh ở trước mặt mọi người nói rằng cô ấy là tình nhân của cậu, quả là có chút cặn bã ha.

"
Chỉ so với lần để cho người ta cởi sạch quần áo nhảy múa, tốt hơn một chút mà thôi.

"Người đàn ông đó quả không đơn giản, có ý đồ không tốt với cô ấy.

" Trần Vĩnh Hải nhìn chằm chằm vào Trần Cận Phong trên thuyền, ánh mắt sắc lạnh nói.

Cảnh tượng hai chiếc thuyền va vào nhau, anh nhìn thấy, người đàn ông đó ngay lần đầu chưa đi cứu Nguyễn Quỳnh Anh ngay, mà lại do dự trong giây lát mới ra tay.


Có vẻ như là việc vừa mới cứu Nguyễn Quỳnh Anh là có mục đích.

Khánh Minh nhướn mày, vẻ mặt lộ ra có vẻ hơi kỳ lạ: "Cho nên cậu cảm thấy người đàn ông đó đối với Nguyễn Quỳnh Anh có tình ý, vì muốn để anh ta đối với Nguyễn Quỳnh Anh biết khó mà lui, mới cố ý làm như vậy?"
Trần Vĩnh Hải mím môi, không trả lời.

"Tôi phục rồi!" Khánh Minh cho rằng anh ấy nói đúng, giơ ngón tay cái lên.

Người đàn ông bình thường khi nghe tới việc người phụ nữ họ thích là tình nhân của người khác, quả thực sẽ tránh xa người phụ nữ đó.

Chỉ là chẳng lẽ anh ta chưa bao giờ nghĩ qua, anh ta làm như vậy sẽ khiến trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh khó chịu biết bao nhiêu sao?
Nghĩ đến điều này, Khánh Minh nhìn về phía gương mặt vô cảm của Trần Vĩnh Hải, đỡ trán không có cách nào cả.

Đúng thôi, quả thực anh ta không nghĩ tới, nếu thật sự nghĩ tới, lần trước trong bữa tiệc nhảy Hoàng Kim, cũng sẽ không khiến Nguyễn Quỳnh Anh ở trước mặt mọi người cởi hết quần áo nhảy múa.

"Vĩnh Hải, có lúc tôi thật sự rất lo lắng chỉ số EQ của cậu.

" Khánh Minh lắc đầu xúc động, vỗ vai Trần Vĩnh Hải.

Trần Vĩnh Hải nheo mắt, nghiêng đầu nhìn anh ta: "Ý cậu là gì?"
"Không có gì, tôi mới trả lời điện thoại, mảnh đất đó của tôi đã được phê duyệt xuống rồi, tôi đi trước.

"
Nói xong, Khánh Minh xách cặp công văn nhanh chóng rời đi.

Anh ta không muốn ở lại chờ xem cảnh tiếp theo ba người quấn lấy nhau.

Sau khi Khánh Minh rời đi, Nguyễn Quỳnh Anh cũng lên bờ, cô đi về phía chòi nghỉ mát, Trần Cận Phong cùng theo sau cô.

Đối mặt với vẻ mặt u ám của Trần Vĩnh Hải, Nguyễn Quỳnh Anh dừng bước lại, chột dạ cách xa Trần Cận Phong một chút.


"Anh Trần….

" Cô cầm vạt áo, nhỏ giọng hô.

Trần Cận Phong chẳng hề để ý đến Nguyễn Quỳnh Anh, sau khi lạnh lẽo liếc cô một cái, thì ánh mắt chuyển hướng sang Trần Cận Phong kế bên cô, ánh mắt lạnh lùng sắc nhọn.

So với sự lãnh đạm của Trần Vĩnh Hải, Trần Cận Phong thì có vẻ rất ấm áp.

Anh ta lịch sự mỉm cười với Trần Vĩnh Hải, duỗi tay ra nói:
"Xin chào, Tôi là bạn của Quỳnh Anh, cũng là bác sĩ điều trị của cô ấy.

"
Quỳnh Anh? Gọi thật là thân mật!
"Sao tôi lại không biết cô ấy đổi bác sĩ khi nào vậy?" Trần Vĩnh Hải đút tay vào túi, lạnh lùng nói.

Thấy anh không có ý bắt tay, Trần Cận Phong bình tĩnh thu tay lại, tiếp tục duy trì nụ cười trên mặt:
"Một tháng trước đã thay đổi.

"
"Mới quen biết một tháng, mà quan hệ hai người đã thân thiết như vậy sao?" Trần Vĩnh Hải liếc nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, chữ quen biết bị anh cắn mạnh từng từ một, mang theo ý nghĩa sâu xa rõ ràng.

