VỢ YÊU HÀO MÔN BỊ RUỒNG BỎ



Mỗi khi nghĩ đến câu nói đó, lòng của Khả Nghiên đều vô cùng đau đớn, kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần Hình Thiên Nham một câu “chuyện này không được truy cứu” cô liền có thể sẽ không thèm truy cứu, ngay cả A Uy đều không cần đuổi đi, ai bảo con trai của cô lại đang sống ở chỗ này cơ chứ, vì muốn ở gần con, bất kể thế nào đi chăng nữa cô cũng sẽ nín nhịn, không ầm ĩ lên làm gì.

Nhưng hiện tại khen ngược…A, kết quả hình như đã làm cho chính mình biến thành người sai, thật sự không rõ, anh đã chiếm hết thượng phong làm sao còn khổ sở đi tới nói móc mình làm gì? Anh rốt cuộc là có bao nhiêu, bao nhiêu chán ghét mình vậy?.Nhìn em gái có biểu cảm thống khổ cùng u oán đó, Tiêu Lâm Na biết mình đã thành công.


Cô ta muốn chính là Khả Nghiên phải hận, đối với Hình Thiên Nham chỉ có hận, như vậy cô mới có thể chậm rãi rời xa người đàn ông đã không ngừng thương tổn cô, do đó người đàn ông kia cũng sẽ dần dần quên mất cô .Nắm chặt nắm tay, hai tròng mắt của Tiêu Lâm Na trong thoáng chốc hiện lên một tia giảo hoạt: “Được rồi, cô không cần phải nghĩ nhiều làm cái gì, đối với Thiên Nham thì cô cứ yên tâm đi, anh ấy hẳn là về sau sẽ không làm khó dễ cô gì nữa đâu, rốt cuộc anh ấy cũng là chồng của tôi, chúng ta đắp cùng chăn dùng lời nói lặng lẽ chính là biện pháp tốt.”Chồng của chị gái...Nghe những lời này, trong lòng Khả Nghiên càng thêm u oán, con cô lại trở thành con chị ta, nhìn khuôn mặt của tràn đầy hạnh phúc của chị ta, cô mới phát hiện, kỳ thật mình không xứng đáng.Đúng vậy, người đàn ông kia là chồng của chị gái, từ lúc bắt đầu chính là như thế, chính mình chẳng qua là một kẻ thế thân mà thôi, nói khó nghe một chút, nhiều lắm chính là một bà mẹ đẻ thay, sao anh ta có thể nhìn mình với con mắt khácđược chứ?Ngày hôm qua thương tâm, cùng lắm là do mình tình nguyện.

Một mặt muốn tìm ra chân lý, kết quả là đã tự rước lấy nhục.


Chẳng qua đều là do chính mình nghĩ mà thôi, bởi vì người ta căn bản không có bất cứ lý do gì muốn cho mình cảm thụ.Thật nực cười.Sao lại như thế, từ lúc bắt đầu mình luôn cảm thấy bản thân là một người bị hại, đến bây giờ chính mình như thế nào dần dần có có cảm giác chịu tội thế này?Mặc kệ là quá trình diễn ra thế nào, mặc kệ Dục Thành là con của ai, chị gái cùng người đàn ông kia là vợ chồng, từ đầu tới cuối đều là vợ chồng, còn mình này đi một chuyến này xem như là cái gì?Sai rồi… Sai rồi… Từ lúc bắt đầu mình đối với người đàn ông kia dần dần có cảm giác chính là đã bắt đầu một sai lầm rồi.

Có lẽ năm đó khi mẹ mình biết được cha đã có vợ nên mới lựa chọn rời đi, cũng là loại tâm tình này chăng? Chẳng qua bất hạnh chính là cha thật sự là thích mẹ, mà chính mình lại từ đầu đến đuôi đều là một chuyện đáng chê cười.Ngước mắt liếc nhìn chị gái, cô hơi hơi rũ xuống phía dưới, xoay người rời đi.Cô có động tác này là vì có ý nghĩ không an phận nên mới hướng về phía chị để tỏ vẻ xin lỗi, còn việc cảm ơn chị gái có giúp đỡ, chính cô cũng cảm thấy không rõ ràng lắm.Nhưng cho dù thế nào, Tiêu Lâm Na cũng dã đạt được ý mà mình mong muốn rồi.Thái độ ngoan ngoãn của Khả Nghiên khi rời đi trong nháy mắt liền trở nên lạnh lùng, gắt gao nắm chặt tay lại, ánh mắt đầy đố kị ở bên trong lòng kia đã vô tình bán đứng cô..


Bình luận

Truyện đang đọc