VỌNG TINH THẦN

Edit: Nguyệt Cầm Vân

Thác Bạt Chân cũng không có nội lực gì, nhưng cảm quan lại cực kỳ mẫn tuệ, có một lực quan sát thấu suốt như loài sói. Sau khi tên thị vệ tới đưa cơm lui xuống, Thác Bạt Chân tỉ mỉ kiểm tra đồ ăn một chút, xác định bên trong không có độc mới chầm chậm dùng cơm. Trong suốt quá trình này, hắn vẫn luôn ung dung thản nhiên.

Ngôn Tử Tinh ẩn mình trong góc tối, lặng yên không một tiếng động đứng quan sát người đang dùng cơm. Mặc dù cử chỉ của người kia vẫn như thường, nhưng Ngôn Tử Tinh lại có một loại cảm giác rất kỳ quái rằng: người kia đã phát hiện ra hắn.

Lý trí của Ngôn Tử Tinh lại nói điều này không thể nào. Võ công của hắn mặc dù không đăng phong tạo cực như đại ca, nhưng trong Minh quốc cũng hiếm có địch thủ, đặc biệt là khinh công cực kỳ cao thâm.

Nhưng hắn cũng không dám xem thường nam nhân như một con sói trước mặt này. Ba năm trước hai người ở trong rừng sâu của Đức Vân Quan và Linh Châu, suốt nửa tháng trời tiến hành ngươi đuổi ta rượt. Trải qua mấy lần vật lộn với sống chết, giữa bọn họ đã sinh ra một loại cảm giác khó có thể nói rõ bằng lời, là một loại hữu nghị siêu việt và một kiểu tình cảm khác gọi là “ăn ý hiểu ngầm”.

Có câu nói, người hiểu rõ ngươi nhất trên đời này, có lẽ không phải người thân của ngươi, mà chính là địch nhân.

Ngôn Tử Tinh hiện tại đã có loại cảm giác ấy. Hắn cảm thấy Thác Bạt Chân quả thực đã phát hiện ra hắn, bởi vậy bắt đầu âm thầm phòng bị.

Thác Bạt Chân dùng cơm xong, mạn bất kinh tâm phủi phủi tay rồi mới đứng dậy.

Hắn đi tới bên giường, khom thắt lưng ngã vào trong giường, tựa hồ muốn ngủ một lát. Nhưng đúng trong khoảnh khắc ấy, cả người hắn đột nhiên lại bắn lên như một mũi tên, hung hăng bổ nhào về phía góc tối.

May mà Ngôn Tử Tinh sớm đã có phòng bị, cũng không bởi vì suy nghĩ của mình mà lơi lỏng. Đúng trong khoảnh khắc Thác Bạt Chân bổ nhào tới liền kịp thời phản ứng, xoay người né được, xông về phía sau Thác Bạt Chân.

Thác Bạt Chân xoay người lại, trong tay nắm một vật gì đó, không chút lưu tình đâm về phía Ngôn Tử Tinh, đồng thời xuất thủ tay trái, đoạt lấy loan đao dắt bên hông Ngôn Tử Tinh.

Ngôn Tử Tinh không dám khinh thường, dốc sức công kích lại Thác Bạt Chân, bất ngờ khom hạ lưng xuống, không chỉ lanh lẹ tránh được một đòn tấn công của Thác Bạt Chân, đồng thời còn đưa chân ra ngáng, khiến Thác Bạt Chân phải lảo đảo.

Thác Bạt Chân cả kinh trong lòng, không ngờ chiêu thức của kẻ này lại linh mẫn đến thế, võ công cao cường như thế, xem ra lần này “thích khách” do tứ đệ của hắn phái tới là một cao thủ. Lẽ nào thực sự phải vong mạng như thế này sao?

Người như Thác Bạt Chân đương nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ. Thân thủ của hắn thập phần mạnh mẽ, thủ đoạn sát nhân lại càng trí mạng từng chiêu. Chỉ có điều lần này người hắn gặp lại là Ngôn Tử Tinh.

Ngôn Tử Tinh năm đó cũng từng giao thủ với hắn mấy lần, biết hắn mặc dù võ công không bằng mình, nhưng kinh nghiệm ứng phó với địch lại vô cùng phong phú, đặc biệt thiện dùng loan đao và cung tên. Ngôn Tử Tinh đối với từng chiêu thức của hắn sớm đã thuộc nằm lòng, đến chết cũng sẽ không quên, hiển nhiên ứng phó rất thoải mái.

Nhưng Thác Bạt Chân lại không biết đối thủ của mình là ai. Nếu hắn có thể nghĩ tới chính là người thiếu niên ở Linh Châu năm đó, có lẽ còn có thể chiếm vài thế thượng phong.