"Không phải, em với bác sĩ Trần đã quen biết nhau bốn năm trước…" Nguyễn Quỳnh Anh giải thích, xong cúi đầu xuống.

Trần Cận Phong cười xoa đầu cô: "Đúng vậy, bọn tôi ở nước ngoài đã quen biết nhau, tôi cũng biết tổng giám đốc Trần, tôi nghe Quỳnh Anh nói qua, anh là bạn trai cũ của cô ấy, tên trước đây gọi là Lương Vĩnh Hải.

"
Nhìn bàn tay đang đặt trên đầu Nguyễn Quỳnh Anh, trong ánh mắt Trần Vĩnh Hải lóe lên một chút lạnh lùng, cô vậy mà ngay cả những việc này cũng đều nói cho người đàn ông này biết.

Xem ra cô ở nước ngoài rất phóng khoáng, không chỉ có vị hôn phu, vần còn tìm được chiếc lốp dự phòng!
Vẫn là một chiếc lốp dự phòng với động cơ không trong sáng dành cho cô.

"Nguyễn Quỳnh Anh, nói cho tôi biết, cô ở nước ngoài rốt cuộc có bao nhiêu đàn ông?" Trần Vĩnh Hải nâng cằm Nguyễn Quỳnh Anh lên, trong ánh mắt chứa đựng bão táp vô tận.

Đồng tử của Nguyễn Quỳnh Anh co rút lại, không thể tin được nhìn anh: "Bao nhiêu đàn ông là sao?"
Cô từ đầu đến cuối chỉ có anh là người đàn ông duy nhất.


Trần Cận Phong cũng không thể nghe được nữa, anh ta bước tới kéo Nguyễn Quỳnh Anh về phía sau mình, nghiêm nghị nói:
"Tổng giám đốc Trần, những lời này của anh có phần quá khó nghe rồi phải không?"
"Cút ra, vẫn không tới lượt anh chỉ trích tôi!" Trần Vĩnh Hải hung ác nhìn chằm chằm Trần Cận Phong, âm thanh vô cùng lạnh lẽo.

Trần Cận Phong chau mày, định nói gì, lại thấy Nguyễn Quỳnh Anh từ sau lưng anh ta bước ra, ánh mắt đau thương của Trần Vĩnh Hải.

"Anh Trần, xin anh nói cho rõ ràng, bao nhiêu người đàn ông rốt cuộc là ý gì?"
"Có ý gì trong lòng cô hiểu rõ.

" Trần Vĩnh Hải nhẹ đáp một câu.

Nguyễn Quỳnh Anh tim đập mạnh, đột nhiên nở nụ cười, rồi muốn khóc.

Trong lòng cô hiểu rõ? Trong lòng cô rốt cuộc nên hiểu rõ cái gì?
"Tôi đi vệ sinh.

" Nguyễn Quỳnh Anh sụt sịt, sau khi kìm nén cảm giác muốn khóc, quay người bước ra khỏi chòi nghỉ mát.

Cô muốn đi rửa mặt, bĩnh tĩnh lại.

Đứng trước bồn rửa mặt, Nguyễn Quỳnh Anh mở vòi nước, tạt những vốc nước vào mặt, cô run lên vì lạnh.

Cô nhìn bản thân mình trong gương đầy lo lắng, kéo khóe miệng lên, muốn cười lại cười không được, trong đầu toàn là những câu hỏi vừa rồi của Trần Vĩnh Hải.

Ở trong suy nghĩ của anh, cô chia tay đi nước ngoài, chỉ là đi nước ngoài tìm đàn ông sao?
"Đó là cách nhìn của anh về em à! " Nguyễn Quỳnh Anh đau lòng lẩm bẩm, trong lòng vô cùng tủi thân khó chịu, nước mắt kìm không được mà rơi xuống.

Lúc này, ngoài cửa hình như có người đi vào, cô vội vàng lau nước mắt chỉnh đốn cảm xúc, sợ bị mọi người nhìn thấy cô trốn trong nhà vệ sinh khóc, vậy thì quá mất mặt rồi.

Nguyễn Quỳnh Anh lại rửa mặt, sau đó từ trong túi lấy ra phấn son và bút kẻ mắt, muốn trang điểm cho nhẹ nhàng, để bản thân nhìn không hốc hác như vậy.

Lúc kẻ mắt, cô híp mắt lại, từ trong gương nhìn thấy một bóng người mờ nhạt từ xa đến gần.

Bóng người đó vô cùng cao lớn, rõ ràng người đó chính là một người đàn ông!.


Bình luận

Truyện đang đọc