VỌNG TƯỞNG GIANG SƠN


"Sở Diên sao rồi?" Lý Thiên Thành bước ra khỏi thái y viện, theo sau Lưu thái y đến một góc.

Hai người nhìn nhau đối xứng, lúc này Lý Thiên Thành lại không chịu được mà hỏi Lưu thái y thêm lần nữa, tầm mắt hắn vừa mờ ảo lại mong lung.

"Không phải hạ thần đã nói rõ với người rồi sao?" Lưu thái y cúi đầu nói với hắn.

Chẳng phải vừa rồi ông đã nói rõ hoàn toàn, Sở Diên chỉ cần tĩnh dưỡng, hạn chế việc tiếp xúc da thịt trong khoảng thời gian này hay sao?
Vậy hắn còn điều gì chưa thể tỏ nữa đây?
"Trẫm thấy ngươi là đang che giấu trẫm, ánh mắt của ngươi không hề thành thật, rốt cuộc Sở Diên mắc bệnh nặng đến thế sao?" Hắn khó chịu ra mặt, đừng nghĩ có thể lừa gạt được hắn.

Trên thế gian này có bao nhiêu người muốn giở trò qua mặt hắn thì bấy nhiêu người đó hắn cũng có thể nhẹ nhàng lướt qua.

Ánh mắt của Lưu thái y luôn rũ xuống, chưa từng nhìn hắn thật kỹ, nếu như nghĩ rằng có thể qua mặt được hắn, thì giờ đây hoàn toàn không thể.

"Nói mau, trước khi trẫm nổi giận!" Hắn nghiến răng đe dọa, buộc Lưu thái y phải nói ra.


Nhưng Lưu thái y nào có ý định sẽ nói ra, bèn nói lảng sang chuyện khác.

"Bẩm hoàng thượng, Sở phi thật sự không có chuyện gì, chỉ là hạ thần đang lo lắng thê tử quê nhà, không biết nàng có chăm sóc bản thân tốt hay không.

Mới vừa sinh hạ, cơ thể lại vô cùng yếu!" Lưu thái y tìm cách tránh né.

"Hoàng thượng, tính mạng Sở phi đang như đèn treo trước gió, thỉnh xin hoàng thượng cho hạ thần được về chốn xưa, tìm lại một vài phương thuốc cổ truyền." Lưu thái y nhanh chóng cầu khẩn, nhớ không nhầm trước đó gia gia của ông đã để lại không ít sách cổ, không chừng sẽ có thứ cần dùng tới.

Tầm một lúc sau cuối cùng cũng ngang nhiên thoát nạn, xong việc liền cho người đặt xe ngựa gấp gáp về chốn cũ để tra một số phương thuốc.

...!
"Cái gì? Mang...!thai rồi sao?"Diệp Vân Âm kinh ngạc hét toáng, không thể ngờ được thật sự đã tiến hành rồi.

Từ lúc Liễu Yến và Duệ Ảnh kia xuất hiện, mọi thứ của nàng gần như đảo lộn.

Mới đó chưa được bao lâu thì nhiệm vụ đã sắp hoàn thành, còn riêng nàng chỉ có thể âm thầm núp phía sau cái bóng của hai người họ.

Diệp Vân Âm lắc đầu, như không tin vào tai mình, Sở Diên vậy mà có thể thụ thai, nếu như y không sảy thai, vậy có khi nào y sẽ trở thành người cai quản hậu cung, bởi vì đang mang trong người dòng máu của hắn.

Chuyện này thật quá lớn rồi hắn không tài nào bình tĩnh được, trong lòng Diệp Vân Âm như tơ vò, không ngừng rối rắm, nhiều nút thắt buộc lại tạo nên một mối không thể nào gỡ.

"Hoàng hậu, chẳng lẽ người không vui khi bọn ta đang dần lấy lại được thế cục sao?" Liễu Yến nhếch miệng cười nhìn Diệp Vân Âm.

"Ta thì sao phải chung thuyền với ngươi, đừng quên ngươi cũng chỉ là thuộc hạ, ta mới là công chúa của Lương Quốc.

Đừng tỏ vẻ với ta!" Diệp Vân Âm lần đầu dùng uy danh này để pho trương thế lực, trước giờ không nghĩ sẽ có ngày dùng danh xưng này để đối đầu với kẻ khác.


Duệ Ảnh nhìn hai nhân đang đấu khẩu với nhau, thật sự khiến cho hắn phải nể phục.

Dù sau lòng tin của đại hãn dành cho Diệp Vân Âm sớm đã vội tan biến, dù cho nàng ta có dùng danh xưng gì hay lấy đại hãn ra làm chủ cũng không thể ngán đường bọn họ tiếp tục thực hiện nhiệm vụ.

"Hoàng hậu nương nương nên khiêm tốn một chút đi, tốt nhất đừng để ta báo cáo về Lương Quốc, nếu để đại hãn biết hết tâm tư của người, thì cho dù có mười cái mạng, Diệp Vân Âm người cũng không thể thoát khỏi đại hãn.

Lãnh khốc vô tình, trùng độc đã được nuôi trong người của từng tay sai Lương Quốc, bất kể đi đâu chỉ cần không có thuốc giải, mỗi năm vào ngày rằm sẽ chịu đựng đau đớn liên hoàng.

"Ta đã hiểu rồi!" Lúc này Diệp Vân Âm chẳng còn gì hơn ngoài im lặng, tốt nhất đừng để nàng có cơ hội trở tay, nếu như một ngày nào đó phần thắng thuộc về nàng.

Chính những con người đã góp phần vào chắc chắn không thể yên thân.

...!
Sáng hôm sau cuối cùng Sở Diên đã ổn hơn một chút y mở mắt ra, nhẹ nhàng chớp mắt, lấy lại một chút tiêu cự.

Sở Diên cố chống người, y muốn ngồi dậy một lát nhưng dường như không còn sức lực mà ngã xuống.

Cả người hoàn toàn vô lực.


Y khó khăn nuốt xuống ngụm nước khô khóc đang tiết ra trong khoang miệng, môi đã khô đến nỗi không còn một chút huyết sắc.

Cả một ngày nằm trên giường, xương cốt cũng ê ẩm vô cùng.

Nhẹ nhàng nâng cánh tay, y chợt nhìn thấy từng miếng vải đã thấm máu.

"Vết cắt sao lại sâu như thế!" Nhất định sẽ để lại sẹo, Lý Thiên Thành mà nhìn thấy thân thể không còn nguyên vẹn, mịn màng như trước, thay vào đó là chi chít vết thương.

Hắn chắc chắn sẽ không còn thích y nữa mất!
Nhìn thấy có người đang tự ý ngồi dậy, ngay lập tức Lý Thiên Thành đã chạy nhanh đến đỡ Sở Diên giọng trầm trầm: "Đừng cử động ngươi còn rất yếu, đừng xuống giường, muốn gì có thể nói với trẫm."
Sở Diên nghe vậy ngoan ngoãn không động, cả người cũng nhẹ nhàng tựa vào hắn, xem hắn là chỗ dựa vững chắc.

Lý Thiên Thành nhìn y rồi lại nói: "Lưu thái y nói ngươi bị suy nhược nặng do không điều dưỡng cho tốt, đã vậy bệnh cũ lại tái phát, cùng lúc hai thứ bệnh mới khiến cho cơ thể ngươi không còn sức lực!"
Sở Diên nghe vậy cũng hơi lo ngại, từ bao giờ hắn lại quan tâm y nữa vậy, thật khiến cho người khác phải trầm ngâm lo ngại..


Bình luận

Truyện đang đọc