VỌNG TƯỞNG GIANG SƠN


Sáng nay vẫn như mọi khi, Lý Thiên Thành vẫn giữ nguyên trạng thái mặt dày của mình, hắn lê lết ở ngay cửa phòng, đi tới đi lui rồi tìm cách giở trò.
Quả thật rất hồn nhiên nha! Nói hắn hai mươi chín rồi chắc không ai tin đâu, còn tưởng hắn là một thiếu niên mới lớn nữa, núp chỗ này rồi lại sang chỗ khác tìm cách phá phách.
Sở Diên bên trong pha trà, còn hắn ở ngoài rình mò, nửa muốn vào, nửa lại không, cắn môi dưới mấy phát suy nghĩ cái gì đó.
Chưa kịp ghép nối suy nghĩ thành một chiêu trò thì Sở Diên đã lên tiếng: "Núp ở đó làm gì, xác ngươi to đến thế lại trốn sau cột nhỏ, tưởng ta không thấy sao?"
Lý Thiên Thành nhìn lại một chút, phát hiện đúng thật có chút bất ổn, hắn hiểu rồi, nếu hắn đứng phía sau chỗ kia thì ổn hơn nhỉ?
"Diên Diên ngươi tin tường quá, quả thật không thể qua mặt ngươi!" Nói rồi hắn liền đi tới, dự định ngồi xuống, nhưng một giây sau...
Phịch, Lý Thiên Thành tiếp đất bằng mông, hắn đau đớn nhăn nhó xoa mông vài cái, ôi cái mông của hắn thật sự nát rồi!
Sở Diên thật quá đáng, cứ như vậy nhân lúc hắn sắp đặt một nửa quả tạ xuống liền kéo ghế ra, do lực mông khi nện xuống quá mạnh mà khiến hắn đau điếng người.
Sở Diên phụt một tiếng phun ra ngụm trà, y cười đến ngã ngửa, hắn như vậy tin tưởng y đến thế, kết quả tự mình chuốc lấy đau khổ.
"Ngươi? Quá đáng...!quá đáng mà, sao có thể đối xử với ta như thế chứ, ngươi...!ngươi không biết chút nào gọi là thương hoa tiếc ngọc cả!" Lý Thiên Thành cảm thấy thật ủy khuất, hắn sắp khóc rồi, bị ruồng bỏ như vậy, thật bi thương mà.
Mấy ngày nay toàn bị thương, cả người hắn đều đã bầm dập, tất cả đều do va đập xuống mặt đất, không bị y làm té ngã thì cũng là bị y hành hung đến mức mang đầy thương tích, cả người toàn là vết xước, không có một chỗ lành!
Sở Diên không quan tâm hắn, y cười rồi lại giữ khuôn mặt lạnh băng tiếp tục pha trà, nhận thấy không được quan tâm hắn liền đứng dậy, tự mình an ủi bản thân.
Phủi phủi bụi dính trên người, xoa xoa cái mông ê ẩm vài cái, nắn lại cái hông, tư thế có chút kỳ quái, giống như ông cụ lục thập nhi nhĩ thuận, thích nghe những thứ thuận tai, nhưng nghe không được đành chịu đựng tự mình an ủi bản thân.
"Hoa trước mắt là hoa vô tình,
Người có tình lại không hái được hoa."
Lý Thiên Thành buồn tủi sang bên giường ngồi xuống, hắn không thể đặt cả mông xuống mà chỉ có thể nghiêng một bên mà ngồi.
"Diên Diên, hôm nay sao ngươi rảnh rỗi vậy, còn có nhã hứng pha trà nữa!" Hắn cười cười muốn bắt chuyện, chẳng ngờ đâu Sở Diên không ngó ngàng gì tới.
"Hôm nay trời mát ghê, tự nhiên thấy hơi nóng!"
Ngoài trời thì mát mẻ, mà ở trong phòng thì hậm hực ghê, hắn muốn nói chuyện lại không ai tiếp chuyện, cảm giác có gì đó không thỏa đáng lắm!
Một lát sau cuối cùng y cũng pha xong một chén trà, nhìn Sở Diên đưa nó lên nhấp một ngụm, làm hắn cũng muốn thử.

Chắc ngon lắm nhỉ? Đã lâu rồi hắn không thấy y pha trà, hôm nay lại không có đủ vinh hạnh được y pha cho.
Cảm thấy tiếc nuối ghê, nhớ lại quá khứ mà lòng chạnh lại, quặn thắt từng cơn.
Thấy hắn cứ nhìn mình chằm chằm, Sở Diên không tài nào tự nhiên, mới vơi được nửa chén đã bị hắn làm mất nhã hứng.
"Muốn uống à?" Y chỉ nói duy nhất một câu, mặc kệ hắn nghe hay cũng không muốn nhắc lại.
Nhưng y dù có nói nhỏ như thế nào hắn cũng nghe rõ ràng.
"Muốn muốn tất nhiên là muốn rồi, ta vui còn không kịp nữa là!"
Thấy hắn như vậy, Sở Diên cũng rủ lòng trắc ẩn mà pha cho hắn một chén trà.
Tay nghề của y từ trước đến giờ đều chưa từng phai nhạt, vị trà vẫn ngon như mới hồi y vừa nhập cung.

Tất cả những việc mà y làm, đều đã từng trải qua sự giám sát của Sở Hoài, dù là lễ nghi gì cũng đã từng học qua!
Đối với y mà nói ngoại trừ việc đánh nhau, cái gì y cũng có thể làm tốt, ngay cả việc khiến Lý Thiên Thành toàn tâm toàn ý yêu y cũng không có gì là lạ.
"Sao nào, dùng có được không, có khiến ngươi để tâm tới không?"
Lý Thiên Thành vui mừng nắm tay: "Tất nhiên vô cùng ngon, Diên nhi ngươi tuyệt lắm!"
...
Ba hôm sau.
Lý Thiên Thành ngủ dậy khá sớm, nhìn thấy Sở Diên đang ngủ say thì có chút chuyện xấu vừa le lói trong đầu.

Hắn chống tay vuốt ve sườn mặt đang nghiêng một bên của Sở Diên, động tác nhẹ nhàng mà trượt xuống xương quai xanh, nuốt nước bọt một tí, thèm thuồng muốn chảy nước dãi.
Nhìn ngon quá, muốn cắn một miếng, đây là suy nghĩ duy nhất trong não được đúc bằng thạch cao của hắn.
Nhưng giây sau đó liền bị Sở Diên làm kết thúc cuộc vui.
"Động chạm như thế thích lắm sao?"

Lý Thiên Thành không hề phòng bị mà cảm thán: "Động chạm như vậy đương nhiên thích, còn muốn cắn vài cái nữa..."
Cho đến lúc hắn nhận ra vừa rồi chính là giọng nói của Sở Diên thì có chút tuột hứng.1
Hắn cố gắng tiết chế lại sự run rẩy trong người cùng với lo lắng đang ăn mòn lý trí, Lý Thiên Thành cố nén một chút nhục nhã không đáng có, theo đó là một nụ cười không hề gượng gạo.
"Vừa rồi...!chỉ là...!chỉ là nói mớ thôi, Diên Diên ta không có ý gì đâu!" Hắn cúi đầu hai tay đan vào nhau, có chút bất đắc dĩ giải thích, chỉ mong sao không bị y mắng.
"Nói gì? Ngươi vừa nói gì cơ?" Sở Diên giả vờ không nghe thấy.
Lý Thiên Thành lại không ngại mà nhắc lại: "Ta nói, vừa rồi chỉ nói mớ thôi!"
Sở Diên trầm mặc kéo hắn sát vào người mình, y nâng cằm hắn lên, điệu bộ như hắn lúc đầu từng làm với y vậy.

Khuôn mặt lạnh lùng không nhìn ra xúc cảm, cứ như thế nhìn hắn chằm chằm.
Con mẹ nó sững rồi, Diên Diên ngươi đừng sáp gần ta như vậy chứ, cứng rồi, đừng...!đừng mà, ta chịu không được kích thích đâu! Lý Thiên Thành trong lòng gào thét.
Sở Diên có chút không thoải mái, rõ ràng y nghiêm túc như thế, nhưng hắn lại cố nhịn cười, điều này không khiến Sở Diên dễ chịu.
"Có thể...!" Hắn nở nụ cười hướng y bật thốt, nhưng chưa kịp phun ra đã bị y đánh gãy.
"Không thể!" Sở Diên lạnh lùng liếc hắn.
Hắn vẫn không dừng lại, tiếp tục mở miệng hỏi, nhưng bàn tay kia đã luồn vào bên dưới dưới tiết khố, rồi kéo nhẹ nó ra.
Nhưng lập tức đã bị Sở Diên giữ chặt lại, không cho hắn động vào, y cố gắng kéo giữ lại, rồi gỡ từng ngón tay của hắn ra.
Lý Thiên Thành không thể tiếp tục làm trò xấu thì có chút ủy khuất, năm lần bảy lượt đều không động được, hắn tức quá!
Lý Thiên Thành chán nản nói: "Ngươi sáp gần ta như vậy, bây giờ lại không muốn chịu trách nhiệm."
Nói rồi liền chỉ vào quả đồi sừng sững.
Sở Diên lắc đầu, y đẩy hắn ra xa, muốn gì thế?

