VỌNG TINH THẦN

Edit: Nguyệt Cầm Vân

“Hải Liên Na” trong tiếng Tây Quyết có nghĩa là đóa hoa nhỏ ngọt ngào, dùng để ví với cô nương xinh đẹp khả ái của thảo nguyên. Nhưng ở nơi này, nghĩa của nó còn được suy rộng ra là một hồ nước trong suốt mỹ lệ như hoa tuyết liên.“Một cái tên… ưm… ha… rất đẹp…” Thác Bạt Chân bị Ngôn Tử Tinh thúc đẩy tới cả người phát run, hạ thân đau nhức khiến hắn vô cùng không thoải mái, hai hàng lông mày nhíu chặt, ngũ quan cau lại.

“Chuyên tâm một chút.”

Ngôn Tử Tinh không vui mà nâng phần eo của Thác Bạt Chân lên, đem hung khí hung hăng sáp nhập từng phân.

“Hỗn đản! Ngươi nhẹ một chút cho ta!”

Thác Bạt Chân đau đến nhịn không được liền chửi ầm lên, khí thế trong thoáng chốc dường như cũng biến trở về vị nhị vương tử của ngày trước, dáng vẻ nhìn Ngôn Tử Tinh rất có điểm hận thấu xương.

Nhưng lúc này Ngôn Tử Tinh làm sao còn khống chế cho được?

Cảm giác ấm áp sít sao kia đã ngập đầy quanh hắn, bao bọc hắn, khiến hắn thống khoái mà xông thẳng vào hang hổ, triệt để bất chấp phản ứng của người dưới thân.

Một tay Ngôn Tử Tinh đỡ lấy vòng eo mềm dẻo hữu lực của Thác Bạt Chân, tay kia ở dưới nước háo sắc mà ái muội nhu niết gò mông hắn, gắt gao đè áp hắn lên vùng nước nông.

Chịu lực đẩy của nước, vòng eo của Thác Bạt Chân dễ dàng được Ngôn Tử Tinh nâng lên, thậm chí còn gắng sức nhấc hông phối hợp với hắn, nhưng cát sỏi dưới thân không ngừng ma sát lên lưng Thác Bạt Chân, rất nhanh liền cảm thấy da thịt đau rát.

“Vòng tay lên, ôm lấy ta!” Ngôn Tử Tinh ra lệnh.

Thác Bạt Chân nghe vậy, một tay chống xuống đáy nước, tay còn lại quả quyết ôm lấy cổ Ngôn Tử Tinh, bất ngờ sử lực nâng mạnh người dậy, hung hăng cắn một ngụm lên cổ Ngôn Tử Tinh.

“Ưm ──”

Ngôn Tử Tinh bật kêu một tiếng đau đớn, càng thêm vận lực luật động, đồng thời xoa nắn phân thân đã mềm xuống một nửa của Thác Bạt Chân, vuốt ve nhu niết lên xuống trong làn nước.

Nhờ có sự thấm nhuần của nước, hơn nữa tiền hí ban nãy đã được Ngôn Tử Tinh khuếch trương đến một mức độ coi như phù hợp, bởi vậy ngoại trừ đau đớn lúc mới đầu, Thác Bạt Chân rất nhanh liền thích ứng. Chỉ là cảm giác hạ thân bị xâm chiếm tràn đầy khiến trong lòng hắn có chút cổ quái. Kỳ thực trong tư tưởng của hắn vẫn không quá tiếp thu loại phân định vị trí này.

“Ưm, ưm ──”

Thác Bạt Chân thuận theo sự đĩnh nhập không ngừng của Ngôn Tử Tinh, chẳng biết từ khi nào đã bắt đầu không kiềm nén được mà phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp.

Nửa người dưới vừa giãy giụa trong sự “chà đạp” của Ngôn Tử Tinh, lại vừa hưởng thụ sự vỗ về của hắn.

Dần dần Thác Bạt Chân có chút cảm giác. Hắn cúi đầu xuống, nhìn tới nơi hai người đang chặt chẽ kết hợp trong nước, bỗng nhiên bị một màn dâm mỹ kia làm cho sợ hãi.

Phân thân Ngôn Tử Tinh cắm sâu trong hậu huyệt của mình, không ngừng tiến tiến xuất xuất, mỗi một lần tiến nhập dường như đều rất cấp thiết, lúc đi ra lại không nhanh không chậm.

Nước trong hồ theo sự luật động của hai người mà kịch liệt vỗ lên ngực Thác Bạt Chân, còn phát ra từng âm hưởng chàng kích “ba ba”. Phân thân của hắn dưới sự “chăm sóc” của Ngôn Tử Tinh đã hưng phấn lên lần nữa, đong đưa qua lại trong tay người kia. Đầu nấm lắc lư hệt như đang chào hỏi với mình. Mà na căn của Ngôn Tử Tinh lại như đang thị uy, không ngừng tiến vào, lùi ra, tiến vào, lùi ra…

Thác Bạt Chân không thể nói rõ cảm giác trong lòng lúc này.

