VŨ KHÍ HÌNH NGƯỜI

29. Trò Đùa Quái Ác (29): Hắn xuyên qua ô cửa, thấy được tầng mây lửng lơ bên ngoài.

Edit: Ry

Trước khi trở thành quỷ, Andrew cũng là thiếu gia của biệt thự này.

Chỉ là địa vị của hắn khi đó khác với hiện giờ, từ đầu tới cuối hắn chỉ là một sinh mệnh đáng thương. Không được coi trọng, mặc người nhục mạ, chỉ có một cái danh hiệu quý tộc được mang ra để che đậy.

Hắn cũng có rất nhiều "bạn bè", nhưng thay vì nói là bạn, họ là chủ nhân thấy hắn nực cười nên thích mang hắn ra đùa bỡn.

Tiệc sinh nhật, hắn bị nhồi đầy bánh gatô lạnh lẽo vào cổ áo, nằm quỳ trên mặt đất bắt chước tiếng chó sủa, làm ngựa cho người ta cưỡi. Những vị thiếu gia khác hi hi ha ha vây quanh hắn, nói muốn cùng chơi đùa với hắn.

Chỉ mình hắn bị đùa bỡn trong những "trò đùa quái ác" đó.

Andrew nịnh nọt lại gần họ, như con chó quẩn quanh dưới chân chủ nhân.

Các thiếu gia đã chán trò treo hắn ngoài ban công rồi châm chọc, thế nên họ chuyển sang nhốt Andrew vào ngăn tủ quần áo nhỏ hẹp, nói là muốn chơi trốn tìm, để xem mất bao lâu thì có người tìm được hắn --- Andrew chui trong ngăn tủ chật hẹp như quan tài đó đợi hai ngày hai đêm, ngạt thở, mất nước, cạy móng tay đến mức nát rữa chảy mủ, nhóm thiếu gia đến biệt thự làm khách lại cười khúc khích.

"Ấy chết bọn tôi quên mất cậu!"

"Sao cậu không cười? Trò chơi này không buồn cười sao?"

Thế là Andrew cũng cười theo.

Hắn nhiều lần hoài nghi bản thân là con riêng, hoặc là con hoang không rõ lai lịch thì mới phải nhận đối đãi bất công như vậy. Cho đến ngày hắn trưởng thành, bị mang xuống tầng hầm.

Andrew nghe họ miêu tả mình giống như miêu tả một con súc vật đợi bị làm thịt: Thể chất đặc biệt, cơ quan có thể hoàn mỹ ghép cho mọi cơ thể, là nguồn cung tuyệt vời.


Cha hắn không thiếu con, lại thiếu một công cụ để giao thiệp với các quý tộc khác, thế là hắn trở thành súc vật được nuôi cho đến khi cơ quan phát triển hoàn thiện.

Hiệu quả của thuốc tê không đủ, Andrew đau đớn tỉnh lại, cảm nhận từng bộ phận trong cơ thể được cắt ra, người bên cạnh ghi chú lại dành cho vị quý tộc bị bệnh nào đó.

Hắn chết, oán hận lại mãi không tiêu tan.

Trong hỗn độn, hắn nghe được âm thanh của "nó".

"Nó" nói, ta sẽ thực hiện một nguyện vọng của cậu. Chỉ cần cậu bỏ ra một cái giá nhỏ.

Nguyện vọng của Andrew được thực hiện.

Hắn khiến tất cả những kẻ đã từng lăng nhục mình phải trả giá, từng ngóc ngách trong biệt thự được thoa lên máu thịt tanh hôi. Hắn nhận được sức mạnh khủng khiếp nhất từ lúc chào đời, biến thành một con quỷ.

Người từng ức hiếp hắn bị hắn biến thành rối gỗ, thành chó, thành xác vụn biết đi. Nếu như câu chuyện chỉ đến đây, hẳn là kết thúc ác giả ác báo, nhưng hắn còn phải trả cái giá đắt đỏ ---

Trở thành vật sở hữu của phó bản, vĩnh viễn bị nhốt ở biệt thự, lặp lại tất cả khổ đau mình phải chịu trước khi chết, nghênh đón "các người chơi" đột nhiên xuất hiện trong biệt thự, dùng những trò đùa quái ác đã từng khiến hắn đau khổ nhất để giế t chết bọn họ. Cho đến khi quá khứ của hắn phai nhạt, quên đi tất cả mọi thứ lúc hắn còn là "người", thậm chí cảm giác vặn vẹo mà hắn nhận được từ những trò chơi này càng ngày càng trở nên mãnh liệt. Từ thể xác đến tâm hồn, đều trở thành quỷ.

Biến thành quỷ quái bị phó bản đồng hóa.