Hai người đấu giáp lá cà vô cùng mạo hiểm, nhưng không ai dám phát ra âm thanh quá lớn.

Thác Bạt Chân sau mấy chiêu liền phát hiện ra mình không thể chế ngự được địch, đã mất đi ưu thế, định dứt khoát lớn tiếng hô to, gọi đám thị vệ canh giữ mình ở bên ngoài tới. Hắn cũng không tin phụ vương có thể để mặc cho mình bị thích khách mưu sát trong ngục.

Ngôn Tử Tinh nhạy bén phát hiện ra ý đồ của Thác Bạt Chân, trước khi hắn kịp hô to bèn điểm á huyệt của hắn, đồng thời thấp giọng nói: “Đừng hô. Ta là người do Bắc Đường vương phái tới!”

Thác Bạt Chân bán tín bán nghi, dưới tay vẫn còn đang tiếp tục kháng cự.

Ngôn Tử Tinh nhảy ra khỏi vòng chiến đấu giữa hai người, đứng cách đó ba bước, nói: “Ngươi có nhận ra cái này không?”

Dưới ánh nến nửa tỏ nửa mờ, Thác Bạt Chân nhìn thấy Ngôn Tử Tinh cầm một vật gì đó trên tay, đúng là ngọc bài mà mình gửi kèm lúc truyền tin tới Diêu Kinh lần trước.

Lúc này hắn mới yên lòng, muốn nói gì đó, lại nhớ ra mình đang bị điểm á huyệt.

Ngôn Tử Tinh bắn ngọc bài trong tay ra, đánh trúng lên huyệt đạo của hắn, giải khai á huyệt.

Thác Bạt Chân biết người trước mặt có võ nghệ cao cường, mình không phải đối thủ, bèn hỏi: “Ngươi là ai?”

Ngôn Tử Tinh đáp: “Ta tên Lăng Tinh, là thủ hạ của Bắc Đường vương. Bắc Đường vương nhận được thư của ngươi, lại nghe nói ngươi hiện tại đang gặp tình cảnh nguy khốn, liền phái ta tới cứu ngươi.”

Thác Bạt Chân cười trầm, nói: “Bắc Đường vương hữu dũng hữu thức, khiến người ta phải kính nể.”

Ngôn Tử Tinh không khách khí đáp: “Uy vũ của Bắc Đường vương đương nhiên là ngươi thúc ngựa đuổi không kịp. Hiện tại bớt nói nhiều lời vô nghĩa, trước tiên phải xem giúp ngươi thoát ra ngoài thế nào đã.”

Thác Bạt Chân bị hắn chặn lời, lửa giận nổi lên trong lòng, nhưng hiện tại đang là mình cầu người ta giúp đỡ, chỉ có thể nuốt xuống, nói: “Bên ngoài có ba trăm binh sĩ canh phòng do phụ vương ta phái tới. Rời khỏi nơi này thực ra không khó, cái khó chính là thủ hạ của ta đều bị phụ vương giam giữ, giết chết, sau khi thoát ra ngoài không thể ở lại trong vương đình lâu, chỉ quay về địa bàn của mình mới có cơ hội xoay chuyển tình thế.”

Ngôn Tử Tinh nói: “Ngươi có biết phụ vương ngươi cho ngươi tội danh gì không? Làm thế nào để tẩy sạch tội danh này ngươi đã nghĩ tới chưa?”

Thác Bạt Chân cười lạnh: “Chẳng qua chỉ là mưu đồ giết vua soán Hãn vị mà thôi. Trên thảo nguyên của bọn ta, tất cả đều lấy thực lực làm yếu tố quyết định đầu tiên, cho dù sát phụ thí tử, chỉ cần ngươi thành công thì sẽ không kẻ nào dám nhiều lời vô nghĩa.”

Ngôn Tử Tinh vô cùng không thích quy luật mạnh được yếu thua trên thảo nguyên này của bọn họ, nói: “Ta đã bố trí tốt nhân thủ, ngươi trước hết cùng ta rời khỏi đây đã. Ta có thể đưa ngươi quay về địa bàn của ngươi để triệu tập nhân mã, còn lại là chuyện riêng của người Tây Quyết các ngươi, ta không nhúng tay vào.”

Thác Bạt Chân mỉm cười nói: “Đương nhiên. Bắc Đường vương bằng lòng không so đo hiềm khích lúc trước, ra tay tương trợ, tại hạ đã cảm kích vô cùng rồi.”

Ngôn Tử Tinh liếc nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Ngươi biết tri ân báo đáp là được rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc