VỐN DĨ VÔ DUYÊN, MAY NHỜ EM BÓI CHUẨN


Liễu Mộc Mộc chẳng biết nên nói gì. Cô không phải người chị tri kỷ được nhiều người yêu mến, người bình thường muốn học cách xử lý chuyện nhà của cô thì cũng chẳng được.
 
Nhưng cô gái trước mặt không muốn nhờ cô giúp đỡ, chỉ đang cần một người tâm sự.
 
“Nếu bà ấy không quan tâm cô thì sẽ không quan tâm tới chuyện em có bị bệnh hay không, cũng không dẫn em tới bệnh viện.”
 
Cô nàng nhìn cô, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên: “Sao cô biết? Chuyện này mà cũng bói ra được à?”
 
Liễu Mộc Mộc nhìn lên trời, không muốn giải thích cho lắm, nhưng lừa gạt cô gái nhỏ này hình như chẳng thú vị lắm nhỉ?
 
Cuối cùng cô vẫn nói sự thật: “Ngày em đến bệnh viện, chị cũng đang ở đó.”
 
Tiếc là cô gái nhỏ không tin cô lắm: “Thật á?”
 
“Chứ gì nữa. Tôi có rảnh theo dõi cô hằng ngày đâu.”
 
“Ồ.” Cô nàng bĩu môi, lát sau lại hiếu kỳ hỏi, “Cô biết coi bói thật à?”
 
“Thật, kỹ năng được ông cha truyền lại đó.”
 
“Vậy cô bói kiểu gì mà ra kết quả tôi sẽ thi đậu đại học thế? Đến mẹ tôi còn không trông mong gì vào tôi.”
 
Dù sao cũng đang rảnh rỗi, thế là Liễu Mộc Mộc tiếp tục trò chuyện với cô nàng: “Suy nghĩ câu hỏi mình muốn hỏi trong đầu rồi gieo quẻ là được.”
 
“Đơn giản vậy thôi à?” Cô nàng hơi thất vọng, “Vậy cứ tìm đại một người cũng bói được rồi.”
 
Liễu Mộc Mộc lại nói: “Nếu ai cũng bói chính xác thì tôi còn kiếm tiền thế nào được.”
 
“Vậy cô kiếm được tiền không?”
 
“… Không.” Liễu Mộc Mộc nghiến răng nói ra sự thật khiến người ta đau lòng. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng đúng là sự nghiệp của cô rất trì trệ.
 
Cô gái nhìn cô với vẻ mặt đồng cảm. Cô nàng tin rằng Liễu Mộc Mộc không lừa đảo, dù gì thì chẳng có tên lừa đảo nào thảm như cô cả.
 
Hai người trò chuyện thêm một lúc, cuối cùng cô nàng vẫy tay chào cô: “Tôi phải về nhà rồi, lần sau nếu cô có bày quầy làm ăn nữa thì tôi sẽ ghé ủng hộ.”

 
Là vì sự đồng cảm.
 

 
Thời tiết Khánh Thành luôn có thể khiến một người miền Bắc như Liễu Mộc Mộc thấy tuyệt vọng. Vừa bắt đầu tháng năm, cô tưởng như muốn dính hết cả người vào máy điều hòa.
 
Dạo gần đây Yến Tu khá bận, cuối tuần còn phải họp ở cục cảnh sát, cho nên địa điểm hẹn hò của hai người đổi thành trong văn phòng anh.
 
Cuối cùng cô cũng không cưỡng lại nổi việc được bạn trai dạy thêm toán học.
 
Dù gì chỉ còn hơn hai tháng nữa là thi cuối kỳ, cô sẽ cố gắng thêm một chút vì phiếu điểm đạt chuẩn của mình, chọc Đổng Kỳ tức chết, như vậy cũng đáng giá lắm chứ.
 
Đổng Kỳ giãy dụa dưới ranh giới điểm trung bình: Không công bằng, cậu khinh!
 
Yến Tu vừa bị gọi ra ngoài, Liễu Mộc Mộc đã chiếm lấy chỗ ngồi của anh, bắt đầu cuộc chiến sống còn cùng tờ đề toán bạn trai mới đưa.
 
Rốt cuộc thì ban đầu cô vội vã tìm bạn trai thế làm gì?
 
Mỗi lần làm bài, cô đều không nhịn được mà tự hỏi bản thân.
 
Hôm nay lại là một ngày muốn chia tay.
 
Trong phòng họp ở lầu bốn, Phương Xuyên dùng máy chiếu chiếu từng tấm ảnh lên. Có tổng cộng bảy, tám tấm ảnh khác nhau, tấm cuối cùng là ảnh chụp một người đàn ông khá trẻ.
 
Phương Xuyên chỉ vào người đó nói: “Người này tên là Lâm Cách, em trai của chủ nhà họ Tề hiện tại, trợ lý của Tề Minh Hiên. Theo như điều tra của chúng tôi, anh ta từng tiếp xúc với Lữ Dao khi ở Khánh Thành, vì vậy chúng tôi có lý do để nghi ngờ Lữ Dao vẫn luôn nghe theo mệnh lệnh sai khiến của Tề Minh Hiên.
 
Lâm Cách rời khỏi Khánh Thành ngay trước khi Lữ Dao gặp nạn, sau đó khi mọi chuyện xảy ra hết thì mới quay lại Khánh Thành. Những người được anh ta mang theo đều là huyền sư.”
 
Tuy Lữ Dao đã chết, manh mối đứt đoạn, không có bằng chứng có người sai khiến ả ta, nhưng không có nghĩa vụ án đã kết thúc.
 
Ít nhất bọn họ phải điều tra cho được chủ mưu sau lưng ả ta là ai. Tốn nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng điều tra ra được vào manh mối nhỏ.
 
Sau khi Phương Xuyên nói xong, cả phòng họp rơi vào thoáng im lặng ngắn ngủi.
 
“Nhiều huyền sư tới Khánh Thành như vậy, bọn họ định trả thù cho Lữ Dao à?” Một viên cảnh sát ngờ vực nói.
 
“Lữ Dao bị chậu hoa rơi xuống đè chết, vậy bọn họ tìm ai trả thù giờ? Có phải bọn họ vẫn chưa từ bỏ, muốn tìm cổ Trường Mệnh tiếp không?” Một viên cảnh sát khác nói.
 
“Chỉ một mình Lữ Dao mà đã giết chết nhiều người như vậy, bây giờ có tới tám người…”
 
Phương Xuyên nghe cấp dưới của mình nói chuyện, không lên tiếng.
 
Chờ bọn họ thảo luận gần xong, anh ấy mới hỏi Yến Tu ngồi bên cạnh: “Cậu nghĩ sao? Mục đích của đám người này là gì?”
 
“Có bản đồ chi tiết những nơi bọn họ đến sau khi tới Khánh Thành không?” Yến Tu hỏi.
 
“Đương nhiên là có, nhưng bọn họ đi lại rất lộn xộn, chẳng nhìn ra được mục đích khi tới đây.” Đã điều tra được đám người này có liên quan tới Lữ Dao thì tất nhiên Phương Xuyên phải cho người theo dõi bọn họ.
 
Anh ấy mở một tấm bản đồ trên máy tính, bên trên chỉ ra mấy con đường đi lại gần đây của tám người. Trong đó có rất nhiều địa điểm trùng nhau, Phương Xuyên có nghiên cứu thử nhưng tiếc là vẫn chưa tìm ra điểm đáng ngờ.
 
Yến Tu phóng to bản đồ lên, nhìn những địa điểm trùng nhau, sau đó lấy bản đồ của Lâm Cách ra so sánh. Bên trên một dấu thập màu đỏ trên bản đồ có một số 3 nho nhỏ, chứng tỏ trong bốn ngày nay, bọn họ đã đi tới nơi này ba lần, lần gần đây nhất chính là hôm qua.
 
“Anh ta mới tới Khánh Thành chưa tới một tuần mà đã đến bệnh viện ba lần?”
 
Phương Xuyên ghé mắt lại nhìn, nhíu mày: “Bệnh viên tư nhân Nhân Nguyên? Anh ta tới đó làm gì? Bị bệnh hay tới thăm bệnh nhân nào à?”
 
