VỢ YÊU HÀO MÔN BỊ RUỒNG BỎ



Quay người, ngồi lên ghế trước bàn máy tính, anh ta khoanh hai tay lại: “Tôi nói rồi, bảy ngày.”Thật là người đàn ông này không bỏ cuộc, lẽ nào anh ta muốn bảy ngày thì bảy ngày sao?Lông mày lá liễu cụp xuống, khóe miệng hơi nhếch lên ý cười, cầm bút viết mấy chữ, lúc ngẩng đầu đưa tờ giấy qua, vẻ mặt trở nên lạnh lùng: “Tôi dựa vào cái gì mà phải giữ một người đàn ông xa lạ ở lại chỗ của mình bảy ngày?”“Hừ.” - Di chuyển ghế xoay, người đàn ông đối mặt với máy tính, điều khiển con chuột, khéo léo mở một hộp thư.

Chỉ thấy, trong hộp thư đã lưu đầy hình ảnh trưởng thành của Dục Thành trong nửa năm này.“Cô rất thích đứa bé trai này sao?” - Đồng tử của cô giãn ra, bàn tay của Khả Nghiên nắm chặt lại, anh ta muốn như thế nào?“Cô yên tâm, tôi không phải muốn uy hiếp cô, mà là trao đổi, sau bảy ngày, tôi sẽ đưa cô đi gặp mặt đứa bé trai này.”Nghe vậy, tim của cô như co rút lại, nhưng trong chốc lát lại khôi phục lại sự bình tĩnh.

Bởi vì điều cô muốn không chỉ đơn giản là gặp được Dục Thành.“Tôi bất cứ lúc nào cũng có thể gặp mặt nó, không cần anh giúp.”“Thế sao?” - Người đàn ông quét qua lời nói của Khả Nghiên, đưa tay lên vuốt vuốt mái tóc vàng của mình, do dự một chút, khóe miệng hiện lên một nụ cười xấu xa: “Vậy thì… Tôi cho cô một điều ước, chỉ cần trong khả năng của tôi, tôi có thể giúp cô thực hiện.”Nhìn người đàn ông có đôi mắt xanh lam đầy vẻ tự tin, Khả Nghiên lùi ra sau hai bước, vẻ mặt lạnh lùng cũng dần dần tan biến.Cuộc đánh cược này, ít nhất cô cũng đã nắm phần thắng một nửa rồi.

Còn lại một nữa, chỉ có thể thấy thực lực của người đàn ông này quá lớn.Tối hôm qua, lần đầu gặp người đàn ông này không hề thu hút sự chú ý của Khả Nghiên.


Chỉ đến hôm nay, lúc đám người áo đen hỏi tin tức những người đi đường, tim của cô mới dao động.Rốt cuộc nhân vậy này như thế nào mà lại bị nhiều người truy sát như vậy? Với khí chất và cái nhìn sâu sắc của người đàn ông này, cũng như thần sắc độc đoán luôn lộ ra trong mắt anh ta, người đàn ông này chắc chắn là người có tham vọng đang ẩn dấu, tuyệt đối không phải là một tên trộm hay kẻ trộm bình thườngGiác quan thứ sáu nói cho cô, người đàn ông này rất mạnh.

Rất có thực lực.

Đây thật sự là điều cô muốn.

Tiền dùng không bao giờ hết? Một danh hiệu có tầm cỡ? Hoặc là địa vị? Không.

Không.

Không.Khả Nghiên chỉ muốn một thứ từ trên người đàn ông này, đó chính là con trai của mình.

Bị chính chị mình đày đi Nhật Bản nửa năm nay, cô muốn rất nhiều, rất nhiều…Tại sao bản thân mình luôn bị chị ta tính kế hết lần này đến lần khác? Đến cuối cùng cũng chỉ có thể nhìn thấy được những bức ảnh của con trai? Cô mãi mãi cũng không quên được, đến lúc cuối cùng khi đi, bản thân đã lập ra lời thề: “Sớm muộn có một ngày, tôi nhất định sẽ gặp con trai của tôi một cách quang minh chính đại.


Nếu như tôi phát hiện nó sống không được tốt, sẽ cướp nó về bằng mọi giá.”Tuy nhiên, tất cả những điều này đều có cái giá của nó.Ở nơi này không có người giúp đỡ, không có cơ hội, cô muốn làm ở trong siêu thị mấy năm đây? Hoặc là mấy chục năm mới có thể có tiền? Có thân phận, có địa vị mà đi gặp con trai? Chưa nói đến việc giành lại con trai mình.

Đời này cô chỉ có thể an phận ở nơi này, nhìn những bức ảnh của con trai mà chết trong cô độc.

Nhưng mà…Người đàn ông ở trước mặt thì khác, nếu như cảm giác của cô không sai lầm, tin tưởng có anh ta lúc này thì ước muốn của mình có thể sẽ được thực hiện rất nhanh.

Một nụ cười yếu ớt hiện ra trên khóe miệng, cô gật đầu và đưa cánh tay ra làm một dáng vẻ đồng ý.“Hừ.” - Người đàn ông hừ lạnh, một tia tinh tế xẹt qua mắt anh ta, anh ta duỗi tay ra đánh vào lòng bàn tay cô một cái “bốp”.

Lời thề đã được thực hiện, thỏa thuận đánh cược đã đạt được.


Nếu mọi thứ như Tiêu Khả Nghiên mong đợi, người đàn ông này có khả năng hô mưa gọi gió, thì thỏa thuận đánh cược này của cô thật sự vừa mới bắt đầu mà thôi.“Cô gái.

Tôi đói rồi.” - Trên sô pha, người đàn ông xấu xa chống đầu trên một tay nằm ở đó, nheo mắt hỏi Khả Nghiên đang dọn dẹp nhà cửa.Thấm thoát đã cho người đàn ông này ở lại ba ngày rồi, trong ba ngày này, anh ta cũng có phép tắc, anh ta cũng chưa từng hỏi qua bất cứ chuyện gì của Khả Nghiên, cũng không hề đối xử không tốt với cô, đối với cô rất có lễ độ.

Cô cũng như vậy, không có hỏi bất cứ chuyện gì liên quan đến người đàn ông này.Tuy nhiên, người đàn ông này cả ngày giống như một hoàng đế luôn dùng khẩu ngữ ra lệnh cho cô, cô thật sự không chịu được..


Bình luận

Truyện đang đọc