VỐN DĨ VÔ DUYÊN, MAY NHỜ EM BÓI CHUẨN


Yến Tu vừa lướt điện thoại vừa đi ra ngoài.
 
Người gửi nhiều tin nhắn nhất là mẹ anh. Từ khi anh bị đưa về thủ đô đến giờ, bà ấy vẫn cố gắng liên hệ với anh. Mặc dù bà ấy cũng biết anh không được phép liên lạc với bên ngoài, nhưng chuyện này không ảnh hưởng tới hành động bày tỏ sự phẫn nộ của bà ấy đối với bố anh.
 
Từ đầu tới cuối chỉ có hai tin nhắn hỏi han anh, còn lại toàn là trách mắng bố anh vô dụng.
 
Còn lại thì là tin nhắn hỏi thăm từ bạn bè, họ hàng. Trong đó còn có một loạt nhãn dán và tin nhắn do Liễu Mộc Mộc gửi.
 
Tin nhắn là từ mấy ngày trước, không biết cô nghe được chuyện của nhà họ Lưu từ ai mà hỏi anh. Không nhận được tin nhắn trả lời, cô cũng không nhắn thêm gì nữa.
 
Yến Tu do dự rời khỏi khung trò chuyện. Trước đây dù anh không trả lời thì hằng ngày cô vẫn gửi tới một đống nhãn dán. Thế nhưng thái độ lần này rất khác lạ, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra ư?
 
Bước ra cửa, anh nhìn thấy bố mình, Yến Bách Văn đang đứng bên ngoài nói chuyện cùng ai đó. Nếu anh nhớ không lầm thì người này cũng là thẩm phán, nhưng đợt tra hỏi khi nãy không do vị thẩm phán này phụ trách.
 
Người đó quay qua cười nhẹ với Yến Tu rồi xoay người rời đi.
 
Yến Bách Văn đi về phía con trai, quan sát anh từ trên xuống dưới một lượt rồi cười bảo: “Trông có vẻ cũng chẳng chịu khổ đau gì lắm, giờ thì bố mới ăn nói với mẹ con được này.”
 
“Về nhà trước đã.” Yến Tu cất điện thoại vào túi, bước đi song song với bố mình.
 
Yến Bách Văn bật cười trước sự cứng đầu của con trai, nói: “Con trai út của nhà họ Vương gặp nạn ngay địa bàn của con, dì sao cũng phải cho họ cái lý do.”
 
Yến Tu gật đầu: “Đã điều tra ra nguyên nhân tử vong chưa ạ?”
 
“Ừm, đều là do cổ Kim Đen.”
 
Yến Tu nhướn mày: “Cổ Kim Đen? Bọn họ có tiếp xúc trực tiếp với nguồn gây cổ trùng à?”
 
“Đúng vậy. Nghe nói người nhà kia lén giấu nguồn gây cổ trùng rồi bán cho con trai út nhà họ Vương. Bên ngoài thì bảo tranh bị trộm mất, nhưng thật ra thứ bị trộm chỉ là một bức tranh giả.” Nói rồi Yến Bách Văn nhìn sang con trai với vẻ đùa cợt, “Con cũng có lúc nhìn sai à.”

 
Yến Tu thật sự khá ngạc nhiên. Biểu hiện hôm đó của người nhà họ Lưu trông không giống diễn kịch chút nào, đúng là khiến người ta phải bất ngờ.
 
“Vậy thì bên trụ sở chính định xử lý hung thủ thế nào?”
 
“Nếu bọn họ có cách xử lý hung thủ rồi thì nhà họ Vương còn giận cá chém thớt lên con làm gì.” Yến Bách Văn nhìn con trai, “Lẽ nào con không đoán được ai là hung thủ?”
 
Yến Tu nhún vai: “Thủ đoạn của ông Từ còn tàn nhẫn còn tưởng tượng của con.”
 
Anh đã hoài nghi liệu có phải Từ Cửu Niên còn đặt bẫy gì trong đầu mối dễ tra ra này không từ trước, nếu không cũng chẳng dặn dò Phương Xuyên phải giải quyết vụ án nhà họ Lưu một cách cẩn thận. Thế nhưng không ngờ nhà họ Vương lại rơi vào bẫy trước.
 
Lần trước anh có thử dò hỏi, nhưng ông lão kín miệng chẳng để lộ thứ gì. Quả nhiên, người có thể sống sót qua bao mưa bom bão đạn chắc chắn phải mưu mô đầy mình, không thể khinh thường.
 
Qua vụ lần này, một số người ở trụ sở chính hẳn là sẽ gói ghém dã tâm với cổ Trường Mệnh của mình lại. Dù sao thì ba mươi năm trước, vị cổ sư ấy còn có thể khiến bọn họ chật vật rơi vào bẫy, vậy sau khi ông lão qua đời, nếu còn có chiêu trò gì nữa thì chưa chắc bọn họ đã đỡ được.
 