Anh ấy xoa xoa chiếc cằm: “Nếu cho người tới bệnh viện này cắm cọc mấy ngày thì có lẽ sẽ điều tra ra gì đó.”
 
Dù sao cũng không điều tra thêm được gì, chỉ đành điều tra kỹ càng tất cả những thứ thuộc diện hoài nghi thôi.
 
Yến Tu gật đầu: “Cứ thử xem sao.”
 
Sau khi giao nhiệm vụ, đồng thời thông báo chiều này có thể về nhà tận hưởng ngày nghỉ cuối tuần còn lại xong, cảnh sát trong phòng Điều tra Vụ án Đặc biệt vui vẻ rời khỏi phòng họp.
 
Phương Xuyên thu dọn đồ đạc xong thì trở lại văn phòng cùng Yến Tu.
 
Trong văn phòng của Yến Tu, Liễu mộc Mộc đang ngồi trên ghế gieo quẻ, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc.
 
Hai người đứng ngoài cửa nhìn một lúc. Chờ cô gieo xong, Phương Xuyên mới tò mò hỏi: “Em đang bói gì đó?”

 
Liễu Mộc Mộc không ngẩng đầu: “Bói xem em có làm bài đúng chưa.”
 
Phương Xuyên bỗng chẳng biết nên nói gì. Liễu Mộc Mộc luôn có thể phá vỡ hình tượng đẹp đẽ về thầy bói trong lòng anh ấy.
 
“Vậy kết quả ra sao?” Yến Tu hỏi.
 
Liễu Mộc Mộc phân vân đáp: “Theo như quẻ này thì hình như là đúng, nhưng hình như cũng sai…”
 
“Có gì khác nhau à?” Phương Xuyên không nhịn được, cà khịa cô.
 
Liễu Mộc Mộc thẹn quá hóa giận: “Lúc thầy bói nói chuyện thì đừng có xen ngang.”
 
Phương Xuyên đồng cảm vỗ vai Yến Tu: “Tôi cảm thấy không ai cứu nổi điểm toán của thầy Liễu đâu. Cuộc sống sau này của cậu sẽ cực khổ lắm đây.”
 
Liễu Mộc Mộc tức giận trừng anh ấy, cả buổi mới thốt ra vài chữ: “Chó độc thân.”
 
“Hửm?”
 
“Chó độc thân.” Cô lặp lại lần nữa.
 
“Ấy ấy, công kích người khác quá rồi nha.” Tinh thần Phương Xuyên bị đả kích, nhưng rất nhanh đã phản bác, “Tối nay tôi còn phải xem mắt, có khi ngày mai là thoát ế luôn đấy.”
 
“Đừng nằm mơ nữa!”
 
Phương Xuyên vác theo “lời nguyền độc thân” của Liễu Mộc Mộc về nhà, vui vẻ chuẩn bị cho cuộc xem mắt sắp tới. Trong khi đó, Liễu Mộc Mộc đang đợi bạn trai kiểm tra cùng bài tập của mình.
 
Yến Tu nhìn vở bài tập một lúc lâu khiến đáy lòng Liễu Mộc Mộc thấp thỏm. Cô nghi ngờ nếu có một ngày anh nói lời chia tay với cô thì chắc chắn lý do chủ yếu là vì điểm toán của cô quá tệ.
 
Nếu thế thì thảm quá!
 
Yến Tu vừa ngẩng đầu đã thấy bạn gái mình suy nghĩ vẩn vơ, lúc thì rầu rĩ, lúc lại nổi giận, chẳng biết cái đầu nhỏ đó chứa gì bên trong nữa.
 
“Đang nghĩ gì đó?” Đột nhiên anh hỏi.
 
“Nghĩ tới chuyện chia tay.” Liễu Mộc Mộc phản ứng chậm chạp, thuận miệng nói hết những gì mình nghĩ trong lòng luôn.
 
“Chia tay?” Yến Tu nheo mắt lại, giọng nói xen lẫn chút nguy hiểm khó phát hiện.
 
Liễu Mộc Mộc nghiêm mặt nói với anh: “Nếu có ngày chúng ta chia tay thì nhất định là do điểm toán của em quá tệ.”
 
Cô không gánh nổi đâu.
 
Yến Tu: …
 
Anh còn chưa nghĩ tới lý do chia tay này bao giờ đâu, nghe sao ảo diệu quá.
 
Yến Tu đặt vở bài tập sang một bên, thở dài: “Vì tình cảm của chúng ta, cũng là vì điểm toán của em, thôi thì vẫn nên để các bạn cùng phòng cứu em vậy.”
 
Liễu Mộc mộc mở to mắt: “Ý anh là sao? Cứ vậy mà bỏ cuộc á? Cứu em một chút với!”
 
Yến Tu xoa đầu cô: “Vấn đề không nằm ở chữ “cứu” này nữa rồi. Đi thôi, ăn cơm đã.”
 
“Không muốn ăn, em giận rồi, đơn phương chia tay một phút với anh.”
 
“Ăn lẩu thì sao, loại cay đặc biệt ấy?” Yến Tu cầm chìa khóa xe lên đề nghị, không hề quan tâm thông báo chia tay của cô.
 
Sau đó anh cảm giác được có một bàn tay nhỏ chui vào lòng bàn tay mình, anh hơi nhíu mày lại: “Chưa hết một phút.”
 
“Đừng có keo kiệt vậy chứ, anh là người trưởng thành rồi, chín chắn lên.” Sau đó cô phấn khởi đề nghị, “Chúng ta tới quán lẩu ở đường Hoài Hòa đi. Đổng Duyệt từng giới thiệu cho em, bảo là lẩu ở đó ngon cực kỳ.”
 
Yến Tu không ý kiến gì, mặc cho Liễu Mộc Mộc kéo mình đi ra.
 
Quán lẩu do Đổng Duyệt giới thiệu buôn bán rất đắt khách. Quả là danh xứng với thực, Liễu Mộc Mộc ăn uống no say, rất hài lòng.
 
Cơm nước xong xuôi, bỗng có một nhóm nữ sinh mười mấy tuổi vừa nói vừa đi vào quán. Điều khiến Liễu Mộc Mộc ngạc nhiên đó là cô nhìn thấy Đổng Duyệt trong nhóm người đó.
 
Đổng Duyệt cũng nhìn thấy Liễu Mộc Mộc, đôi mắt sáng lên như đèn pha. Nhưng khi thấy đối diện cô còn có người thì cô ấy hơi do dự.
 
Liễu Mộc Mộc vẫy tay chào cô ấy, lúc này cô ấy mới nói vài câu với các bạn rồi nhanh chóng bước qua.

 
“Chị, chị cũng tới đây ăn ạ.” Khi nói chuyện, Đổng Duyệt còn lén lút liếc nhìn Yến Tu. Cô ấy vội vã thu lại tầm mắt, trông cứ như bị dọa sợ.
 
Mặc dù chỉ mới liếc qua thôi nhưng cô ấy lại cảm giác bạn trai của chị gái rất hung dữ.
 
Liễu Mộc Mộc để ý thấy điều này, cố nhịn cười: “Ừm, còn em thì sao? Không phải lúc sáng mới bảo muốn nấu cơm ở nhà à?”
 
“Bạn em tổ chức sinh nhật nên đột ngột gọi tới hẹn em ra ăn.” Nói rồi cô ấy lắc lư hộp quà trong tay, khẽ phàn nàn, “Lần nào cũng thế, không đi thì không được.”
 
Trông Đổng Duyệt chẳng vui vẻ lắm. Quan hệ giữa bọn họ chỉ là bạn cùng trường xã giao thôi, nhưng gia đình của họ lại quen biết nhau cho nên dù bất ngờ mời tới, cô ấy vẫn phải chuẩn bị quà cáp chúc mừng sinh nhật bạn ấy. Năm nào cũng có mấy lời mời kiểu vậy, cô ấy đã quen từ lâu.
 
Liễu Mộc Mộc hiểu rõ.
 
“Em qua đó trước đi, đừng để các bạn đợi.” Nếu chỉ là bạn cùng trường xã giao thôi thì cô cũng chẳng cần đi qua chào hỏi. Nhưng có vẻ các bạn của Đổng Duyệt rất tò mò về cô nên cứ nhìn qua đây mãi.
 
Một lát sau, nhóm nữ sinh ngồi vào chỗ, ngay đằng sau Liễu Mộc Mộc.
 
Sau khi nhóm người ngồi xuống, tiếng nói chuyện vang lên rõ ràng. Chủ đề nói chuyện của mấy nữ sinh đa số toàn là chuyện trường lớp, nhưng mà nội dung trò chuyện của các cô ấy khá thú vị.
 
Liễu Mộc Mộc nghe một nữ sinh nói khá lớn: “Chuyện này là thật đấy. Lúc khám sức khỏe toàn thân, Đỗ Dao lớp mười hai bị phát hiện đang mang thai, bây giờ cả khối biết luôn rồi.”
 
Một giọng nói khác vang lên: “Không thể nào. Con ai vậy?”
 
“Ai mà biết. Nhưng Đỗ Dao cứ khẳng định là bản thân không mang thai. Kết quả khám toàn thân cũng có rồi, mời luôn cả phụ huynh lên trường mà chị ấy vẫn không chịu nhận. Chắc là cú sốc quá lớn khiến đầu óc chị ấy chập mạch rồi.”
 
“Không phải lúc trước Đỗ Dao luôn miệng bảo Trương Hân bên lớp A3 là con gái của tình nhân quyến rũ bố mình à? Lúc đó có rất nhiều học sinh bênh chị ấy. Bây giờ chuyện này rộ lên, nhiều người ở lớp A3 nói xấu chị ấy lắm.”
 
Liễu Mộc Mộc hóng chuyện hăng say. Yến Tu tính tiền xong, cúi người gõ lên bàn vài cái, bất đắc dĩ cười hỏi: “Không định về nữa à?”
 
Liễu Mộc Mộc lưu luyến không muốn đi, nhưng bạn trai còn đang đợi, cô đành phải giơ tay để anh kéo mình lên.
 
Sau đó cô còn chào hỏi xã giao với bạn bè của Đổng Duyệt rồi mới rời đi cùng Yến Tu.
 
Trước khi đi, cô nghe loáng thoáng có người nói với Đổng Duyệt rằng bạn trai của chị cô ấy thật đẹp trai.
 
Hơn năm giờ chiều, Yến Tu đưa Liễu Mộc Mộc về nhà. Vừa mở cửa ra, cô đã ngửi thấy mùi sữa thơm ngạt ngào trong nhà.
 
Đổng Chính Hào ngồi trên ghế sa lông xem ti vi, trong tay là dĩa bánh quy nhỏ. Đổng Kỳ cầm dĩa giơ về phía Đổng Duyệt đòi ăn thêm, thế nhưng Đổng Duyệt không chịu nên hai người đang cãi nhau.
 
Đổng Duyệt thấy Liễu Mộc Mộc đã về thì đi vào bếp, lát sau lại trở ra với một hộp bánh quy nhỏ: “Chị, cái này làm cho chị á.”
 
Liễu Mộc Mộc nhìn dĩa bánh nhỏ xíu của Đổng Kỳ, đột nhiên thấy yêu bánh quy thêm một chút.
 
Đổng Kỳ tức tới chun mũi, ném dĩa lên bàn, tức giận bỏ lên lầu.
 
Lại là một ngày bố cậu giả mù trước cảnh tượng cậu bị chị ruột bắt nạt!
 
Cậu rất muốn bỏ nhà ra đi tiếp, nhưng lại không dám nên đành bỏ về phòng ngủ.
 
“Sao em làm nhiều thế?” Liễu Mộc Mộc nhận lấy hộp bánh quy nhỏ, tò mò hỏi.
 
Đổng Duyệt đi tới cạnh cô, nói nhỏ: “Chia cho bạn trai chị nữa á. Bữa ăn hôm nay của bọn em được anh ấy thanh toán giúp.”
 
Liễu Mộc Mộc hiểu ra, có lẽ Yến Tu chỉ tiện tay trả giúp em gái cô, nhưng cô gái nhỏ lại thấy rất có mặt mũi trước mặt các bạn.
 
“Được, để mai chị đưa cho anh ấy.” Cô cầm lấy một cái bánh quy nhỏ bỏ vào miệng nhai, “Ừm, ngon thật.”

 


Bình luận

Truyện đang đọc