VỌNG TINH THẦN

Edit: Nguyệt Cầm Vân

Vù vù…

Ngôn Tử Tinh cảm thấy hơi thở của mình khi phun ra dường như đều đóng lại thành băng giữa bầu không trung.

Để tiện lên núi và duy trì thân thủ linh hoạt, ngoại y hắn mặc cũng không nhiều, chỉ mang một kiện áo khoác da, đội một cái mũ da thật dày.

Hắn không thực nắm chắc phương hướng mà mình đi trong cơn bão tuyết, thế nhưng núi tuyết dẫu có lớn hơn nữa, mục tiêu vẫn rất rõ ràng.

Ngôn Tử Tinh ở nơi này đã hơn một năm, đường lên núi dẫu có nhắm mắt lại cũng tìm ra được. Ngày thường hắn vận khởi khinh công, một nén hương là đã có thể lên tới nơi, nhưng lúc này đi trong cơn đại tuyết lại mất những hơn nửa canh giờ.

Ngôn Tử Tinh biết Đông Liên hoa là loài thực vật ưa âm, luôn sinh trưởng trên lưng núi. Tới chân núi, gió lốc ở đây có nhỏ đi một chút.

Phần chân núi cũng không quá dốc, Ngôn Tử Tinh dựa vào thân thủ linh hoạt cùng khinh công trác việt của mình, cũng không phí chút khí lực nào. Thế nhưng tới sườn núi, địa hình lại dốc đứng dựng thẳng.

Lúc này Ngôn Tử Tinh đã có chút đuối sức, không thể không tìm một mỏm đá để lánh đằng sau nghỉ ngơi trong chốc lát. Chưa từng có thời khắc nào hắn lại thống hận bản thân ngày thường không chịu chăm chỉ rèn luyện đến vậy. Trước đây phụ vương nghiêm khắc, phụ thân kỳ vọng, đại ca đốc thúc, hắn đều chưa từng đặt ở trong lòng, nhưng thời khắc này lại vạn phần oán giận mình khổ luyện còn chưa đủ. Nếu hắn có được công lực như của phụ vương và đại ca, hiện giờ có lẽ đã tìm thấy Đông Liên hoa rồi phải không?

Núi tuyết vô cùng khó trèo. Nếu là lúc thường thì thôi chẳng nói, chiếu theo võ công của Ngôn Tử Tinh thì cũng không tính là gì. Nhưng giữa cơn bão tuyết khủng bố bực này, đứng thẳng người đã rất gian nan, huống chi còn phải trèo lên vách núi.

Ngôn Tử Tinh ngẩng đầu nhìn vách núi dựng đứng cheo leo, bên tai nghe tiếng gió thét gào bạo rống, bỗng nhiên chân thực cảm nhận được sự nhỏ bé của mình. Đứng trước uy lực của thiên nhiên, con người chỉ như một chú kiến yếu ớt.

Nhưng hắn nhớ tới Thác Bạt Chân vẫn đang rên rỉ cùng thống khổ, nhớ tới hài tử trong bụng còn chưa kịp chào đời, lập tức liền tràn đầy dũng khí và sức lực, sự khiếp nhược cùng mờ mịt ban nãy đều đã không cánh mà bay.

Ngôn Tử Tinh tháo móc câu và dây thừng đeo sau lưng xuống, buộc chặt lên người, quăng mấy vòng giữa không trung, sau đó vận đủ nội lực, hét lớn một tiếng, ném thẳng lên lưng chừng núi. Móc sắt kia cắm thật sâu vào trong mỏm núi băng.

Hắn nắm chặt dây thừng rồi trèo lên, đi tới chỗ móc câu, lại rút ra trường kiếm bên hông, đục một cái lỗ có thể đứng được, sau đó vịn chắc thân mình, lại một lần nữa dùng sức ném móc câu lên trên, nắm dây thừng tiếp tục trèo tới.

Ngôn Tử Tinh là một người thông minh, hơn nữa suy nghĩ còn chu toàn, can đảm mà thận trọng. Dựa theo võ công của hắn, nếu lúc này muốn trực tiếp trèo lên núi tuyết cũng không phải không thể, nhưng sử dụng móc câu và dây thừng lại có thể tiết kiệm được khí lực, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều.

Nếu hiện giờ có người đứng dưới chân núi nhìn lên, nhất định sẽ sợ đến bật hét thất thanh.

Chỉ thấy trên vách núi tuyết, giữa cơn bão lốc, một bóng người toàn thân đều là tuyết đọng đang buông mình giữa không trung, bị gió lớn thổi đến lắc lư qua lại, tựa hồ có thể bị gió quật rơi xuống bất cứ lúc nào. Mà bên trên chính là vách đá cao tới cả mấy ngàn thước.

Ngôn Tử Tinh nắm trường kiếm trong tay, rót đầy nội lực vào trong đó, dùng sức đục đá ra, lưu lại một cái hốc đủ lớn để mình đạp chân lên, cẩn thận hướng sang bên phải mà trèo tới.

Dưới một mỏm núi đá đang nhô ra ở phía bên phải, một đóa liên hoa trắng như tuyết đang khẽ run rẩy trong gió bão, nhưng thủy chung không bị gió thổi bay.

Ngôn Tử Tinh biết đây chính là Đông Liên hoa. Chỉ có loài hoa sinh trưởng trên vách núi cao cả nghìn thước, trải qua sự gọt giũa của thiên nhiên giữa bầu không khí giá lạnh mà vẫn sừng sững sinh tồn, mới có thể được gọi là Đông Liên (sen đông). Còn Đông Liên đã ngoài trăm năm, sẽ được gọi là Tuyết Liên. Nhưng Tuyết Liên trời sinh sinh tồn ở nơi rất cao, rất lạnh, phần lớn sinh trưởng ở phía tây bắc Thiên Sơn. Trong thung lũng Ô Lý Mộc, chỉ có Đông Liên hoa đã ngoài trăm năm mới có thể sánh cùng với nó.

Mà đóa Ngôn Tử Tinh tìm được, chính là một đóa Đông Liên hoa trăm năm.

Không thể không nói vận khí của hắn quá tốt. Hắn đã ở trên vách núi tìm suốt hai canh giờ, tới khi quả thực sắp tuyệt vọng, một trận cuồng phong chợt thổi hắn rơi xuống từ trên vách núi, may mà hông hắn buộc chắc dây thừng, móc câu ở đầu kia dây thừng lại cắm thật chặt vào trong vách núi.

Hắn bị cuồng phong thổi tới lắc lư chao đảo, không ngừng va đập vào đá tảng, toàn thân đều là ứ thương, cánh tay trái cơ hồ muốn gãy rời, nhưng lại khiến hắn bất ngờ phát hiện được đóa Đông Liên hoa ẩn mình đằng sau mỏm đá này.

Ngôn Tử Tinh nhích qua từng chút, cuối cùng vịn vào một mỏm đá to nhô ra bên cạnh, lấy dao găm từ trong lồng ngực ra, cẩn thận nạy lên rễ của Đông Liên.

Rễ Đông Liên rất sâu, quấn thật chắc vào trong vách đá, Ngôn Tử Tinh toát đầy mồ hôi, dùng hết khí lực, cuối cùng cũng hái xuống được đóa hoa trân quý hoàn chỉnh.

Hắn không chỉ cần rễ, còn muốn lấy cả đóa Đông Liên thượng đẳng này để bồi bổ thân thể cho Thác Bạt Chân nữa.

“Hái được rồi.”

Đôi mắt Ngôn Tử Tinh sáng ngời, khóe miệng cong lên, lông mày vẫn luôn nhíu chặt cuối cùng cũng dãn ra. Hắn cẩn thận đút toàn bộ đóa Đông Liên hoa vào chiếc túi lớn đeo bên hông.

Thiên thần phù hộ!

A Chân, chờ ta, ta sẽ quay trở về ngay lập tức!

Ngôn Tử Tinh buông mỏm đá ra, chầm chậm hướng về phía cái lỗ ban nãy mình đục. Đúng vào lúc này, móc câu bên trên chợt phát ra một tiếng kẽo kẹt. Nhưng tiếng động này bị chôn vùi mất giữa âm thanh gió bão thét gào.

Ngôn Tử Tinh vừa mới giẫm lên cái lỗ kia, bỗng nhiên có một khối băng kèm thêm đá vụn từ bên cạnh rơi xuống. Ngôn Tử Tinh căng thẳng, ngẩng đầu nhìn lên, bỗng nhiên dây thừng trên người chợt buông lỏng, thân thể lập tức rơi xuống.

***

“Ưm, a…”

“A Chân, đừng dùng sức, đừng dùng sức, tiết kiệm một chút khí lực, hài tử vẫn chưa ra được đâu.”

“Ư, ư… A ──”

Thác Bạt Chân không khống chế được chính mình, toàn thân cao thấp bất giác đấu đá nhau giữa cơn đau bụng sinh.

Môi hắn đã bị cắn nát, Ô Cát kiếm một miếng vải thô nhét vào trong miệng hắn: “A Chân, cắn cái này, cắn cái này đi.”

“Tinh…”

“Cái gì?”

Thanh âm của Thác Bạt Chân đã cực kỳ suy yếu, Ô Cát không thể không tiến sát tới, kề tai lên miệng hắn mới nghe được tiếng hắn khẽ gọi.

“A Tinh… A Tinh…”

Nét mặt già nua của Ô Cát nhăn chặt lại vì lo lắng, dùng sức vỗ vỗ lên mặt hắn, lão gọi lớn: “A Chân, tỉnh táo lại một chút, tuyệt đối đừng hôn mê, A Tinh rất nhanh liền trở về! Rất nhanh liền trở về!”

Ý thức của Thác Bạt Chân bắt đầu tan rã. Hắn cảm thấy thân thể kịch liệt đau đớn, như sắp bị xé rách, đau đến nỗi hắn không thể nhẫn nại. Hắn thật muốn có A Tinh ở bên cạnh lúc này, cho dù không làm gì cả, chỉ cần hắn nắm lấy tay mình, cũng cảm thấy trong lòng được tiếp thêm sức mạnh.

Ta sẽ quay về rất nhanh! Trước khi ta quay về, ngươi nhất định phải kiên trì chịu đựng!

Tiếng của Ngôn Tử Tinh như còn vang vọng bên tai.

Thác Bạt Chân gắng sức giữ lấy một tia thần trí cuối cùng.

Ta phải chịu đựng! Chịu đựng! A Tinh rất nhanh sẽ quay về! A Tinh…

Ô Cát thấy Thác Bạt Chân chầm chậm khép lại đôi mắt mệt mỏi rã rời, trong lòng cực kỳ lo lắng. Bi kịch của ba mươi năm trước, dường như lại đang tái diễn ngay trước mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc