VỌNG TINH THẦN

Edit: Nguyệt Cầm Vân

Ô Cát thở dài, lúc này mới kể lại ngắn gọn câu chuyện của mình cho Ngôn Tử Tinh nghe.

Thì ra trước đây Ô Cát cũng từng cùng một nam nhân kết làm khế huynh đệ, hai người sinh được hai nam một nữ. Đáng tiếc lúc khế đệ của lão sinh đứa con gái thì bị khó sinh, vừa sinh hạ hài tử chưa được bao lâu thì băng huyết mà qua đời. Ô Cát vô cùng đau lòng, một đại nam nhân mang theo hai đứa con trai, thực sự không thể chăm sóc được cho cô con gái nhỏ, liền đưa cho người khác nuôi nấng. Bây giờ hai người con trai của lão đều ngoài ý muốn mà mất sớm, cô con gái thì đưa cho người khác nuôi dưỡng nên sau này đã được gả tới một bộ tộc khác bên ngoài thảo nguyên, cuộc sống rất tốt, hiện giờ cũng là mẫu thân của bốn hài tử.

Ô Cát nói: “Khế đệ của ta là Tát Ma Da nhân, có thể dùng thân nam tử để sinh con nối dõi. Ngày trước khi ngươi và Thác Bạt Chân vừa tới bộ lạc của chúng ta, ta đã nhận ra các ngươi cũng là người Ma Da. Nghĩ hai người nam tử các ngươi kết duyên vợ chồng, lại đều là kẻ thân cường thể kiện, ngày sau nhất định sẽ nhiều tử nhiều tôn, thành tâm cầu nguyện Sơn thần chúc phúc cho các ngươi. Ai ngờ… Haiz, A Chân đều đã thành cái dạng này rồi, sao ngươi còn khi dễ hắn?”

Ngôn Tử Tinh nghe đến choáng váng đầu óc, ngây ngốc suốt hồi lâu mới sực nhớ ra Tát Ma Da nhân trong tiếng Tây Quyết có nghĩa là người Ma Da, không khỏi lắp bắp nói: “Ta… ta uống nhiều quá, cãi nhau với hắn, không biết tại sao lại thành đánh nhau… Ta không biết hắn là người Ma Da. Ta vẫn luôn cho rằng… hắn… Tại sao trên thảo nguyên lại có Tát Ma Da nhân? Ta… ta tưởng chỉ Trung Nguyên mới có…”

Ô Cát thở dài: “Cũng khó trách ngươi lại không biết. Nghe nói từ ngàn năm trước, Tát Ma Da nhân dưới sự bảo hộ của thiên thần mà di chuyển tới, tại Thiên Sơn chia thành hai nhánh. Một nhánh tiến vào Trung Nguyên, một nhánh chuyển tới đại thảo nguyên. Tát Ma Da nhân của bên Trung Nguyên các ngươi, nghe nói từ mấy trăm năm trước đã bị tuyệt diệt. Bên thảo nguyên này cũng còn lại không nhiều, nhưng không phải không có, khế đệ đã mất của ta chính là một người a.”

Lúc này Ngôn Tử Tinh mới tin tưởng là thật, không khỏi nôn nóng đến toát đầy mồ hôi lạnh, nói: “Vậy ngươi mau xem cho A Chân đi, liệu có thể giữ được đứa bé không?”

Ô Cát lườm hắn, mắng: “Bị thương thành thế này, còn chảy nhiều màu như vậy, ta xem chừng nguy rồi.”

Sắc mặt Ngôn Tử Tinh tái nhợt, trong thoáng chốc liền ngã ngồi xuống ghế.

Ô Cát thấy bộ dạng đó của hắn cũng không đành lòng. Lão vẫn luôn đối xử với Ngôn Tử Tinh như cháu ruột của mình, Ngôn Tử Tinh cũng đặc biệt tín nhiệm lão, vậy nên tối nay xảy ra chuyện này, lão chính là người đầu tiên mà Ngôn Tử Tinh muốn tìm tới thương lượng, sao mình có thể nhẫn tâm để cho hắn thất vọng?

Lão vỗ vỗ lên bả vai của Ngôn Tử Tinh, an ủi nói: “Ta còn nhớ vài phương thuốc an thai của Tát Ma Da nhân, bây giờ đi tìm dược liệu cho ngươi trước. Nếu tới bình minh mà thai nhi còn chưa rơi xuống, vậy hẳn là có thể bảo trụ.”

Ngôn Tử Tinh cảm kích nhìn Ô Cát, đôi mắt ẩm ướt.

Ô Cát cũng không dài dòng nữa, dặn dò hắn thêm vài câu rồi chạy đua với bóng đêm để đi tìm dược liệu.

Thác Bạt Chân vẫn ngủ mê man, toàn thân suy yếu vô lực, trong bụng vẫn âm ỉ đau, dường như có thứ gì đó đang xao động trong cơ thể hắn, vùng vẫy muốn thoát ra ngoài.

Mặc dù Thác Bạt Chân không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng trong lòng cảm thấy không nỡ, không muốn, cũng không cam lòng, nghiến răng đưa toàn bộ chân khí trong cơ thể tới bảo hộ vùng bụng, cũng bất chấp thương thế trên người ra sao, chỉ một mực che chở cho nơi đó.

Lúc sau Ngôn Tử Tinh đút cho hắn hai viên đại hoàn đan. Hiệu quả của đại hoàn đan này thật đáng ngạc nhiên, hắn lập tức cảm thấy trong cơ thể ấm áp, chân khí càng lúc càng tràn đầy, chầm chậm lưu chuyển, cảm giác đau đớn ở bụng dường như cũng từ từ giảm bớt rất nhiều. Sau khi hắn hơi hơi an tâm, trong lòng như trút được gánh nặng, liền chìm vào hôn mê.

Không biết qua bao nhiêu lâu, hắn cảm thấy mình được người nhẹ nhàng ôm dậy, một mùi thuốc nồng đậm tràn ngập trước mũi.

“A Chân, mau uống thuốc này đi. Uống xong bụng sẽ hết đau.”

Thác Bạt Chân mơ màng mở mắt ra, thấy gương mặt lo lắng ân cần của Ngôn Tử Tinh đang nhìn mình, nhất thời có chút mơ hồ, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Gương mặt già nua của Ô Cát cũng xuất hiện trước mắt, từ ái ôn hòa nói với hắn: “Hảo hài tử, uống thuốc đi. Uống xong là có thể bảo trụ được đứa bé của các ngươi rồi.”

Thác Bạt Chân chỉ nghe mơ mơ màng màng, bất quá vẫn ngoan ngoãn uống hết thuốc, trong lòng còn suy nghĩ: Đứa bé nào? Ở đâu ra đứa bé?

Bất quá sau khi uống thuốc xong, chẳng mấy chốc hắn lại ngủ. Lần này mới thực sự chìm vào giấc ngủ sâu, mọi chuyện xung quanh đều không biết nữa.

Lần tiếp theo hắn tỉnh lại đã là chạng vạng, là bị vết thương sau lưng làm đau đến tỉnh.

Hắn mở mắt ra, nhìn thấy Ngôn Tử Tinh nằm đối mặt với hắn, dường như đang ngủ, chỉ có điều trong giấc mộng vẫn còn nhíu mày nhăn nhó, dưới cằm cũng lún phún ít râu, thoạt nhìn có chút tiều tụy và nhếch nhác.

Thác Bạt Chân ngây người một lát mới sực nhớ ra chính tên này là thủ phạm hại mình đau rát cả lưng, không khỏi liền muốn tặng cho hắn một quyền. Thế nhưng khẽ cử động tay mới phát hiện ra tay phải của mình đang bị hắn nắm chặt.

Hắn khẽ động, Ngôn Tử Tinh liền tỉnh dậy ngay tức khắc, thấy hắn đã mở mắt, không khỏi vui mừng kêu to: “A Chân, ngươi tỉnh rồi!”

Thác Bạt Chân hừ lạnh một tiếng: “Phải a. Cuối cùng cũng không bị ngươi đánh chết.” Âm giọng của hắn còn rất yếu ớt, khiến cho khí thế cũng bị giảm đi rất nhiều.

Ngôn Tử Tinh xấu hổ nói: “A Chân, xin lỗi, đêm qua ta uống hơi nhiều, xuống tay quá nặng. Có phải sau lưng ngươi rất đau không? Ta giúp ngươi đổi dược…”

Thác Bạt Chân phẫn nộ đáp: “Không cần ngươi giả mù sa mưa! Ta…” Hắn hất tay Ngôn Tử Tinh ra, dường như lại muốn tặng cho Ngôn Tử Tinh một đấm.

Ngôn Tử Tinh nhận ra suy nghĩ của hắn, vội vàng nói: “Đừng cử động! Đừng cử động! Ngươi bị thương rất nặng, cẩn thận thân thể, chờ ngươi khỏe lại rồi đánh cũng chưa muộn.”

Thác Bạt Chân không chút cảm kích: “Bây giờ ngươi mới nghĩ tới thân thể của ta? Lúc ấy sao không đánh chết ta đi? Ngươi nương tay cái gì? Khốn nạn!”

Ngôn Tử Tinh biết hắn còn đang nổi cơn tam bành, sợ hắn nổi giận sẽ lại làm ảnh hưởng tới hài tử, vội vàng ngon ngọt dỗ: “Ngươi muốn mắng cứ mắng, là ta sai, ngươi đừng nổi giận. Nếu ngươi muốn đánh ta, chờ ngươi khỏe lại rồi, ta nhất định sẽ đứng im một chỗ cho ngươi đánh thỏa thích có được không? Hiện giờ ngươi nghỉ ngơi trước…”

Hắn còn chưa nói dứt lời, Thác Bạt Chân đã tức giận đáp: “Ai muốn ngươi đứng im một chỗ cho ta đánh? Không cần chờ ta khỏe lại, hiện giờ chúng ta liền dựa vào bản lĩnh để đấu một trận!” Vừa nói vừa muốn đứng dậy.

Trời ạ!

Ngôn Tử Tinh quả thực khóc không ra nước mắt. Theo một mức độ nào đó, Thác Bạt Chân tuyệt đối hiếu chiến hơn hắn. Hôm qua hai người hồ đồ đánh nhau, mặc dù là mình động thủ trước, nhưng nếu không phải Thác Bạt Chân đang mang thai nên chịu thiệt, lại bị động thai khí, nói không chừng hôm nay mình mới là người bị hắn đánh đến liệt giường.

Vốn chỉ định ngon ngọt dỗ dành cho hắn hết giận, nào ngờ lại khơi dậy tính khí của hắn, thật là, thật là…

“A Chân, xem như ta cầu ngươi, vì hài tử trong bụng, ngươi yên ổn nghỉ ngơi một chút đi. Chờ ngươi khỏe lại rồi, muốn đánh thế nào ta cũng phụng bồi!” Ngôn Tử Tinh nhào tới ghìm chặt hắn, vừa không dám để cho hắn loạn động lại vừa sợ làm hắn bị thương, thật sự là tiến thoái lưỡng nan.

Thác Bạt Chân thoáng sửng sốt, hỏi: “Hài tử nào?

Bình luận

Truyện đang đọc