Lá bài màu bạc mỏng manh được lật lên, đặt trên mặt bàn, âm thanh mát lạnh đó đánh thức hắn. Andrew thoát ra khỏi dòng quá khứ hèn mọn khó chịu đựng kia, ngẩng lên nhìn Nguyên Dục Tuyết.

Đối phương đã bắt đầu vòng hỏi đáp này, đồng thời may mắn rút được joker.

Không thể sử dụng ám chỉ nhận thức, đồng nghĩa với hắn không thể biết Nguyên Dục Tuyết sẽ hỏi gì. Andrew gần như là dùng một thái độ rất tiêu cực đối mặt với cậu, hất cằm nói: "Hỏi đi."

Phạm vi câu hỏi Nguyên Dục Tuyết có thể đặt ra vô cùng lớn, vấn đề ít được lưu ý lại càng vô số kể, tùy ý chọn ra một câu cũng có thể khiến Andrew không trả lời được. Trò chơi kết thúc, phe người chơi chiến thắng. Cũng chính vì nguyên nhân đó mà thái độ của Andrew không mấy tích cực, đậm chất qua loa cho xong --- Vì việc phe người chơi không hề thiệt hại mạng nào mà vượt ải, với hắn là lần đầu tiên.


Nhưng Nguyên Dục Tuyết, sau một khoảng trầm tư rất dài, cậu rủ mắt, nói một câu không sao giải thích được: "Chưa đặt câu hỏi vội. Chúng ta nói một vấn đề không liên quan trước."

Andrew không còn che giấu trào phúng mỉm cười: "Nói chuyện gì? Nói xem lúc còn sống tôi làm chó như thế nào, hay là sau khi chết tại sao lại bị phanh thây, trở thành quỷ? Nguyên Dục Tuyết, sao lòng hiếu kì của cậu lại tự dưng dâng trào..."

"Cậu có hối hận khi làm giao dịch kia không?"

Andrew im bặt. Hắn điêu luyện nói tiếp, gần như không để người ta phát hiện lần dừng lại trong chớp mắt đó: "Hối hận cái gì?"

Hắn nói: "Nguyên Dục Tuyết, cậu đang nghĩ chuyện gì lạ vậy?"

"Bởi vì cậu trông." Nguyên Dục Tuyết bình tĩnh vạch ra thứ Andrew đang muốn che giấu, rất giỏi chỉ ra chỗ đau: "Rất thống khổ."

"..."

Nguyên Dục Tuyết nói một vấn đề thì thật sự chỉ nói một vấn đề, sau khi Andrew im lặng, cậu cầm lá bài lên.

"Câu hỏi của tôi là ---"

Môi Nguyên Dục Tuyết mở rồi lại đóng, nhưng không phát ra bất cứ âm thanh nào. Cậu trầm tư một hồi, đổi cách nói khác, đưa ra câu hỏi: "Andrew hiện đang tiến hành trò chơi hỏi đáp với tôi, liệu sẽ có một ngày cậu ấy kết thúc giao dịch, nghênh đón giây phút tử vong chân chính không?"

Âm sắc Nguyên Dục Tuyết thiên lạnh, từng câu từng chữ gõ mạnh vào lòng Andrew.

Người đặt câu hỏi không được phép đưa ra vấn đề mà mình không biết câu trả lời chính xác.

Quy tắc đã công nhận đặt câu hỏi Nguyên Dục Tuyết đặt ra, chứng tỏ trong lòng cậu đã có đáp án chính xác ---


Nhưng tại sao cậu lại đặt ra một câu hỏi như vậy?

Dựa theo quy tắc, Andrew chỉ cần trả lời cả hai trường hợp, ván này hắn sẽ thắng.

Nhưng quỷ thần xui khiến, Andrew mở miệng, chỉ nói ra một chữ: "... Sẽ."

"Tôi sẽ kết thúc giao dịch, nghênh đón giây phút tử vong chân chính."

Nguyên Dục Tuyết giương mắt nhìn về phía hắn. Cái nhìn ấy rất lạnh nhạt, mang theo hơi thở buốt xương đặc thù của cậu, nhưng trong khoảnh khắc đó, trái tim vốn không tồn tại của Andrew dường như mạnh mẽ nhảy lên, cuồn cuộn chảy ra dòng máu nóng vô tận ---

"Ừm." Vẻ mặt Nguyên Dục Tuyết vẫn bình tĩnh như trước, cậu nói: "Đáp án chính xác."

Nguyên Dục Tuyết không bị quy tắc trừng phạt. Nói cách khác, cậu thật sự phán xét đáp án của Andrew một cách công bằng.

