VỢ YÊU EM CHẠY KHÔNG THOÁT


Nguyễn Quỳnh Anh trên mặt mang theo nét bối rối.
Lừa gạt?
Cô đã lừa gạt anh điều gì?
“Xin lỗi, anh Vĩnh Hải, em không hiểu ý của anh cho lắm.” Nguyễn Quỳnh Anh bỏ túi xuống bối rối nhìn vào người nam nhân.
Người nam nhân gắt gao đập nát tập tài liệu trên tay xuống bàn cà phê nói: "Tôi hỏi cô, cô thật sự có biết dòng họ Hy Nhĩ không?"
Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu: "Em có nghe nói qua, nhưng những gì em biết không đặc biệt rõ ràng."
Câu hỏi này.

Trước đây anh cũng đã hỏi qua.
Vậy tại sao anh lại hỏi lại một lần nữa?
“Cô thực sự không rõ, hay là giả vờ không rõ?” Vĩnh Hải lạnh lùng nhếch miệng.
Nguyễn Quỳnh Anh càng lúc càng bối rối: "Vĩnh Hải, anh rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Nghe theo ý của anh, hình như cô phải biết giòng họ Hy Nhĩ không bằng.
Nhìn thấy ánh mắt sững sờ Nguyễn Quỳnh Anh, Lương Vĩnh Hải đột ngột đứng lên, khuôn mặt tuấn tú cương nghị tràn đầy vẻ châm chọc: " Nguyễn Quỳnh Anh, việc đã đến nước này rồi, mà cô vẫn còn diễn kịch với tôi? Cô có biết hôm nay tôi đã đi đâu không?"
Nhớ lại cuộc điện thoại với anh lúc sáng, Nguyễn Quỳnh Anh nhíu mày: "dòng họ Hy Nhĩ?"
“Xem ra là cô biết rồi.” Lương Vĩnh Hải khoanh tay.
Nguyễn Quỳnh Anh khẽ cúi đầu: "Đúng vậy, buổi sáng từ cuộc điện thoại của anh, em có nghe thấy có người nhắc đến ông Hy."
“Vậy cô có biết, tôi đi đến dòng họ Hy Nhĩ làm cái gì không?” Vĩnh Hải hỏi lại, có một ngọn lửa bùng lên trong mắt anh.

Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu, biểu thị rằng cô không biết.
Vĩnh Hải nhìn cô rồi đột nhiên bật cười, ý cười mang theo sự lãnh đạm: " Nguyễn Quỳnh Anh, cô lúc này không bối rối chút nào cả, tôi thực sự hâm mộ sự táo bạo của cô đấy."
Nghe được lời châm chọc của người nam nhân này, Nguyễn Quỳnh Anh cau mày: "Anh Vĩnh Hải, anh có gì muốn nói thì hãy cứ nói thẳng ra với em đi, được không?"
Anh cứ kiểu nói nửa vời như thế, và lần này cũng vậy, điều đó thật sự khiến cô rất mệt mỏi.
Còn có, vì sao cô phải hoảng loạn chứ?
“Được, cô cư nhiên lại tự tìm cái chết, vậy thì tôi sẽ nói cho cô biết.” Vĩnh Hải mím chặt môi, trong mắt chứa đầy sự lạnh lẽo
Anh rút một tấm ảnh từ tập tài liệu trên bàn cà phê ra, ném xuống dưới chân Nguyễn Quỳnh Anh: "Hắn ta, cô chắc là nhận ra chứ?"
Với những nghi hoặc, Nguyễn Quỳnh Anh liền cúi người xuống nhặt bức ảnh lên.
Bức ảnh cho thấy một người đàn ông phương Tây với vẻ ngoài đẹp trai, nhưng trong ánh mắt lại có nét kỳ dị, rõ ràng anh ta không phải là người tốt.
“Anh ta là ai?” Nguyễn Quỳnh Anh hỏi trong tiềm thức.
Vĩnh Hải nghiến răng nghiến lợi: "Vẫn còn giả bộ à, cậu chủ lớn của dòng họ Hy Nhĩ này không phải là chồng chưa cưới trước kia của cô hay sao?"
“Chồng chưa cưới trước kia?” Nguyễn Quỳnh Anh sững sờ, đầu óc trống rỗng khi bị lời nói này của anh làm cho choáng váng, một lúc lâu sau cô mới hoàn hồn lại, nhanh chóng ném tấm ảnh trong tay xuống, lớn tiếng nói: “Em vốn dĩ còn không biết anh ta là ai.”
Cô chưa bao giờ nhìn thấy cái tên gọi là cậu chủ lớn của dòng họ Hy Nhĩ này bao giờ cả!
“Nguyễn Quỳnh Anh, hiện giờ cô nói với tôi là cô không quen hắn ta, cô nghĩ xem có phải là hơi muộn rồi không?” Vĩnh Hải chế nhạo, nhìn đôi mắt tràn đầy sự chán nản của Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh sắc mặt tái nhợt nói: "Anh không tin lời em nói sao?"
Cô không biết từ khi nào mình đã có chồng chưa cưới cũ rồi?
“Cô xứng đáng để tôi tin sao?” Vĩnh Hải hỏi ngược lại.
Nguyễn Quỳnh Anh mở miệng, nhưng đột nhiên lại không có gì để nói.
Nhìn thấy bộ dạng như vậy của cô, Vĩnh Hải cho rằng trong lòng cô chột dạ, anh nheo mắt lại tự giễu trong lòng: " Nguyễn Quỳnh Anh, lúc đầu hẹn hò với tôi, cô vẫn phải làm ra vẻ yêu tôi.


