VỢ YÊU HÀO MÔN BỊ RUỒNG BỎ



Sau một giờ làm việc không ngừng nghỉ, bể bơi đã sáng sủa như gương, sạch sẽ không tì vết.

Cuối cùng cô cũng hoàn thành nhiệm vụ với sự thoải mái và quyết tâm.Khả Nghiên bước ra khỏi bể bơi một cách vất vả, mỗi bước đi đều rất là khó khăn, nếu gặp bất kỳ chướng ngại vật nào thì sẽ ngã ngay ra.

Nhưng ông trời đã chăm sóc cô, cô đã an toàn trở về phòng nghỉ.

Nhìn Hoa Hoa nằm hôn mê trên giường, cô còn chưa kịp uống một bát canh gừng, mà chỉ thay quần áo rồi bắt đầu chăm sóc cho Bạch Hoa Hoa khỏi sốt cao.Một đêm qua đi, bệnh tình của Bạch Hoa Hoa dần dần tốt lên, mở mắt ra thì nhìn thấy Khả Nghiên đang ngồi bên cạnh mình: “Chị? Chị đã chăm sóc em cả đêm sao?”Không trả lời, chỉ nở nụ cười bình thản, nhìn thấy cô bé có sức hỏi mình như vậy thì Khả Nghiên cảm giác như trút bỏ được một gánh nặng.“Chị, sắc mặt của chị rất khó coi, chút nữa chị còn phải đi chăm sóc tiểu thiếu gia mà? Ôi, chị làm sao có thể thức một đêm không ngủ?” - Đưa tay lên sờ vào trán của cô: “Tiêu rồi, chị cũng phát sốt rồi.”Nhíu mày lại, bản thân mình đang phát sốt sao? Đưa tay lên tự rờ rờ vào trán và mặt mình.


Quả nhiên là trán nóng.

Có lẽ là vì quá lo lắng cho Hoa Hoa cho nên bản thân không cảm nhận được.

Như vậy chắc là sẽ không ảnh hưởng đến sữa cho Dục Thành chứ?“Chị, chị nghỉ ngơi chút đi, nhanh nằm lên đi, nghỉ ngơi chút.”Lắc đầu, đưa tay sờ lên đỉnh đầu của Hoa Hoa, cô nhẹ mỉm cười.

Đến lúc này, bên ngoài cửa truyền tới giọng của bảo mẫu: “Tiểu thiếu gia muốn bú sữa rồi.”Nghe thấy thế, cô liền nhanh chóng đứng dậy định chạy đi, Bạch Hoa Hoa liền níu tay của cô lại: “Chị, bây giờ cơ thể của chị như vậy, không thể đi làm việc được.”Hoa Hoa sẽ không hiểu, cô bé sẽ không thể hiểu tâm tình mà một người mẹ yêu đứa con của mình như thế nào, vào lúc này chỉ cần bản thân còn sống thì tuyệt đối sẽ không để cho con trai bị đói.

Lại mỉm cười, cô cầm lấy tay Bạch Hoa Hoa đang giữ lấy cô, rồi quay người đi đến phòng của Dục Thành.“Oa oa oa…” - Dục Thành đang nằm trong nôi khóc nũng nịu, cậu nhỏ này bây giờ đã biết làm nũng rồi.

Nở nụ cười bất lực, cô bế con ra khỏi nôi và vén áo cho con bú, nhưng ngay lập tức cậu bé phun sữa ra.


Chuyện này là thế nào? Lẽ nào do bản thân mình bị sốt rồi, cho nên Dục Thành không bú sữa? Không thể như vậy.Trong lòng cô có một cảm giác căng thẳng không thể giải thích được, cô lại đặt con trai lên xe và bóp vú của mình.

Ngay lập tức sắc mặt cô tối sầm, không còn sữa.

Là sao đây, chuyện gì xảy ra vậy?”“Thiếu gia, thiếu phu nhân, vừa mới kiểm tra xong cho cô vú em đó, cô ấy có thể là ăn thức ăn đã để nguội hoặc là có áp lực gì đó khiến cho cô ấy không có sữa.” - Trong phòng khách, bác sĩ vừa khám cho Khả Nghiên xong, đang báo cáo chuẩn đoán cho Hình Thiên Nham và Tiêu Lâm Na.Dùng thức ăn đã để nguội? Lẽ nào là vì hôm qua bản thân phải xuống hồ bơi nên bị kích động rồi, cho nên mới không có sữa? Làm sao bây giờ? Nếu như bản thân mình không có sữa, không thể cho Dục Thành bú, như vậy thì mình không có giá trị để ở lại nhà họ Hình rồi.

Bọn họ sẽ đuổi mình đi sao? Sự lo lắng lập tức bao trùm khắp cơ thể Khả Nghiên, đôi mắt lo lắng của cô nhanh chóng nhìn về phía Hình Thiên Nham.“Còn có thể hồi phục không?”“Thưa…” - Bác sĩ do dự một lát, nhìn về hướng Hình Thiên Nham: “Chỉ cần chăm sóc tốt cho sức khỏe thì sẽ không có vấn đề gì nữa.”Lời của bác sĩ vừa nói ra, Khả Nghiên như thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần có thể hồi phục thì tốt, có thể hồi phục thì tốt.Và người có biểu cảm giống với cô lúc này chính là cô quản gia.

Cũng biết là chính cô ta đã hại Khả Nghiên thành ra như vậy, nếu như Khả Nghiên sau này thật sự không thể hồi phục, Hình gia truy cứu chuyện này thì cô ta chính là mang tội lớn rồi.“Còn một chuyện nữa.” – Bác sỹ quay sang nhìn Khả Nghiên: “Cô cần chú ý đến các bữa ăn, lúc tôi kiểm tra cho cô vừa rồi thì phát hiện cô ăn phải vài chất không tốt cho sức khỏe, cần phải biết cô là bà vú, đứa trẻ sẽ ăn những thức ăn mà cô đã ăn vào.


Cô liên tục không ăn thì đứa trẻ chỉ có thể uống sữa không có đủ dinh dưỡng thôi.”Gật đầu.

Gật đầu, liên tục gật đầu, tôi sẽ chú ý mà.

Nhất định tôi sẽ chú ý, chỉ cần… Ánh mắt cô đảo qua cô quản gia đang đứng phía xa, chỉ cần cô ta không làm khó mình là được rồi.“Được rồi, cám ơn ông, bác sĩ.” - Tiễn bác sĩ đi, Hình Thiên Nham gọi Khả Nghiên lại: “Đợi một chút.”Hai tay đưa vào túi quần, từ từ tiến đến trước mặt của cô: “Trước đây cô đã có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con rồi đúng không?.


Bình luận

Truyện đang đọc