VỐN DĨ VÔ DUYÊN, MAY NHỜ EM BÓI CHUẨN


Sau khi né được kết cục què chân, Liễu Mộc Mộc khó khăn đứng dậy. Nhưng mới bước về phía cửa hai bước thì dưới chân trượt một cái, cả người ngã nhào về trước, may là được Yến Tu nhanh chóng đỡ lại.
 
Liễu Mộc Mộc ngẩng đầu nở nụ cười xán lạn với anh, để lộ hàm răng trắng sáng: “Cảm ơn.”
 
Sau khi đỡ cô đứng thẳng dậy rồi, Yến Tu vẫn im lặng nhìn văn phòng không biết là bị thiên tai quét qua hay là do người làm.
 
Phương Xuyên cẩn thận ló vào xem, hỏi Liễu Mộc Mộc: “Rốt cuộc thì em làm gì trong đó vậy?”
 
Liễu Mộc Mộc cũng không giấu diếm mà nói thật: “Di chứng coi bói đó.”
 
“Chậc… Di chứng này cũng ghê thật.” Phương Xuyên khiếp sợ, “Tôi còn tưởng là do lần trước cố vấn Yến từ chối em nên bây giờ em định chết cùng văn phòng cậu ta luôn.”
 
Liễu Mộc Mộc cười ha ha vài tiếng, nghĩ thầm nếu vừa nãy anh ấy để cô vào văn phòng mình thì bây giờ căn phòng đó cùng không còn gì đâu.
 
“Khi nào thì di chứng của em mới kết thúc? Tiếp theo nên làm gì đây?” Phương Xuyên hỏi cô.
 
“Tiếp theo thì phiền anh gọi điện cho bố em, bảo ông ấy tới đón em.”  Bây giờ người có thể cứu cô chỉ còn lão Đổng nhà cô thôi.
 
“Hửm? Điện thoại em đâu?” Phương Xuyên không hiểu vì sao phải để anh ấy gọi.
 
Liễu Mộc Mộc chỉ vào chiếc điện thoại đã gãy thành hai nửa trong góc. Thứ chết cùng nó là đồ trang trí bằng đá kỳ lạ của cố vấn Yến.
 
Phương Xuyên hít vào một hơi, ôi mẹ ơi, nghe nói tảng đá đó mấy trăm nghìn lận đó.
 

Anh ấy cảm thấy tình huống hỗn loạn này mình xác định là không giải quyết được đâu, vẫn nên gọi điện thông báo cho bố Liễu Mộc Mộc thì hơn.
 
Biết đâu bố cô có thể bồi thường tiền, cố vấn Yến sẽ không giận cá đánh thớt anh ấy nữa. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Điện thoại nhanh chóng nối máy. Đổng Chính Hào còn tưởng “sự việc bại lộ” nên lo nơm nớp.
 
Ông vội nói: “Đồng chí cảnh sát, cho hỏi có chuyện gì không? Dạo gần đây tôi cực kỳ tuân thủ luật pháp, tuyệt đối không có tiếp xúc với mấy người kia.”
 
Khóe miệng Phương Xuyên giật giật, anh ấy nói: “Lần này không có liên quan tới vụ án đó. Liễu Mộc Mộc là con gái ông phải không?”
 
Đổng Chính Hào còn chưa chờ anh ấy hỏi tiếp thì đã nói chắc như đinh đóng cột: “Con gái tôi cũng là người tốt!”
 
Phương Xuyên đúng là một lời khó nói hết về Đổng Chính Hào. Anh ấy cứ cảm thấy trường hợp kích phát khiếu hài hước của ông Đổng này không giống người khác.
 
“Là thế này. Phía chúng tôi có một vụ án cần sự phối hợp điều tra của con ông nên lúc nãy có mời cô bé tới đồn cảnh sát. Bây giờ cô bé mong ông có thể tới đón mình về.”
 
“Nhưng hiện tại tôi không có ở Khánh Thành…” Đổng Chính Hào sợ anh ấy hiểu lầm nên vội vàng giải thích, “Tôi chỉ đi công tác ở thành phố bên cạnh, chiều mai sẽ về, chắc chắn không có trốn tội.”
 
Mặc dù hôm đó sau khi được thả ra, cảnh sát chỉ dặn ông tạm thời đừng rời khỏi tỉnh thôi nhưng ông vẫn giải thích cẩn thận. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
“Chúng tôi không có nghi ngờ ông… Cho nên bây giờ ông không thể tới đón cô bé được?”
 
“Đúng vậy. Không thì để tôi bảo dì con bé hoặc là em gái con bé qua đón thay?” Đổng Chính Hào nghĩ rằng con gái mình đã bị hốt đi phối hợp điều tra thì hẳn là tâm trạng không vui đâu, cần bố để an ủi.
 
Nhưng giờ bố không ở đó, để con gái nhỏ của ông đến an ủi thay cũng được, nhưng một mình con gái nhỏ không đi được, vậy có thêm mẹ con gái nhỏ đi cùng là đủ.
 
Mặc dù Đổng Chính Hào trọng nam khinh nữ, nhưng trong lòng ông biết rõ trong mắt con gái lớn thì con trai cưng của ông chẳng thể sánh bằng cô con gái nhỏ.
 
Không thấy ngày nào cô cũng chủ động coi bói cho con gái nhỏ à. Ông thân là bố mà muốn được coi bói miễn phí cũng phải nịnh nọt mãi mới được đó. Hầy, cực kỳ khó khăn.
 
Lúc trước toàn là người khác nịnh nọt ông, từ khi Mộc Mộc chuyển về nhà thì vật đổi sao dời hết rồi.
 
“Ông chờ chút, để tôi đi hỏi cô bé.”
 
Phương Xuyên đặt điện thoại xuống, quay lại hỏi Liễu Mộc Mộc: “Bố em qua thành phố bên cạnh công tác rồi, ngày mai mới về. Em muốn để người khác tới đón không?”
 
Liễu Mộc Mộc tuyệt vọng che mặt, lão Đổng hại chết cô rồi!
 
“Không cần đâu.”
 
“Được…” Đột nhiên Phương Xuyên cảm thấy một luồng khí lạnh cứ như sắp có chuyện không lành xảy ra.
 
Phương Xuyên từ chối Đổng Chính Hào, cũng cam đoan sẽ đưa Liễu Mộc Mộc về nhà an toàn sau khi cúp máy.
 
“Hay là để lát nữa tôi cho người đưa em về?” Sau khi quay lại, Phương Xuyên lại hỏi thử.
 

Yến Tu cũng không cảm anh ấy, có vẻ tạm thời không định để Liễu Mộc Mộc ở trong văn phòng mình nữa.
 
“Em cảm thấy không cần đâu.” Liễu Mộc Mộc tiếc nuối từ chối.
 
Hôm đó sau khi coi bói, cô có thể về nhà bình an là vì chỗ hẹn là một cửa hàng gần nhà.
 
Nhưng cục cảnh sát thành phố cách nhà cô khá xa. Nếu ngồi xe trở về thì có trời mới biết sẽ có sự kiện kinh khủng kiểu như tai nạn xe cộ liên hoàn hay không.
 
“Sao lại không cần? Không đi xe cảnh sát thì đi xe tôi về.” Anh ấy cho là Liễu Mộc Mộc sợ xe cảnh sát đưa mình về thì sẽ có người vây xem. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Tháng trước đội trưởng Phương mới mua xe mới, còn chưa chở ai về đâu đấy.
 
“Em sợ…”
 
Liễu Mộc Mộc còn chưa nói xong thì có một viên cảnh sát chạy vào. Vì chạy quá nhanh nên lúc đi vào xô đẩy ghế trước cửa ra.
 
Bên dưới chiếc ghế có bánh xe. Bọn họ trơ mắt nhìn chiếc ghế vượt qua mọi chướng ngại vật, phi thẳng tới chỗ Liễu Mộc Mộc.
 
Phương Xuyên tay nhanh mắt lẹ đạp một cái, chiếc ghế nghiêng qua, ngã bay lên trời, sau đó đập lên đỉnh đầu Phương Xuyên rồi lại văng đi.
 
Phương Xuyên ôm đầu quay lại hỏi Liễu Mộc Mộc: “Sao di chứng của em chẳng thèm buông tha người qua đường vô tội hăng hái làm việc nghĩa vậy?”
 
Liễu Mộc Mộc xòe tay ra: “Hai ngày tiếp theo, tai nạn kiểu vậy sẽ có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Anh cứ muốn đưa em về nhà như vậy, nhưng em không chắc trên đường xe của anh có còn không đâu đó.”
 
“Tai nạn xe cộ?” Phương Xuyên hoảng hốt, thật sự chưa từng gặp tình huống kiểu này bao giờ.
 
“Cũng có thể là có thứ gì rơi từ trên trời xuống, ví dụ như người hoặc là thiên thạch chẳng hạn.”
 
Lúc đầu khi mới phát hiện năng lực này, ông nội cô thật sự đã nhặt được thiên thạch bên cạnh. Nói chứ cũng có giá lắm.
 
Phương Xuyên bắt đầu hối hận khi mời Liễu Mộc Mộc tới. Cái này gọi là gì nhỉ, mời thần thì dễ, tiễn thần thì khó?
 
Anh ấy từng gặp nhiều thầy bói cao tay như vậy, nhưng chỉ có vị thầy bói trước mặt là gian xảo, nguy hiểm nhất.
 
“Cố vấn Yến, hay là cậu giúp em ấy nghĩ cách gì đi?” Phương Xuyên hỏi Yến Tu thử, “Không phải huyền sư các cậu có mấy loại bùa may mắn gì đó à? Có thể làm mất di chứng không?”
 
Liễu Mộc Mộc cũng nhìn qua Yến Tu bằng ánh mắt mong chờ.
 
Yến Tu im lặng một lúc, sau đó lục tìm chu sa và giấy vàng từ đám phế tích trong phòng mình, chọn một nơi bằng phẳng để vẽ bùa.
 
Nhưng khi lá bùa được vẽ xong rơi vào tay Liễu Mộc Mộc thì lập tức như bị đốt cháy, vài giây sau hóa thành màu xám.
 
Mấy cảnh sát đứng hóng chuyện xung quanh nuốt một ngụm nước, lùi về sau, kinh dữ!
 
Lúc trước xử lý một vụ án liên quan tới bình hài cốt, hễ ai đụng vào chiếc bình đó sẽ xui xẻo, cố vấn Yến chỉ cần dán một tấm bùa là xong chuyện.
 
Vậy một mình Liễu Mộc Mộc chắc cũng phải bằng một trăm bình hài cốt đó.

 
Yến Tu lại cắt một giọt máu trộn với chu sa, bút vẽ rồng vẽ mây, vẽ một tấm bùa khác.
 
Mặc dù tấm bùa này cũng cháy đen, nhưng tốc độ đã chậm hơn rất nhiều, xem ra ít nhất cũng có thể kiên trì được một, hai tiếng.
 
Sau khi Liễu Mộc Mộc cầm lấy lá bùa, cô cảm thấy một cảm giác ấm áp bao trùm cả người mình, không còn rét lạnh khắp bốn phương tám hướng nữa.
 
“Hình như có hiệu quả?” Cô thử bước về phía trước vài bước, không có tai nạn bất ngờ nào xảy ra nữa.
 
Cô mong đợi nhìn Yến Tu trước mặt mình: “Có thể vẽ hai mươi tấm giúp em không? À không, mười lăm tấm cũng được?”
 
Di chứng sẽ yếu dần theo thời gian. Tới ngày cuối cùng thì sẽ không nguy hiểm như vậy nữa. Cô cảm thấy mình dùng tiết kiệm chút thì mười lăm tấm bùa cũng đủ để cô vượt qua hai ngày này rồi. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Với tốc độ vẽ bùa của Yến Tu thì có vẻ việc này cũng không quá khó.
 
“Không được.”
 
Cứ vậy bị từ chối, Liễu Mộc Mộc thoáng chút thất vọng.
 
Yến Tu thấy dáng vẻ cực kỳ đáng thương của cô, khó có được mà giải thích một câu: “Bùa máu có hạn sử dụng, sau hai tiếng sẽ mất tác dụng.”
 
Nói cách khác, không thể tích trữ bùa được.
 
Liễu Mộc Mộc kéo ống tay áo của anh: “Không còn cách nào khác ư?”
 
Vừa có di chứng coi bói, lại thêm khi sáng cô bói ra một quẻ đại hung cho mình. Nếu không có cách giải quyết thì cô cảm thấy mình sẽ xuống dưới với ông nội luôn đấy.
 
“Này, còn cách gì khác được, để cậu ta cứ cách hai tiếng lại vẽ một tấm bùa cho em chứ sao.” Phương Xuyên cảm thấy mình quá thông minh.
 
Viên cảnh sát bên cạnh chọt eo anh ấy, nhỏ giọng hỏi: “Vậy buổi tối thì phải làm sao?”
 
Phương Xuyên nhìn khuôn mặt vô cảm của Yến Tu, đôi mắt đột nhiên lóe lên nhìn Liễu Mộc Mộc, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
 
Cuối cùng Yến Tu cũng không nói có đồng ý hay không, nhưng cũng không tiễn Liễu Mộc Mộc đi nữa. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Mặc dù hiện tại đang là giữa trưa, nhưng bọn họ mới bắt Ninh Viễn về, Phương Xuyên và Yến Tu đều muốn đến phòng thẩm vấn. Liễu Mộc Mộc ở lại văn phòng, còn có cảnh sát tới nhà ăn lấy đồ ăn về cho cô.

 


Bình luận

Truyện đang đọc