Điều đó thật sự là khó cho cô rồi."
“Em không có!” Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của mình lại.

Cô không diễn, cô thực sự rất yêu anh.
Không có?
Lương Vĩnh Hải nắm chặt tay, xương bàn tay trắng bệch: "Bốn năm trước cô chia tay với tôi, cô còn nhớ những gì mình đã nói không? Cô nói tôi nghèo, nói tôi không xứng với cô, còn nói kết giao với tôi, chỉ là chơi một trò chơi của những người giàu có mà thôi!"
“Không phải như thế!” Nguyễn Quỳnh Anh mở to hai mắt, vội vàng vặn lại: “Vĩnh Hải, anh hãy nghe em giải thích...”
Cô tiến lên phía trước hai bước, cố gắng nắm lấy cánh tay của Vĩnh Hải.

Nhưng Vĩnh Hải đã quay sang một bên, tránh cô một cách kinh tởm: "Vĩnh Hải là cái tên cô cũng có thể gọi sao?"
Nguyễn Quỳnh Anh ngượng ngùng đưa tay lên trời.

Nhưng ngay sau đó, cô đã hồi phục và nói: "Được rồi, cậu Vĩnh Hải, anh nghe em giải thích được không?"
Cô muốn nói cho anh biết sự thật về chuyện chia tay, cô không muốn giấu giếm nữa!
Thời gian đầu, cô cảm thấy mình không thể sống được bao lâu, muốn anh quên cô sớm hơn, rồi sau đó thêu dệt ra những lời nói dối đó để ép anh chia tay.
Nhưng bây giờ cô nhận ra rằng bị anh cự tuyệt mới là một việc đau đớn hơn.
“Được rồi, tôi muốn nghe xem, cô muốn nói cái gì?” Vĩnh Hải cười cười, trong ánh mắt tràn đầy vẻ bỡn cợt.

Nguyễn Quỳnh Anh hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói: "Bốn năm trước, em bị lên cơn đau tim vì bị mẹ ép kích thích tự sát.

Lúc đó bác sĩ nói rằng em chỉ còn sống được vài năm nữa.

Em không muốn trì hoãn anh nên đã lựa chọn chia tay với anh theo cách đó.”
"Sau đó thì sao?”
"Sau đó em đã ra nước ngoài điều trị." Sau khi Nguyễn Quỳnh Anh nói xong, cô ngước mắt lên nhìn Vĩnh Hải.
Cô nghĩ rằng cô có thể nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh ấy, nhưng điều cô không ngờ tới là khuôn mặt của anh ngày càng ảm đạm và ánh mắt chế nhạo không hề nao núng.
Đây là chuyện gì đang xảy ra vậy? Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên trở nên bất an.
“Cô nói xong chưa?” Vĩnh Hải cong môi lạnh lùng.
Nguyễn Quỳnh Anh vặn ngón tay và phát ra một tiếng ậm ừ.

