VỐN DĨ VÔ DUYÊN, MAY NHỜ EM BÓI CHUẨN


“Không, cảm ơn, xin cứ cho tôi tiếp tục nghèo túng đi.” Phương Xuyên cực kỳ cảm động, thẳng thừng từ chối. Sợ là cô mới bói ra vận tiền tài cho anh ấy xong, giây sau cả hai đã cùng chết luôn rồi.
 
Loại thầy bói bói ra kết quả tự đi kèm “khi nào tôi chết” thế này thì ai dám coi chứ!
 
Đến quán cơm rồi mới biết, quả thực là một bữa cơm tùy tiện thôi.
 
May là Phương Xuyên còn biết phải đặt phòng riêng, cho nên cũng không tùy tiện mấy.
 
Lúc ăn cơm nghe bọn họ nói chuyện phiếm, Liễu Mộc Mộc mới biết ông thầy bói họ Ninh hại cả nhà họ Chiêm đã được đưa đi thủ đô rồi, nhưng giữa đường tái phát bệnh tim, qua đời rồi.
 
Mặc dù cuối cùng xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, thế nhưng Phương Xuyên cũng đã bắt được người cho nên phía trụ sở chính có lời khen ngợi. Đây chính là nguyên nhân anh ấy mời cơm, tại vì dù sao cũng phải cảm ơn công sức của Liễu Mộc Mộc.
 
“Phía sau tên Ninh Viễn đó không có người chủ mưu à?” Liễu Mộc Mộc tò mò hỏi.
 
“Sao lại không có được. Tiếc là chẳng tra hỏi được mấy, không thể khiến ông ta nói ra tin tức quan trọng nhất được.” Phương Xuyên vẫn thấy tiếc, có lẽ Ninh Viễn vẫn mong chờ tên chủ mưu tới cứu mình, ai ngờ lại bị diệt khẩu.
 
Yến Linh lên tiếng an ủi: “Vụ này điều tra được thì cũng coi như đã cứu rất nhiều người. Loại người như Ninh Viễn không phải chỉ có mình ông ta. Phía trụ sở chính đang để mắt tới một công ty đầu tư nước ngoài, cũng từ công ty đó mà điều tra ra mấy công ty, tất cả đều rơi vào trường hợp tương tự.”
 
Liễu Mộc Mộc sợ hãi: “Không chỉ có một nhà giống nhà họ Chiêm à?”
 
“Cũng không phải, may là phát hiện kịp thời rồi.”
 
Liễu Mộc Mộc suy nghĩ, lần này cô mạo hiểm dính vào vụ này, may là kết quả sau cùng cũng không quá tệ như tưởng tượng.
 
Nhờ cô bất ngờ tham gia mà có rất nhiều sống sót, hình như mình còn phải tự hào lắm.
 
“Tới đây, tới đây, vì thành công của tất cả, cạn một ly nào.” Phương Xuyên nâng một ly nước sôi để nguội lên.
 
Hiếm có hôm Liễu Mộc Mộc không ghét bỏ mà cụng ly cùng anh ấy.
 
Cơm nước xong xuôi, Liễu Mộc Mộc đi vệ sinh, còn Phương Xuyên đi tính tiền. Trong phòng chỉ còn lại hai anh em Yến Tu và Yến Linh.

 
Yến Linh lại gần Yến Tu, tò mò hỏi: “Anh, sao phải nói mấy chuyện này cho Mộc Mộc làm gì?”
 
Yến Tu liếc qua cô nàng: “Em ấy có tham gia giúp đỡ, vậy thì việc biết được chuyện xảy ra sau khi mình hành động không phải bình thường lắm à?”
 
“Nhưng mà em cảm thấy…” Yến Linh còn chưa nói xong thì đã đụng trúng ánh mắt lạnh nhạt của anh họ mình, vội vàng quay xe, “Em cảm thấy anh nói rất đúng.”
 
Chưa nói tới mấy thứ khác, chỉ riêng việc ngồi trong cục cảnh sát đã có thể bói ra hành tung của hung thủ đã rất khủng bố. Nếu không phải có anh cô nàng ở đây, cô nàng đã suy xét tới việc lừa Liễu Mộc Mộc về trụ sở chính rồi.
 
Giải quyết xong chuyện cơm nước, Liễu Mộc Mộc về trường với tâm trạng vui vẻ.
 
Lúc cô trở về ký túc xá, Vệ Tuyết và Tiền Hiểu Manh đều ở đây, chỉ có Tiết Lam vẫn chưa về.
 
Thật ra thì sau khi ăn cơm cùng Từ An Trạch xong, Tiết Lam đã định về sớm, buổi tối còn mời mấy người Liễu Mộc Mộc ra ngoài ăn. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Kế hoạch ban đầu đã quyết định xong, thế nhưng lúc đi đến dưới lầu ký túc xá, khi hai người nhắc tới chuyện tối nay thì lại sinh ra ý kiến khác nhau.
 
Từ An Trạch nói với cô nàng: “Lam Lam, anh hi vọng tối nay em sẽ tham gia tiệc sinh nhật của Trác Nhiễm cùng anh.”
 
Tiết Lam còn đang ôm bó hoa hồng anh ta tặng trong ngực. Cô nàng đột nhiên thấy mùi thơm những bông hoa tỏa ra rất gay mũi.
 
“Vì sao em nhất định phải đi?” Tiết Lam ngẩng đầu nhìn anh ta. Bởi vì trời nóng nên gò má cô nàng hơi phiếm hồng.
 
Làn da cô nàng vốn rất trắng, bộ dáng hiện tại lại càng làm nổi bật lên sự khỏe khoắn của cô nàng.
 
Giống như lần đầu gặp mặt, là một cô gái hoạt bát, sáng sủa, đôi mắt sáng như biết cười.
 
Nhưng hiện tại trong đáy mắt cô nàng, chỉ toàn là từ chối.
 
Từ An Trạch chỉ biết vờ như không thấy. Anh ta nói: “Chú của Trác Nhiễm đặc biệt đi từ thủ đô tới tham gia sinh nhật cô ấy. Chú ấy nghe nói em và Trác Nhiễm sinh cùng ngày nên cứ đòi phải mời em tới tham gia cùng.”
 
“Việc này thì liên quan gì tới em?” Tiết Lam thấy rất biết cười, chẳng lẽ cô nàng còn phải bận tâm chú của Trác Nhiễm nghĩ gì sao?
 
Từ An Trạch cụp mắt, hạ giọng nói: “Anh đã đồng ý thay em rồi.”
 
“Từ An Trạch, sao anh lại nghĩ em sẽ đến tiệc sinh nhật Trác Nhiễm cùng anh chứ?” Lần đầu tiên Tiết Lam thấy tức giận như vậy, “Anh biết rõ em ghét cô ta, tại sao lại còn quyết định thay em?”
 
“Lam Lam, anh không thể từ chối phụ huynh của cô ấy.”
 
“Anh nợ nhà họ Trác, vì vậy em thân là bạn gái anh nên cũng phải chịu tủi nhục này à? Em có nợ cô ta đâu.” Tiết Lam tức tới nổi tay run lên. Cô nàng thật sự không hiểu được, vì sao Từ An Trạch lại trở nên như thế?
 
Từ An Trạch nắm chặt tay cô nàng: “Lam Lam, chỉ lần này thôi. Qua sinh nhật hai mươi tuổi của cô ta rồi, nợ nần giữa anh và nhà họ Trác sẽ xóa bỏ, anh không cần nghe lời cô ta nữa.
 
Anh biết em không vui. Nhưng sau này sinh nhật em, anh sẽ cùng em trải qua, không còn xuất hiện bất cứ ai khác nữa, được không?”
 
Tiết Lam cắn môi, hốc mắt phiếm hồng.
 
Chỉ một lần này…
 
Cô nàng thấy rất mệt mỏi, nếu đã biết mình không thích, vì sao còn đồng ý thay cô nàng làm gì? Chỉ vì để chú của Trác Nhiễm và cô ta vui vẻ ư?
 
Sinh nhật cô nàng cũng chỉ mỗi năm một lần mà, tại sao phải lãng phí thời gian ở cùng người không liên quan chứ?
 
Vệ Tuyết từng nói với cô nàng, trên đời chỉ có không đồng ý lần nào và đồng ý vô số lần, bây giờ cô nàng mới hiểu được ẩn ý bên trong.
 
Hẳn là lúc Trác Nhiễm tới mời cô nàng tham gia tiệc sinh nhật, Vệ Tuyết đã đoán được sẽ có chuyện này xảy ra nhỉ?
 
Từ An Trạch vẫn là Từ An Trạch đó. Anh ta toàn tâm toàn ý đối đãi với cô nàng, chỉ vì khi đó không có Trác Nhiễm.
 
Một chuyện đã thành thói quen, bây giờ nói hết là hết được sao?
 

Tiết Lam nghĩ, Vệ Tuyết nói đúng, cô nàng nên suy nghĩ cho kỹ, liệu có nên tiếp tục hay không.
 
Nếu không thì chuyện tương tự sẽ còn xảy ra.
 
“Lam Lam?” Từ An Trạch trông chờ nhìn cô nàng.
 
Tiết Lam rút tay lại: “Em biết rồi. Tối nay em sẽ đi cùng bạn cùng phòng, anh không tới đón.”
 
Coi như lời tạm biệt cuối cùng vậy.
 
Sau khi tham gia tiệc sinh nhật này xong, cô nàng có thể nói tạm biệt với quá khứ của chính mình rồi.
 
Cô nàng ôm bó hoa Từ An Trạch tặng đi vào lầu ký túc, không quay đầu nhìn anh dù chỉ một chút.
 
Trở về phòng ký túc, cô nàng tùy tiện để bó hoa lên bàn, nói với ba người trong phòng: “Mình đồng ý tham gia tiệc sinh nhật của Trác Nhiễm rồi.”
 
Mọi người không bất ngờ cho lắm.
 
Sau đó lại nghe Tiết Lam nói: “Mình định tham gia tiệc sinh nhật hôm nay xong sẽ chia tay A Trạch.”
 
Lời vừa dứt, chính cô nàng cũng thoáng sửng sốt, đáy lòng bỗng thấy chua xót. Cô nàng vẫn cho rằng mình và A Trạch sẽ hòa thuận bước qua bốn năm đại học, sau đó đi làm ở thành phố, cứ vậy mà kết hôn, mãi mãi chung sống cùng nhau.
 
Thế nhưng mọi thứ còn chưa bắt đầu đã bị chính tay cô nàng kết thúc rồi.
 
Thậm chí Tiết Lam còn chưa kịp thấy đau khổ thì đã nghe ba câu “Chúc mừng” từ bọn Vệ Tuyết.
 
“Chúc mừng.” Ba người trong phòng cùng đồng thanh, dáng vẻ hớn hở như thể mới trúng thưởng lớn.
 
Trường hợp thế này rất khó để người ta tiếp tục đau buồn.
 
Được rồi, Tiết Lam nghĩ thầm, Hiểu Manh nói đúng, trong một ngàn người sẽ có một là tình yêu đích thực của mình, chưa gặp chỉ là vì cô nàng quen biết ít thôi.
 
Nếu mở rộng phạm vi ra thì trên đời này có ít nhất một triệu đàn ông còn đang thích cô nàng, chỉ là mất đi một tên bạn trai thôi, còn có nhiều bạn trai dự bị đang xếp hàng chờ được quen biết cô nàng lắm.
 
Nghĩ đến đây… Hình như chờ mong thật?
 
Tiết Lam che mặt, cảm thấy từ khi mình vào phòng ký túc này, hướng tư duy bắt đầu chạy theo một hướng kỳ lạ rồi.
 
Sáu giờ chiều, bốn người Tiết Lam đi tới khách sạn Ánh Trăng.
 
Học sinh được mời tới giống các cô rất đông, có người là hội học sinh, có người đã gặp trong tiệc tối đón tân sinh viên.
 
Mấy người Liễu Mộc Mộc nghe mấy người đi trước nói: “Nghe nói khách sạn này là tài sản thuộc về nhà Trác Nhiễm đó. Vì tổ chức sinh nhật cô ấy nên đặc biệt dừng kinh doanh một ngày luôn.”
 
“Làm lớn vậy á? Sinh nhật hai mươi tuổi thôi mà đã lớn thế rồi?” Một nữ sinh khác khó hiểu.
 
“Ai biết.”
 
Các cô vừa đi vào cửa chính khách sạn đã thấy Trác Nhiễm mặc lễ phục, trên đầu đội một vương miện đính kim cương tinh xảo.
 
Cô ta đứng cạnh một người đàn ông trung niên, cách đó không xa là Từ An Trạch.
 
Trông thấy mấy người Tiết Lam tới, khuôn mặt Trác Nhiễm nở nụ cười. Cô ta tự mình đến tiếp đón, nói với cô nàng: “Cảm ơn cậu đã tới dự tiệc sinh nhật của mình.”
 
Nói rồi cô ta quay lại giới thiệu cho người đàn ông trung niên bên cạnh mình: “Chú, đây là Tiết Lam, bạn gái An Trạch. Bạn ấy sinh cùng ngày với con đấy, trùng hợp ha?”
 
Người đàn ông trung niên đó “Ừ” một tiếng, nhìn Tiết Lam bằng ánh mắt dò xét. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Ánh mắt ông ta khiến cho người ta cảm giác như bị một loại động vật máu lạnh quan sát.
 
Tiết Lam khó chịu né tới bên cạnh Liễu Mộc Mộc, người đàn ông đó mới thu hồi tầm mắt.

 
“Mời vào.” Ông ta đưa tay ra hiệu mời, sau đó đi đón vị khách tiếp theo cùng Trác Nhiễm.
 
Lúc này Từ An Trạch mới bước tới: “Lam Lam, em…”
 
Tiết Lam né tay anh ta, khẽ nói: “Có chuyện gì thì đợi tiệc sinh nhật kết thúc rồi nói sau.”
 
Từ An Trạch biết cô nàng còn giận nên không nói tiếp.
 
Mọi người cứ nghĩ tiệc sinh nhật Trác Nhiễm có phụ huynh ở đây nên không ai dám thả lỏng. Không ngờ sau khi bữa tiệc bắt đầu, chú cô ta lại rời đi, để lại mấy người trẻ tuổi điên cuồng trong sảnh chính khách sạn.
 
Có người khiêu vũ theo âm nhạc, có người lên sân khấu ca hát, còn có mấy người chạy lại chỗ bàn lớn bắt đầu chơi bài.
 
Có vẻ Trác Nhiễm rất thích chơi bài, không những tự mình tham gia mà còn cho người lấy một chồng quà được đóng gói tinh xảo từ lầu hai xuống.
 
Chồng quà to nhỏ chất thành núi nhỏ. Cô ta nói với mọi người xung quanh: “Đây đều là quả mà bạn bè, họ hàng tặng cho mình. Mình cũng không biết bên trong có gì, hay là cứ để làm phần thưởng nhé. Ai thua thì được một hộp quà ở đây đi, coi như cho mọi người hưởng chút vận may sinh nhật, được chứ?”
 
Cô ta đã nói như vậy, đương nhiên mọi người sẽ không từ chối.
 
Trò đơn giản nhất khi chơi bài là rút bài Joker. Lá bài được rút ra và lá bài mình có trong tay mà tạo thành một đôi được thì có thể lật bài. Cứ vậy rút tiếp, rút tới khi lá Joker cuối cùng rơi vào tay ai thì người đó thua.
 
Trác Nhiễm nói người rút được lá Joker cuối cùng mới có thể nhận quà, thế là mọi người háo hứng tham gia rút bài Joker.
 
Mấy người Liễu Mộc Mộc nhìn mọi người đang vây xem rút bài, thế là hóng hớt xem cùng. Quá trình chơi rất nhanh, qua ba ván, đã có ba người được chọn quà từ chỗ Trác Nhiễm.
 
Có một người trong đó chọn trúng món quà trị giá mấy chục nghìn nhân dân tệ nên định trả lại Trác Nhiễm, nhưng cô ta chỉ cười trừ, không hề nhận lại.
 
Cuối cùng thì tất cả đều bị trò chơi rút bài Joker thu hút, ai cũng chen nhau chạy lại, mấy người Tiết Lam nhanh chóng bị đẩy lên đằng trước.
 
Số quà Trác Nhiễm cho người mang xuống chỉ còn hai mươi mấy hộp. Có người mở trúng trâm cài đính đá quý, có người thì là mỹ phẩm dưỡng da hàng hiệu, cực kỳ phong phú.
 
Tiết Lam chỉ muốn hóng hớt, không muốn tham gia.
 
Ai ngờ sau khi thấy cô nàng, Trác Nhiễm lại đột nhiên đứng dậy, nói với mấy người bên cạnh bàn: “Mọi người nghe mình nói nè. Hôm nay là sinh nhật mình, cũng là sinh nhật Tiết Lam, mình hi vọng sẽ có một trận quyết đấu trong ngày sinh nhật này.”
 
Nói rồi cô ta mỉm cười nhìn Tiết Lam: “Cậu thấy sao?”
 
Chỉ là một trò chơi, Tiết Lam cũng không tới mức không chơi được. Cô nàng thoải mái ngồi xuống: “Được, vậy bắt đầu đi.”
 
“Vội vàng gì chứ, để mình cho người lấy bộ bài mới, chúng ta chơi bộ mới ha.”
 
Tiết Lam không ý kiến gì, cô nàng ngồi trên ghế chờ. Không lâu sau, có người đưa một bộ bài poker mới cho Trác Nhiễm. Bộ bài poker được đặt trong hộp gỗ tinh xảo. Có vẻ bộ bài này được chế tạo đặc biệt, lá cuối cùng không phải lá Joker có hình thằng hề như các bộ khác, mà lại là hình một cô gái mặc trang phục công chúa phức tạp. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Trên mặt công chúa có mặt nạ, khuôn miệng nhếch lên tạo thành đường cong kỳ lạ. Lá bài này rất quỷ dị.
 
Hai người chơi một bộ bài cho nên chậm hơn nhiều người chơi.
 
Mới đó đã qua năm phút, số bài trên tay hai người đều ít dần đi. Trong tay cô nàng còn ba lá, còn Trác Nhiễm thì bốn lá.

 


Bình luận

Truyện đang đọc