VỢ YÊU EM CHẠY KHÔNG THOÁT


“Sao thế?” Trần Vĩnh Hải cười khẩy một tiếng, trong đôi mắt nhỏ dài đều là sự lạnh lẽo: “Cô cảm thấy tôi không nên đến?”
Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu: “Không phải, tôi chỉ là cảm thấy thật bất ngờ…”
Không ngờ là sao anh biết được cô ở đây.

“Tôi thấy cô có vẻ không ngạc nhiên lắm.” Trần Vĩnh Hải tiến lên hai bước, ánh mắt hung ác đảo qua chỗ ghế ngồi trên salon, vẫn không để ý đến Trần Cận Phong, cuối cùng dừng lại trên mặt Nguyễn Quỳnh Anh: “Cô đang chột dạ vì bị tôi phát hiện ra hai người các cô đang thân mật mới đúng chứ?”
Nguyễn Quỳnh Anh trợn tròn hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn người đàn ông: “Cậu Hải, anh đang nói gì đó, tôi thân mật với Cận Phong lúc nào?”
“Đúng vậy, tổng giám đốc Hải, anh hiểu lầm rồi.

“Trần Cận Phong đẩy đẩy kính, cũng nói thêm.

“Cô cũng cảm thấy là tôi hiểu lầm rồi?” Trần Vĩnh Hải không để ý đến Trần Cận Phong mà nhìn chăm chú vào mắt Nguyễn Quỳnh Anh, khóe miệng nhếch lên một tia trào phúng.

Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu.

Đây vốn dĩ chính là hiểu lầm, cô với Trần Cận Phong không có gì cả.

Chính cô cũng không biết thân mật ở chỗ nào.
Thấy bộ dạng như vậy của cô, Trần Vĩnh Hải giận quá bật cười: “Tôi hiểu lầm? Đã như thế rồi cô còn nói rằng là tôi hiểu lầm, Nguyễn Quỳnh Anh, cô xem tôi là đồ đần sao?”
Người phụ nữ này không những không nghe lời anh ở tại trong cửa hàng họ Cao chờ người đến đón mà lại chạy đến tận chỗ này của Trần Cận Phong.

Nếu không phải anh để Bảo Quốc giám sát, một đường đuổi theo đến, thì sao anh thấy được một màn vừa rồi.


Hoặc là, nếu anh đến chậm một bước, bây giờ có phải bọn họ đã làm gì hay không…
Nghĩ đến chuyện này, sắc mặt Trần Vĩnh Hải càng âm trầm thêm mấy phần.

Mà Nguyễn Quỳnh Anh nghe thấy lời này của anh, liền hiểu ra ngay lập tức, anh thấy Trần Cận Phong xử lý vết thương cho cô, chỉ là anh không nhìn thấy hết nên mới hiểu lầm là cô và Trần Cận Phong đang thân mật.
Nguyễn Quỳnh Anh thở sâu, đè nén sự tủi thân trong lòng, vội vàng giải thích: “Cậu Hải, không phải như anh thấy, vừa rồi tôi và Cận Phong chỉ là…”
“Đủ rồi!” Trần Vĩnh Hải gầm nhẹ một tiếng cắt lời cô.

Đưa tay lên nắm cằm cô, trong mắt đầy vẻ chán ghét: “Tôi tận mắt nhìn thấy cô thế mà còn có mặt mũi chống chế, Nguyễn Quỳnh Anh, cô thấp hèn đến mức làm tôi buồn nôn!”
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Quỳnh Anh ngay lập tức trắng bệch, run giọng nói: “Anh không tin tôi?”
“Tin cô? Từ khi biết cô đến nay, cô mở miệng ra là nói dối, cô nói xem tôi làm sao tin cô được!” Trần Vĩnh Hải chán ghét buông cằm cô ra.

Trái tim đột nhiên co lại, cả người Nguyễn Quỳnh Anh lung lay suýt chút nữa té ngã.

Trần Cận Phong thấy thế, lông mày nhíu lại, từ trên ghế salon đứng lên, ôm lấy cô.