“Cô nói xong rồi, giờ thì để tôi thay cô nói.” Lương Vĩnh Hải duỗi tay ra, siết chặt khuôn mặt cô, thâm thúy nhìn cô: “Nguyễn Quỳnh Anh cô biết không, Nguyễn Việt Anh cũng nói điều tương tự với tôi để lừa tôi.

Cô bây giờ cũng vậy, chị em các người thật sự rất giống nhau!"
Cái gì?
Không quan tâm đến vẻ mặt đau đớn, Nguyễn Quỳnh Anh nắm lấy tay anh, vội vàng hỏi: "Việt Anh nói với anh khi nào?"
Cô thậm chí còn không biết.
Vĩnh Hải chán ghét buông khuôn mặt cô ra sau hất tay cô, thay vì trả lời, anh lại nói: "Nguyễn Quỳnh Anh, cô có biết rằng chị em cô vô liêm sỉ như thế nào không? Cô lại có thể nói dối tôi như vậy.”
“Đó không phải là nói dối, tất cả đều là sự thật.” Nước mắt của Nguyễn Quỳnh Anh lăn dài trên má.
“Tại sao anh lại không tin em!
“Không phải là tôi không tin vào điều đó.” Vĩnh Hải tức giận với đôi mắt lạnh lùng.

Anh đã chọn tin vào điều đó hai lần, một trong số đó là sau khi Nguyễn An Húc nói những điều đó với anh, và lần thứu hai là cuộc điện thoại giữa Trần Cận Phong và anh vào ngày hôm trước.
Cả hai lần hắn đều giữ thái độ hoài nghi, năm đó không những Bảo Quốc không chỉ điều tra lại, mà anh ta thậm chí còn tự mình đến nhà họ Hy Nhĩ để xác minh.
Nhưng kết quả tật thất vọng! Nghe người nam nhân nói, Nguyễn Quỳnh Anh lúc đầu vui mừng, nhưng sau đó lại khó hiểu nói: "Anh đã chọn tin tưởng, vậy tại sao anh lại ..."
“Tại sao tôi vẫn nói là cô đang nói dối tôi, đúng chứ?”Vĩnh Hải ánh mắt tối sầm lại, mặt không chút cảm xúc nào.
Nguyễn Quỳnh Anh nuốt nước bọt: "Đúng vậy!"
Đây chính xác là những gì cô ấy không hiểu.
Vĩnh Hải gắt gao nhắm mắt lại, đè nén sự tức giận trong lòng, giễu cợt nói: "Sau khi chia tay cô đã ra nước ngoài.

Cô cho rằng tôi sẽ không điều tra tung tích của cô sao? Ở nước ngoài cô chữa bệnh như thế nào? Là liên hôn với cậu chủ lớn của dòng họ Hy Nhĩ mới đúng chứ."
Những móng tay đâm vào lòng bàn tay, Nguyễn Quỳnh Anh nghẹn ngào nói: "Không phải vậy, nhà họ Nguyễn không thể hòa hợp với nhà Hy Nhĩ, vậy làm sao bọn em có thể kết liên hôn được? Em thực sự đã đi ra nước ngoài chữa bệnh.

Nếu anh không tin, em có thể liên lạc với nước ngoài ngay bây giờ."
Vừa nói cô vừa tìm điện thoại di động cùng túi xách.
Nhìn thấy vậy, ánh mắt của Vĩnh Hải càng ngày càng lạnh, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: "Đủ rồi, đừng tiếp tục diễn trước mặt tôi nữa, như vậy chỉ khiến tôi cảm thấy cô thật buồn nôn mà thôi."
Từng lời từng chữ của anh cứa vào tim Nguyễn Quỳnh Anh như một lưỡi dao sắc bén, đau đớn khiến cô không thở nổi.
"Nhưng những gì em đang nói đều là sự thật ..." Cô khó khăn nâng cằm lên, không để giọt nước mắt nào rơi xuống.

Sự thật?
Bang!
Vĩnh Đình đá một phát vào bàn cà phê, ánh mắt u ám: "Đừng kể chuyện cười nữa! Nếu những gì cô nói là thật, vậy thì cái tôi tra ra lại là cái gì đây?".


Bình luận

Truyện đang đọc