Cổ Trường Mệnh, muốn dùng thì phải có mạng đi lấy trước đã. Sản phẩm chưa hoàn thiện trong tay bọn họ đủ để vài người thỏa mãn rồi.
 
“Phải, ngay cả người thường cũng chẳng tha.” Yến Bách Văn lắc đầu, “Lúc trước Từ Cửu Niên chưa từng liên lụy tới người vô tội như vậy. Chắc là áp lực dồn nén dẫn đến tính khí thất thường.”
 
Yến Tu không đồng ý với cách nói của bố mình cho lắm, có một vài người… Có lẽ cũng không vô tội như bề ngoài.
 
Chuyện nhà họ Lưu hẳn là còn uẩn khúc gì đó, nhưng cả nhà họ chết cả rồi, chẳng thể điều tra ra được gì.
 
“Có chuyện này con rất tò mò.” Bỗng nhiên Yến Tu lên tiếng.
 
“Chuyện gì?” Yến Bách Văn nhìn con trai.
 
“Thủ đoạn của Từ Cửu Niên đúng là không tầm thường, vậy tại sao nếu đã biết rõ hung thủ hại nhà họ Từ là nhà họ Tề thì chỉ trả thù một mình Tề Trường Sinh mà không ra tay với những người khác?”
 
“Bởi vì em gái Tề Trường Sinh vẫn còn sống. Bà ta là sứ giả của thần hiện giờ, chỉ cần bà ta còn sống thì nhà họ Tề sẽ luôn vững vàng. Nếu không thì khi ấy bọn họ đã có thể nhổ cỏ tận gốc, làm gì còn cơ hội cho Từ Cửu Niên trả thù, còn làm những gia tốc khác cảnh giác, đành bỏ rơi Tề Trường Sinh để làm dịu đi tình thế.”
 
Yến Bách Văn biết rõ chuyện ân oán nhà người ta như vậy là vì một trong số những nhà tạo áp lực cho nhà họ Tề có cả nhà họ Yến.
 
Thấy con trai im lặng, ông ấy nghĩ rằng anh đang kinh ngạc vì uẩn khúc chuyện ân oán hai nhà, nhưng lại không ngờ là anh đang giật mình bởi chuyện nhà họ Tề có một sứ giả của thần.
 
Từ trước tới nay, thân phận của các sứ giả luôn phải được bảo mật, cho nên rất ít người biết tới. Tuổi tác em gái Tề Trường Sinh hẳn là không nhỏ, hơn nữa còn rất khiêm tốn nên anh mới không biết tới sự tồn tại của bà ta.
 
Hai bố con đi ra cổng chính, xe đưa đón đã chờ sẵn bên ngoài.
 
Yến Bách Văn mở cửa xe: “Đi thôi, về nhà trước đã.”
 
Sau khi lên xe, Yến Tu hỏi: “Khi nào thì cuộc tra hỏi của Phương Xuyên mới kết thúc?”
 
“Ngày mai, đúng lúc để con ở lại bầu bạn với mẹ con thêm hai ngày.”
 
Yến Tu thuận miệng nói: “Nếu mẹ không sắp xếp xem mắt cho con nữa thì con cũng rất muốn ở nhà với mẹ.”
 
Yến Bách Văn nhún vai: “Con có thể xem mắt không thành, nhưng không thể không đi.”
 
Bởi vì một vài lý do thể chất nên con trai ông ấy rất khó tìm bạn đời. Ngoài trừ ông ấy và con trai thì không còn ai biết bí mật này. Ông ấy không ép buộc con trai phải kết hôn, nhưng hiển nhiên là vợ ông ấy thì khác.
 
Chuyện xem mắt thì ông ấy lại chẳng thể giúp đỡ con trai được, bởi vì sau này con trai đi rồi, còn ông ấy vẫn phải sống cùng vợ cả đời mà.
 
Lúc Yến Tu đang định nói gì đó thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
 
Anh nhìn dãy số gọi đến, nối máy: “Có chuyện gì?”
 
“Cậu Yến, người cậu bảo chúng tôi điều tra đã qua đời vào ngày hôm qua.”

 
“Qua đời?” Yến Tu nhíu mày, “Nguyên nhân tử vong?”
 
Người ở đầu dây bên kia hơi khó xử: “Hình như là chết già. Chuyện này rất kỳ lạ, người tên Lưu Tây Kinh đó không bị bệnh, cũng chẳng bị thương, cái chết cứ vậy đến một cách đột ngột. Không lâu trước đó ông ấy còn đi công chứng di chúc cứ như biết trước mình sắp chết vậy.”
 