Chấn kinh, thảng thốt, ngượng ngùng… Đủ loại tình cảm hỗn loạn cùng một chỗ, chấn vỡ thần chí của hắn, đại não nhất thời chết lặng.

“Lại không chuyên tâm…” Ngôn Tử Tinh lên án.

Một tay Ngôn Tử Tinh dùng sức cấu mạnh lên phần eo của Thác Bạt Chân, tay kia vẫn đang tận lực nhu niết phân thân nọ, dần dần phát hiện nơi đó của mình dựng thẳng lên. Lại nghe thấy tiếng rên rỉ trầm thấp phát ra trong vô thức của Thác Bạt Chân, biết hắn có chút động tình, không khỏi càng thêm hưng phấn.

“A Chân, hôn ta!”

“Cái gì?” Thác Bạt Chân kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Hắn vắt cổ lên người Ngôn Tử Tinh như vậy đã là rất cật lực, rất khó khăn, lại còn muốn hắn chủ động hôn?

“Hôn ta đi…” Âm giọng của Ngôn Tử Tinh trầm thấp ái muội, nhưng ngữ khí lại như đang làm nũng, thậm chí còn hơi chu miệng lên, bày ra một bộ tư thế khát khao được hôn.

Thác Bạt Chân bất đắc dĩ đành phải nâng người dậy, dùng sức áp lên người Ngôn Tử Tinh, hôn một cái lên miệng hắn. Sau đó oán trách: “Râu thật nhọn…”

Hệt như hắn thì không nuôi râu vậy.

Ngôn Tử Tinh bật cười ha hả, càng thêm đắc ý, lại như bị kích thích, càng lúc càng hưng phấn. Bất ngờ động thân một cái, hắn ôm ngang người Thác Bạt Chân lên đặt xuống ven hồ, thay đổi một tư thế khác rồi lại tiếp tục thẳng tiến.

Thác Bạt Chân bị hắn làm cho hoảng sợ, một chân còn rơi trong nước, chân kia vẫn quấn trên người hắn.

Tư thế này lại càng thuận lợi cho Ngôn Tử Tinh tiến xuất. Thác Bạt Chân dần dần cảm thấy thân thể như đang phát nhiệt, một loại khoái cảm khó có thể miêu tả đang kích thích phân thân của hắn.

“Ưm, ha…”

Giọng hắn đã khản đi, chín muồi, nghe rất có mị lực. Giờ khắc này Ngôn Tử Tinh chợt phát hiện ra, thanh âm của Thác Bạt Chân còn vô cùng gợi cảm.

“A Chân, A Chân…”

“A, a a ──”

Hai người cùng gần đạt tới cao trào, Ngôn Tử Tinh càng kịch liệt chàng kích, mái tóc dài đen bóng ẩm ướt rũ xuống, rơi trước ngực Thác Bạt Chân, thậm chí còn có một lọn không ngừng ma xát lên đóa hồng anh trước ngực hắn. Không biết là mồ hôi hay nước hồ, lăn xuống dọc theo mái tóc dài đen mượt.

Thác Bạt Chân tiếp nhận lực công kích của Ngôn Tử Tinh, thân hình cứng cỏi lấy góc độ dị thường để cong gập về phía sau, cả người nửa nằm nửa đứng trong nước, nửa người trên xích lõa trong sóng dợn của mặt nước phát ra lân quang thiểm thiểm, bắp đùi bị dựng lên khỏi mặt nước, cẳng chân đều cong gập lại dưới sự kích thích của ái tình cực độ.

“A a ──”

Hai người cùng lúc gầm nhẹ một tiếng.

Thác Bạt Chân chỉ cảm thấy trong người phát nhiệt, một cỗ dịch thể cực nóng đánh mạnh lên tràng bích của hắn, hung hăng tưới đẫm thể nội. Mà chính hắn cũng dưới loại kích thích này bất chợt đạt tới một trận cao trào, bắn ra dịch thể bạch sắc vẩn đục.

Hai người xuội lơ nằm trong nước, mồ hôi trên người lập tức được nước hồ mát rượi trong veo cuốn trôi đi.

Thác Bạt Chân nằm trong nước cảm thấy không thoải mái, đẩy đẩy Ngôn Tử Tinh nói: “Dậy đi.”

Ngôn Tử Tinh ôm hắn dập dìu lắc lư theo nhịp nước vài cái, sờ sờ khuôn ngực săn chắc kiện mỹ, nói: “A Chân, thân thể của ngươi thật tuyệt.”

Thác Bạt Chân có chút mệt, thờ ơ đáp: “Cũng không phải ngươi chưa từng thấy qua.”

Ngôn Tử Tinh thoáng ngừng một chút, cười nói: “Phải a, cũng không phải chưa từng thấy qua.” Nói xong liền cọ cọ hạ thể còn đang gắn kết cùng một chỗ của hai người.

Thác Bạt Chân cảm thấy nơi đó của hắn lại có chút biến hóa, không khỏi biến sắc.

Ngôn Tử Tinh cười hì hì: “Chúng ta làm lại một lần nữa đi.”

__Hết chương 24 – Quyển thượng__

Bình luận

Truyện đang đọc