Câu hỏi cậu đưa ra, được quy tắc đồng thuận, chính là kết cục sau cùng.

Giây phút đó, máu của Andrew trào dâng, dường như hắn không còn nghe được gì nữa, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại câu hỏi này và đáp án của nó.

Nghe vào chỉ như một phán đoán hoang đường ---

Thế mà lại do một người chơi, dùng trò chơi hỏi đáp này nói cho hắn biết, hóa ra vòng tuần hoàn tuyệt vọng hắn phải chịu đựng không ngừng này, sẽ kết thúc vào một ngày nào đó. Dù cho phải kết thúc bằng cái chết, hắn cũng muốn chào đón tự do thực thụ.

Chuyện này có lực đả kích quá lớn, Andrew cứ thế chọn sai bài, bỏ qua lá joker kia.

Một phần hai cơ hội tất nhiên rơi vào tay Nguyên Dục Tuyết.

Cậu cầm bài lên, đại khái chỉ suy tư chừng hai ba giây, đưa ra một câu hỏi kì quái rất hiếm ai để ý.

Andrew nhìn cậu, trên mặt hắn vẫn là vẻ qua loa tiêu cực.

"Không biết." Mấy giây cuối cùng trước khi đếm ngược kết thúc, hắn mới lười biếng trả lời, còn nói tiếp một câu: "Chúc mừng cậu, trò chơi đã kết thúc."


Là chính thức kết thúc. Phần thưởng cho người chơi đã vượt qua phó bản là tất cả sẽ được trải qua một buổi tối yên ổn, an toàn.

Quản gia sẽ đi đón những người chơi đang nhận trừng phạt về.

Nguyên Dục Tuyết ở lại trong sảnh --- Vì vừa rồi cậu đã từ chối lời đề nghị dẫn đường về phòng nghỉ của người hầu.

Andrew không ở lại, hắn rời khỏi phòng khách, trong hành lang rét lạnh vô cùng, gió tuyết bên ngoài biệt thự bay vào từ những ô cửa. Hắn xuyên qua cửa sổ đang mở rộng, thấy được tầng mây lửng lơ bên ngoài.

Không biết nhìn bao lâu, Andrew bỗng ngẩng đầu, lạnh lùng giương mắt nhìn về một chỗ.

"Tôi phải kết thúc giao dịch."

Tác giả có lời muốn nói:

Andrew: 007* đúng không, ông đây không làm nữa.

Phó bản:... (đứa nào đào góc tường của tôi thế hả)

Vậy đấy, phó bản này bị Tuyết Tuyết phá luôn rồi.

*Không rõ có phải reference từ truyện nào không vì giờ lắm truyện hệ thống quá l0l, tuy nhiên thì theo tui đoán cái này là ám chỉ làm từ 0 giờ hôm trước đến 0 giờ hôm sau suốt 7 ngày không nghỉ (tương tự với 966 là từ làm 9 giờ sáng tới 6 giờ tối 6 ngày trong tuần). Đá đểu phó bản vắt kiệt sức lao động =))))))))

___________________________________________________

Hầy, đúng là phản diện luôn có quá khứ bi thương để moi nước mắt độc giả ;^; Giải thích xíu về xưng hô, dựa theo nội dung và tuyến thời gian (xét ở thế giới của chúng ta nhe) thì có vẻ Andrew ở vào thời kì sớm nhất là giữa thế kỉ 20, nhưng Nguyên Dục Tuyết lại nói chữ của Andrew là ngôn ngữ Châu Âu cổ là vì ẻm đến từ tương lai, có thể nói là mấy chục nghìn thậm chí cả triệu năm sau. Tui để xưng tôi thay vì ta là vì bản dịch mấy bộ truyện phương Tây tầm thế kỉ 20 mà tui đọc được đều xưng tôi hết =))))))

Tuyết Tuyết không phải người đầu tiên vượt ải, vì người chơi có thể chiến thắng bằng cách liên tục tiến hành trò chơi trong đủ 24 giờ hoặc sống sót sau đủ số lượng trò chơi, nhưng ẻm là người đầu tiên và là người cuối cùng phá giải được quá khứ của boss cũng như gánh team để không ai phải chết~

Nhấn mạnh là truyện sảng văn thụ vạn nhân mê nha mấy má, logic thì vẫn có nhưng riêng thiết lập của thụ đã chứng minh bộ này thụ sẽ "dễ dàng" như nào rồi, chê đâu thì chê đừng có vào nhà tui chê, thả chó ra cắn đấy.

Thật ra thì cũng có phó bản sang chấn thay vì sảng, nhưng tui sẽ gắn cảnh báo sau... Uhuhuhuhu


Bình luận

Truyện đang đọc