VỢ YÊU HÀO MÔN BỊ RUỒNG BỎ



Khóe miệng khẽ nở một nụ cười biết ơn, khoảnh khắc khi cô đưa ngón tay chạm vào lòng bàn tay của Hình Thiên Nham đó, trái tim cô nhẹ nhàng run lên.Một bàn tay thật lớn, thật lạnh lẽo.

Những ngón tay hết sức mảnh mai, đường vân tay trong lòng bàn tay rất có trật tự, ha ha, bàn tay của anh ấy đẹp quá.Mỗi nét chữ cô viết lên lòng bàn tay của Hình Thiên Nham, nhịp đập trái tim cô cũng theo đó nhanh dần lên.

Loại cảm giác này giống như một cô gái trẻ đang yêu, tình yêu mới chớm nở, được tiếp xúc với người khác phái mà mình mến mộ, bẽ bàng mà hồi hộp.Một lúc sau, Khả Nghiên cuối cùng cũng viết được xong tên của mình, nhưng đáng tiếc những chữ cô để lại không phải là ba chữ Tiêu Khả Nghiên, mà lại là Nghiêm Khả Khả.


Bởi vì cô nhớ rằng trước đây chị gái đã từng dặn dò là phải sử dụng cái tên này.

Hơn nữa sau khi trải qua sự việc vừa rồi đó, cô cảm thấy mình hiện tại vẫn chưa đủ sức để chiến đấu với chị gái, nên chỉ có thể an phận thủ thường nghe theo sự sắp đặt của chị ta.“Nghiêm Khả Khả phải không?” - Anh thu tay lại, nhẹ giọng hỏi.Cô gật đầu, cái miệng nhỏ mím lại để lộ ra một nụ cười ngọt ngào xinh đẹp nhưng vẫn không mất đi sự tao nhã.“Được rồi.” - Hình Thiên Nham quay người lại, nét mặt lạnh lẽo như băng nhìn cô quản gia: “Hãy nhớ kỹ, tên cô ấy là Nghiêm Khả Khả.


Không phải là đồ câm chết tiệt gì cả.”"Vâng vâng Thiếu gia, tôi nhớ rồi, nhớ rồi ạ." - Nữ quản gia vội vàng gật đầu và tiễn Hình Thiên Nham rời đi.Thời khắc đó, Khả Nghiên ở bên cạnh đang chăm chú nhìn theo bóng lưng mờ dần của anh, trái tim đập điên cuồng như một chú thỏ đang nhảy múa loạn xạ, không nhịn được đưa tay lên nhìn ngón tay vừa mới chạm vào lòng bàn tay anh, vuốt ve lồng ngực của mình.Loại cảm giác này..Là mình đã yêu anh ấy rồi sao?Sau khi tự trả lời câu hỏi của bản thân, biểu tình như thiếu nữ vừa chớm biết yêu của Khả Nghiên dần trở thành đa sầu đa cảm, bởi vì cô biết rõ ràng rằng Hình Thiên Nham là người đàn ông mà mình không bao giờ nên yêu.Đi đến hành lang tầng hai, Hình Thiên Nham đang định đẩy cửa vào thì dường như nhớ ra điều gì đó, anh đưa tay lên và bối rối nhìn vào lòng bàn tay mình.Nghiêm Khả Khả.Có vẻ như thực sự không phải là cô ấy.Sững lại một chút, anh đẩy cửa phòng đọc sách, đúng vào lúc đó, Tiêu Lâm Na đi tới: "Thiên Nham."Anh quay người, nhìn về phía Tiêu Lâm Na đang đứng ở cửa, cau mày lạnh lùng nói: "Có chuyện gì vậy?""À, hôm nay em đã đến cửa hàng bách hóa."Thiên Nham im lặng, không nói gì.Thấy Hình Thiên Nham không nói gì, cô ta lúng túng cười: "Ha ...!Ha ...!em đã tiêu hết hơn chín mươi vạn tệ."Nếp nhăn giữa hai lông mày ngày càng sâu hơn, Hình Thiên Nham cảm thấy những chuyện mà người phụ nữ này nói thật là vô cùng nhàm chán."Có điều…, có rất nhiều thứ đồ là mua cho Tiểu Nghiêm, anh sẽ không tức giận đúng không?"Tiểu Nghiêm? Có phải là bảo mẫu mới đến đúng không? Một tia nghi ngờ xẹt qua đôi mắt lạnh lùng: "Hả?"Thấy Hình Thiên Nham đã có phản ứng, cô ta vội vàng nói thêm: "Cái này là em thấy cô ấy chăm sóc Dục Thành rất tốt, lại thêm việc chúng ta cũng đã trách lầm cô ấy mấy lần, vì thế nên mới đưa cô ấy đến cửa hàng bách hóa.

Chỉ có điều..." - Cô ta vặn vẹo má bất lực: "Cô ấy đã chọn rất nhiều nhãn hiệu nổi tiếng.

Do em chủ động đưa cô ấy tới đó, cho nên mặc dù cô ấy chọn nhiều đồ em cũng không thể không mua, vì thế...".


Bình luận

Truyện đang đọc