Bọn họ từng điều tra rất nhiều người, nhưng người được điều tra lần này thật sự rất khác thường.
 
“Đám tang của ông ấy do ai tổ chức?”
 
“Do một cô gái tên Liễu Mộc Mộc tổ chức. Hình như cô ấy là hàng xóm của người chết. Theo như điều tra của chúng tôi thì bản di chúc viết để lại mọi tài sản cho cô ấy hết.”
 
“Tôi biết rồi, kết thúc điều tra.”
 
Sau khi cúp máy, đầu lông mày của Yến Tu vẫn chưa thả lỏng.
 
Từ khi anh cho người điều tra Lưu Tây Kinh tới nay, tin tức tra ra được rất ít. Chẳng có tin gì về cuyện thời còn trẻ của ông ấy, cứ như cuộc sống của ông ấy mới bắt đầu từ năm bốn mươi tuổi.
 
Sau đó không biết là học coi bói ở đâu, nhưng tài nghệ không tinh thông, tuy nhiên cũng không quá kém, được cái làm ăn rất tốt. Ông ấy vẫn luôn định cư ở một thành phố nhỏ miền Bắc, lần duy nhất đi xa nhà trong mấy năm nay đó là lần tới Khánh Thành này.
 
Liễu Mộc Mộc không phải hàng xóm  của ông ấy, nhưng đúng là cả hai đã quen biết mười mấy năm.
 
“Sao vậy, có chuyện gì sao?” Thấy sau khi cúp máy, con trai vẫn luôn ngẩn ngơ mãi, Yến Bách Văn mới tò mò hỏi.
 
“Không phải chuyện gì lớn đâu ạ.”
 
Hai người về nhà, Yến Tu được mẹ mình nhiệt tình đón tiếp. Bà Yến kéo tay con trai đi vào nhà, lơ đi người chồng lẽo đẽo theo sau.
 
“Lần này ở nhà thêm vào ngày để tính chuyện từ chức đi con. Chẳng biết bố con nghĩ gì trong đầu mà cho con đi làm cố vấn ở cái nơi khỉ ho cò gáy đó. Làm việc cho bọn họ thì thôi đi, lại còn đòi tra hỏi con gì đó. Người ta chết thì liên quan tới chúng ta, nghĩ nhà ta dễ bắt nạt lắm hả!” Bà Yến bất mãn than vãn với con trai.
 
Yến Tu không định làm phiền mẹ cháy hết mình với đam mê, nhưng khi nghe bà ấy nói đã chuẩn bị xong quần áo để ngày mai anh đi tiệc cùng bà ấy thì anh đành phải cắt ngang.
 
“Xin lỗi mẹ, ngày mai con phải về Khánh Thành rồi.”
 
“Sao gấp thế? Không phải mới tra hỏi xong à? Chẳng lẽ họ lại bắt con về làm việc tiếp? Nực cười!” Bà Yến tức giận trừng mắt nhìn chồng.
 
Yến Bách Văn cực kỳ vô tội, con trai rời đi thì luôn quan gì ông ấy chứ.
 
“Không thể đời thêm hai ngày rồi về hả con?” Bà Yến nhẹ nhàng hỏi con trai.
 
“Không phải về làm việc. Có vài chuyện nhỏ bất ngờ xảy ra nên con phải tự mình về xử lý.” Yến Tu xin lỗi mẹ mình.
 
“Vậy được rồi.” Bà Yến cực kỳ thất vọng.
 

 
Sáng ngày thứ ba sau khi ông Lưu mù qua đời, dù đã sáu giờ nhưng trời vẫn còn âm u. Bầu không khí lạnh lẽo đặc trưng vào sáng sớm, hòa cùng chút ẩm ướt như muốn nói khả năng hôm nay sẽ mưa. Lò thiêu lại bắt đầu một ngày bận rộn.
 
Liễu Mộc Mộc nhìn thi thể ông Lưu mù được đưa vào lò. Đổng Chính Hào đứng bên cạnh nói với cô: “Bố đã tìm nơi chôn cất rồi, bia mộ cũng đã làm xong. Đợi lát nữa kết thúc tang lễ thì con về nhà nghỉ ngơi mấy ngày.”
 
“Cảm ơn bố.” Liễu Mộc Mộc cong cong mi mắt, nhưng khuôn mặt lạnh lẽo chẳng vui vẻ chút nào.
 
Đổng Chính Hao chỉ vỗ vai cô. Không phải ông không biết cảm xúc con gái lớn đang bất ổn, nhưng ông không biết nên an ủi thế nào.
 
Thậm chí ông còn chẳng biết người mất có quan hệ gì với con gái mình mà ông ấy lại để lại toàn bộ tài sản của mình cho cô.
 
Khi tro cốt được trả cho người thân thì đã là hai tiếng sau. Lúc này mây trên trời tụ lại thành một mảng lớn, ánh mặt trời chẳng thế phá tan màn mây, từng giọt mưa nặng nề buông xuống.
 
Bọn họ đưa tro cốt tới nghĩa trang. Ở đó, Khương Lệ đã dẫn chị em Đổng Duyệt, Đổng Kỳ đến chờ sẵn.

 
Thật ra bà cũng không muốn dẫn con mình tới nơi này lắm, nhưng lúc ông ấy qua đời, hai đứa nhỏ lại đang ở nhà ông ấy. Bà cũng chẳng biết mình nên trách cô vì đã tự ý đưa bọn trẻ đến đó hay nên cảm ơn vì cô đã không để bọn trẻ trực tiếp chứng kiến cảnh ông ấy qua đời. Nhưng xét về tình về lý, bà vẫn cho hai đứa con mình tới đưa tiễn đoạn đường cuối cùng của người mất.
 
Nhìn thấy Liễu Mộc Mộc, Đổng Duyệt lập tức chạy về phía cô. Khương Lệ giơ tay định cản nhưng lại cản không kịp.
 
Bà không vui trừng mắt nhìn Đổng Chính Hào, sau đó cảnh cáo cậu con trai đang ngo ngoe rục rịch: “Ngoan ngoãn đứng yên đấy.”
 
Đổng Kỳ bĩu môi, chỉ đành giương mắt nhìn Đổng Duyệt đưa bó hoa mua khi sáng cho Liễu Mộc Mộc.
 
Sau khi chôn hũ tro xuống, đang định lấp mộ thì Đổng Chính Hào nhìn thấy con gái cả cầm một bức tranh đi tới.
 
Ông hỏi: “Sao thế? Con muốn để bức tranh đi cùng người mất à?”
 
Ông còn nhớ khi thu dọn ở nhà người mất, con gái ông chỉ cất một bức tranh vào. Có lẽ là đồ rất quan trọng, hôm nay còn mang theo thì hẳn là đi cùng người mất rồi.
 
“Con muốn đốt bức tranh này, cùng để dưới mộ với hũ tro.”
 
“À à.”
 
Ông định bước tới phụ giúp nhưng Liễu Mộc Mộc lại từ chối.
 
Cô nhận lấy bật lửa mà Đổng Chính Hào đưa, đốt bức tranh ngay bên cạnh hũ tro của ông Lưu mù.
 
Giá trị bức tranh này không thể dùng tiền bạc để định giá nữa rồi. Nói đúng hơn thì đây là minh chứng tình yêu của một cuộc tình từ vài thập niên trước.
 
Mới đầu, ngọn lửa còn cháy rất nhỏ, nhưng sau đó lại bùng lên trong nháy mắt, nhanh chóng nuốt chửng bức tranh, nuốt cả bàn tay còn chưa thu lại của Liễu Mộc Mộc.
 
Hình như có ai đó hét lên làm Liễu Mộc Mộc quay đầu lại nhìn, sau đó cô thu tay lại.
 
Rõ ràng chỉ là một bức tranh bằng giấy nhưng phải đốt mất mười phút. Ngay cả nước mưa cũng chẳng thể đánh bại sự gan lỳ của ngọn lửa bên hũ tro, thỉnh thoảng lại có vụn giấy màu đen nhẹ bay khắp trời.
 
Liễu Mộc Mộc ngơ ngác nhìn cảnh này, thầm nghĩ có lẽ đây cũng là một cách gặp lại.
 
Ngọn lửa dần nhỏ đi, cuối cùng tắt hẳn. Cô đặt một tấm ảnh đặt lên hũ tro của ông Lưu mù, sau đó mộ được lấp lại.
 
Sau khi lấp xong thì tới nghi thức đọc văn điếu ngắn ngủi, tang lễ coi như đã kết thúc.
 
Mưa càng lúc càng lớn, Đổng Kỳ cũng vừa chạy ra lấy dù trở về. Đổng Chính Hào cầm dù nói với Liễu Mộc Mộc vẫn đang đứng trước bia mộ: “Về nhà thôi.”
 
“Mọi người về trước đi, con ở lại đây thêm lát nữa.”
 
Đổng Chính Hào không cố khuyên cô nữa, chỉ nhét cây dù vào tay cô rồi nói: “Đừng để bị cảm nhé.”
 
Liễu Mộc Mộc gật đầu. Cô đứng dưới cây dù đen, lẳng lặng nhìn gia đình họ nắm tay nhau rời đi.
 
Quay người lại, chỉ có bia mộ khắc tên và ngày sinh, ngày mất của ông Lưu mù. Rõ ràng cả đời là một quãng đường rất dài, nhưng thứ cuối cùng có thể ở lại cũng chỉ có mấy chữ này.

 


Bình luận

Truyện đang đọc