Trách nhiệm à, y làm gì còn phải có phận sự chịu trách nhiệm như thế chứ, nằm mơ cũng đừng hòng muốn chiếm tiện nghi.
Cố gắng kéo cái tên chết tiệt này ra, người hắn cứ dính cứng nhắc như vậy, y như kẹo mạch nha, kéo mãi cũng chẳng ra.
Y chỉ muốn đem hắn ra khỏi người thôi, chân bị hắn đè lên rồi, hơi tê, hắn còn không chịu ra khỏi, y sẽ liệt luôn đó!
Nhưng hắn vẫn cứ bám riết không chịu buông nha, cứ y như mèo nhỏ mà kéo tay y ôm chặt không rời, đầu hắn cọ cọ vào tay y, cả người đẩy trọng tâm vào Sở Diên, khiến y phải giữ đà không sao cho cả hai cùng ngã.
"Nương nương ơi nương nương, mau cho nô tài ăn đi, nô tài khó chịu quá!" Hắn nhỏ giọng lấn tới.
"Cút mau đi, đừng tìm ta, trong cung nhiều như vậy, tìm phi tần nào đó ăn nằm đi!"
"Nhưng mà nương nương, nô tài không nhịn được, còn nhịn nữa sẽ phát nổ!"
"Vậy thì nổ chết ngươi đi, có chết cũng đừng tìm ta!"
Hắn đau lòng vỗ ngực.
"Nương nương người đành lòng vậy sao?"
Sở Diên nhăn nhó nói: "Sáng sớm đừng chọc ta!"
Y thật tàn nhẫn, buộc hắn giữ thân lâu như vậy vẫn không cho động vào, hắn đói đến mức muốn chết lên hết xuống rồi, loại ngược đãi này có phải vô cùng tàn nhẫn không?
Sở Diên nhìn cái tên bại hoại này rất muốn đánh hắn một cái cho bại liệt, động chạm cái gì không biết, đầu hắn cọ đi đâu vậy?
Vội kéo cái đầu ra, y sách một nửa tóc hắn lên, dùng hết sức kéo.
"A...!A đau đau, buông ra đừng nắm tóc, da đầu của ta rất mỏng đó!"
Sở Diên lập tức buông ra, tránh một lát hắn lại than vãn y ăn hiếp hắn.
...
Hắn muốn phát tiết quá, Lý Thiên Thành e thẹn sáp lại cạnh Sở Diên.
"Tránh, tránh ra đi tên khốn!"
Hắn vẫn nghênh ngang đến gần.
"Không tránh, không tránh, ngươi có la, có mắng cũng không tránh!"
Có ai giống y như thế không, rõ ràng câu dẫn như thế còn từ chối người ta nhiều lần, lần nào cũng dâng lên một cảm giác tương đối gợi dục, rồi lại thẳng thừng xua đuổi người ta.
Hắn không cầu xin nữa, chán nản quá đành đứng dậy đi tới dục hồ, phóng xuống một cái mạnh không tiếc lạnh lẽo mà ngâm mình trong nước.
Lạnh lạnh lạnh quá...

Nơi ấy vừa nóng lên chưa được bao lâu lập tức bị dội lạnh, bỏng rát vô cùng.
Vừa lạnh, lại vừa nóng, mới nãy còn sừng sững bây giờ đã teo héo, nó gục xuống dưới tiết khố không còn cảm giác.
Hắn than một câu: "Ông trời ơi đừng trừng phạt ta bằng cách này!"
Sau đó ngửa đầu ra phía sau, cảm nhận tư vị tê tâm, liệt phế.
"Bỏng rát, đang nóng mà giờ không còn nóng, lạnh run người, Diên Diên đáng ghét, ta ghét ngươi.

Hừ!"
...
Lúc hắn quay lại thì Sở Diên đã đi ra ngoài từ lâu.
Lại một ngày nữa gần trong tay lại vụt mất.
Cứ như vậy y đã đi mất không để hắn kịp quay lại, được rồi hắn thua rồi, là thua thảm hại.
Ba mươi sáu kế dụ dỗ mỹ nhân chính thức thất bại.
Không dụ nữa, hắn chơi không lại y rồi, Sở Diên lạnh lùng quá đi!
...
Sở Diên vươn vai hít một hơi tận hưởng không khí trong lành của nắng sớm, cùng với một chút thắng lợi vừa rồi, trong lòng không khỏi vui sướng.
Nhìn qua vừa hay chạm phải chậu hoa ngũ sắc của hắn, trong lòng tự nhiên dâng lên một cảm xúc vui vẻ lạ thường.
Y nâng bàn tay thon dài, nhẹ nhàng lướt qua bề mặt ngũ sắc của nó, hướng về phía nó khẽ nở một nụ cười không sao xinh đẹp hơn.
Khuôn mặt hiện tại vô cùng đẹp, dưới ánh nắng làn da của y như được tôn lên trắng mịn, ở lâu trong nắng thoáng hiện lên chút hồng.

Y nín môi lại, bờ môi căng mọng, có chút ướt ướt, liếm nhẹ môi một cái.

Trong tích tắc y liền bẻ gãy cành hoa đó, nghe nói hắn thích hoa này, chăm sóc nó vô cùng tỉ mỉ, giờ đây y phá hủy nó, xem hắn có còn thích y nữa không..


Bình luận

Truyện đang đọc