“Quỳnh Anh, hít sâu nhanh lên!” Anh vỗ phía sau lưng cô, vội vàng nói: “Nghe lời, thở sâu!”
Nguyễn Quỳnh Anh làm theo.

Cô thở sâu mấy cái liên tục, trái tim căng cứng mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.

Thấy sắc mặt cô tốt hơn một chút, Trần Cận Phong nhẹ nhàng thở ra.


Sau đó anh nhìn về phía Trần Vĩnh Hải, mặt mũi lạnh lùng: “Tổng giám đốc Hải, lúc đầu tôi không muốn tham gia vào mâu thuẫn của anh và Quỳnh Anh, nhưng anh đúng là quá đáng, chuyện chưa biết rõ ràng đã vội vàng kết luận bừa!”
Trần Vĩnh Hải cảm thấy mình vừa nghe được chuyện cười, ánh mắt âm trầm anh rơi vào cánh tay đang ôm lấy Nguyễn Quỳnh Anh của Trần Cận Phong: “Hai người ôm ôm ấp ấp nhau ngay trước mặt tôi còn có mặt mũi nói tôi kết luận bừa!”
“Chuyện này…” Biểu cảm của Trần Cận Phong sững lại, nhìn tay mình một lát rồi mới kịp phản ứng, vội vàng bỏ tay ra.
Nguyễn Quỳnh Anh cũng bước sang bên cạnh hai bước, kéo khoảng cách giữa hai người ra.
Nhìn động tác của hai người, Trần Vĩnh Hải nói giọng mỉa mai: “Bây giờ mới tránh hiềm nghi không thấy hơi chậm sao?”
“Thật xin lỗi cậu Hải, tôi chỉ là lo lắng Quỳnh Anh sẽ ngã sấp xuống cho nên đột nhiên quên mất thôi.” Trần Cận Phong giải thích nói.

“Hẳn là đột nhiên quên mất!” Trần Vĩnh Hải cong môi, trong mắt là vẻ âm trầm khó diễn tả thành lời, anh đứng từ trên cao cúi đầu nhìn chằm chằm Nguyễn Quỳnh Anh vẫn không nói gì: “Vậy còn cô? Cô cũng không định nói với tôi là cô quên chứ?”
“Tôi…” Nguyễn Quỳnh Anh há to miệng, nói không ra rời.

Cô đúng là quên.

Sự hiểu lầm và không tin tưởng của anh làm cô vô cùng khó chịu, lại thêm sự đau đớn truyền đến từ trái tim làm phân tán lực chú ý của cô, lúc đó không không để ý đến Trần Cận Phong còn ôm mình.

Trong mắt xẹt qua một tia ảo não, Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi dưới: “Cậu Hải, tôi biết anh không tin nhưng tôi thật sự quên.”
“Đúng là quên thật, cô hoàn toàn là không muốn tránh mà.” Trần Vĩnh Hải chỉ vào Trần Cận Phong, khí lạnh thấu xương lập tức ngập tràn bốn phía.
Anh thật sự muốn bóp chết người phụ nữ này.

Đến bây giờ cô còn không chịu thừa nhận.!
“Nguyễn Quỳnh Anh, cô thật sự cho rằng tôi không thấy sao? Bất kể là trên ghế salon hay hành vi ôm nhau vừa rồi của hai người đều tự nhiên như thế, nói không chừng cô đã sớm qua mặt tôi xảy ra đủ chuyện với anh ta rồi.” Trần Vĩnh Hải gầm nhẹ, gân xanh trên trán đều nổi lên.


Mỗi chữ mỗi câu của anh đều giống như một lưỡi dao đâm thật sâu vào chỗ sâu nhất trong tim Nguyễn Quỳnh Anh.
Cô nắm chặt lấy quần áo, nhỏ giọng nói: “Tôi không có…”
Cô chưa từng làm ra bất kỳ chuyện gì có lỗi với anh.
Vì sao anh không chịu tin cô, cũng không chịu nghe cô giải thích.

“Tổng giám đốc Hải, tôi không biết rốt cuộc anh nhìn thấy gì nhưng tôi muốn nói là tôi với Quỳnh Anh không xảy ra chuyện gì cả.” Trần Cận Phong lấy kính xuống, nghiêm túc đối mắt với ánh nhìn đầy thịnh nộ của Trần Vĩnh Hải.
Trần Vĩnh Hải cười lạnh một tiếng: “Xảy ra hay không xảy ra tôi sẽ tự mình chứng thực, không đến lượt anh nói.”
Nói xong anh đột nhiên nắm lấy cổ tay Nguyễn Quỳnh Anh, kéo cô ra ngoài: “Bây giờ quay về với tôi!”
Động tác của anh quá nhanh khiến cho Nguyễn Quỳnh Anh không kịp chuẩn bị, gần như là bị anh kéo đến cửa.

Bước chân anh dài, cô lại đi giày cao gót, rõ là chạy theo không kịp, ngã trái ngã phải vô cùng đau chân.

“Cậu Hải, anh đi chậm một chút…” Nguyễn Quỳnh Anh bị dọa cho phát sợ.

Trần Vĩnh Hải ngoảnh mặt làm ngơ, ngược lại còn chê cô chậm, dùng lực tay cưỡng chế kéo cô đến bên người.

“Hừ…” Nguyễn Quỳnh Anh hít vào một ngụm khí lạnh, vừa rồi anh kéo vào đúng khớp nối tay cô, làm cho cô đau đến mức nhăn mặt.

Trần Cận Phong thấy thế, đau lòng đuổi theo, giọng lo lắng nhắc nhở: “Tổng giám đốc Hải, trên người Quỳnh Anh có vết thương, anh không thể đối xử thô bạo với cô ấy như vậy.”
Nói rồi anh vươn tay ra muốn kéo Nguyễn Quỳnh Anh dưới xiềng xích gông cùm của Trần Vĩnh Hải ra.

Nhưng tay anh còn chưa chạm đến Nguyễn Quỳnh Anh, Trần Vĩnh Hải đã đột nhiên cho anh một đấm vào mặt.
Trần Cận Phong hét lên một tiếng đau đớn, ngã trên mặt đất, kính cũng rơi ra một bên.

Không khí giây phút này lạnh như băng.


Mùi nguy hiểm trong không khí tản ra.

“Cận Phong!” Con ngươi Nguyễn Quỳnh Anh co rụt lại, không để ý đến đang bị Trần Vĩnh Hải nắm cổ tay muốn đi qua xem anh như thế nào.
Vừa bước được một bước cô đã bị Trần Vĩnh Hải túm trở về: “Cô dám bước một bước tôi liền lại cho anh ta một đấm!”
Bên tai truyền đến tiếng uy hiếp lạnh lẽo của người đàn ông.

Nguyễn Quỳnh Anh dừng bước, môi run rẩy, ngạc nhiên nhìn anh.

Trần Vĩnh Hải rất hài lòng với dáng vẻ nghe lời này của cô, câu câu môi.

Tiếp theo, anh đảo mắt nhìn xuống Trần Cận Phong: “Ngươi tình của tôi mà anh cũng dám đụng, Trần Cận Phong, việc hôm nay không xong cho qua như vậy đâu.”
Ném lại một câu, anh lôi Nguyễn Quỳnh Anh về hướng chiếc xe bên đường.

Đến trước xe, anh giống như ném một gói đồ không dùng, ném cô vào chỗ ngồi phía sau, sau đó ầm một tiếng đóng cửa xe.

Âm thanh kia vang lên giống như vang trong lòng cô, cả người cô đều run lên một cái.
Trên đường đi, Nguyễn Quỳnh Anh giống như con đà điểu rụt cổ không dám nói lời nào, càng không dám nhìn Trần Vĩnh Hải.
Bầu không khí trong xe ngột ngạt làm cho cô dù không nhìn anh cũng biết rằng lúc này biểu cảm của anh nhất định rất đáng sợ.

Cô có thể đoán được tiếp theo mình sẽ thảm như thế nào rồi.

Cười đắng chát một tiếng, Nguyễn Quỳnh Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, không chỉ lo lắng cho mình mà còn lo cho cả Trần Cận Phong.
Cũng không biết anh ta sẽ thế nào?.


Bình luận

Truyện đang đọc