VŨ KHÍ HÌNH NGƯỜI

Edit: Ry

Nguyên Dục Tuyết bê bịch nước trở lại.

Đám thanh niên vừa vận động xong nhìn thấy bịch nước, không hiểu sao cũng thấy miệng đắng lưỡi khô, cổ họng khô rát, thế là áy náy nhìn Nguyên Dục Tuyết.

Nguyên Dục Tuyết tự vặn một chai ra uống, đợi một lát thấy không vấn đề gì thì mới phân cho mỗi người một chai.

Đám thanh niên còn hơi ngại, muốn mời khách thì cũng nên là họ mời chứ, sao lại thành đại thần mời bọn họ uống nước rồi.

Nhưng mỗi người đều đàng hoàng đứng xếp hàng nói cảm ơn, còn rất lịch sự.

Nam sinh nhỏ tuổi nhất trong đám ngó quanh: "Đàn em kia đâu rồi?"

Nguyên Dục Tuyết bình tĩnh nói: "Đi rồi."

Chu Mông đứng nhìn từ xa còn hơi phiền muộn: "Tao mời cậu ta cơ mà! Sao cậu ta lại chia cho đám kia nữa."

Đàn em ở cạnh thì thầm: "Nhưng mà cô nhỏ kia không trả lại tiền... Anh Chu, bảo mời thì đáng lẽ anh nên đưa 200 cho cậu ta mới đúng."

Chu Mông: "... Đệt, tao quên."

Gã vừa phiền muộn vừa nghĩ, phiên phiến thì coi như nước này cũng là Nguyên Dục Tuyết mời họ... Đãi ngộ giống đám kia, thôi cũng được.

Quy tắc ở sân tập đã xuất hiện, đương nhiên Nguyên Dục Tuyết sẽ không nán lại nữa. Chỉ là đám nam sinh còn đang phấn khởi, uống nước xong nhiệt tình giữ cậu lại, muốn chơi thêm mấy ván để giải trí --- Nhưng nghĩ lại thì với kĩ thuật của Nguyên Dục Tuyết, có muốn giải trí cũng không nổi, thế là đổi sang nài nỉ cậu làm trọng tài. Nguyên Dục Tuyết chỉ có thể giơ tay chỉ ra góc bên kia.


"Bạn tôi vẫn đang chờ."

Giới Chu Diễn thật sự đã đợi rất lâu, hắn đứng ở mép sân, cách đám người rất xa.

Giới Chu Diễn không có hứng thú với mấy môn thể thao của con người, vì sức lực của nhân loại với hắn mà nói quá là yếu ớt, hắn không thích xem kiểu đấu đá kém cỏi như vậy. Nếu nói cạnh tranh trong thể thao mang lại cảm giác kí.ch thích --- Giới Chu Diễn ở vực sâu đã xem đủ loại chém giết máu me, cạnh tranh kiểu này với hắn còn không đạt nổi tiêu chuẩn.

Nhưng do Nguyên Dục Tuyết ra sân, hắn đành đứng xem cả tiếng, mắt chưa từng rời khỏi người kia.

Một trò chơi đơn giản chỉ cần ném bóng vào rổ, bỗng trở nên thật thú vị.

||||| Truyện đề cử: Em Có Rất Nhiều Tiền Nha |||||

Giới Chu Diễn nghe được những người khác cổ vũ cho Nguyên Dục Tuyết, rõ ràng mấy động tác kia hắn cũng có thể làm được rất dễ dàng, nhưng Giới Chu Diễn lại cảm thấy... Hành động của Nguyên Dục Tuyết gọn gàng rất thích mắt, động tác nào cũng xinh đẹp, ngay cả một biểu cảm một lần rủ mắt cũng được hắn khắc sâu trong đầu.

Hắn nghe được những người kia khen cậu, mỗi lần Nguyên Dục Tuyết dẫn bóng là sẽ có tiếng "quá đẹp trai". Thế là cũng lẳng lặng học được cụm từ mới, cứ thấy Nguyên Dục Tuyết dẫn bóng là hắn sẽ dè dặt kêu: "Đẹp trai..."

Mà đám nam sinh kia đã đổi mới, nhao nhao hét: "Trời ơi nhảy đẹp quá, thần tiên à! Anh ơi VVLT!!"

*Gốc là YYDS, viết tắt của 永远滴神 yǒngyuǎn dī shén, vĩnh viễn là thần.

Giới Chu Diễn: "..."

Hắn hơi cắn môi, ý thức được mình cần học hỏi thêm ở phương diện nào đó.

Nhưng bị bao vây bởi đám người, có được sự chú ý của tất cả, Nguyên Dục Tuyết thật sự rất đẹp.

Giới Chu Diễn lẳng lặng đứng im, không hề nhúc nhích.

...

Nguyên Dục Tuyết nhắc thì đám này mới nhớ ra còn một người như thế.

Do Giới Chu Diễn đứng quá xa, nhìn thì thoáng thấy hắn có vẻ rất lạnh lùng. Bề ngoài của hắn tạo cảm giác âm u tàn ác trời sinh, khiến người ta không dám lại gần. Cả đám lặng lẽ liếc sang rồi lập tức giật bắn, nghĩ Giới Chu Diễn như thế kia là sắp mất kiên nhẫn rồi --- Người ta phải đợi lâu như thế.

Nguyên Dục Tuyết cũng là đột ngột bị họ kéo vào chơi nên mất rất nhiều thời gian, đám nam sinh có mặt dày tới mấy cũng không dám giữ Nguyên Dục Tuyết lại nữa, làm người ta bỏ rơi bạn mình.

Vả lại, bọn họ trộm nhìn Giới Chu Diễn, cảm thấy sắc mặt người kia quá âm u, sợ là lát nữa hai người này sẽ cãi vã ---

Vì Giới Chu Diễn trông như sắp phát cáu vậy.

So sánh sự chênh lệch hình thể của cả hai, bọn họ lập tức nghiêng về một phía.

Lỡ mà có đánh nhau, chắc chắn Nguyên Dục Tuyết sẽ chịu thiệt.

Nghĩ vậy, đám nam sinh lén lút theo sau Nguyên Dục Tuyết vài bước, trông như là lưu luyến không rời, thực tế là để đề phòng lát nữa Giới Chu Diễn có nổi điên thật thì bọn họ có thể chạy tới khuyên (đánh) hộ.


Nhưng Nguyên Dục Tuyết đi tới cạnh Giới Chu Diễn, không biết quay sang nói gì mà vẻ mặt hắn thoáng trở nên khác biệt.

Không phải là hắn cười hay biểu cảm thay đổi, chỉ là cái khí thế tàn ác kia bỗng biến mất, không còn u ám đáng sợ như trước, ngay cả cảm giác nguy hiểm cũng giảm mất phân nửa, khiến người ta cảm nhận được tâm trạng hắn đang rất tốt.

Nhất là khi hắn hơi cúi xuống nhìn Nguyên Dục Tuyết, ánh mắt kia...

Một lũ trai thẳng thấy cứ kì kì, nhưng bọn họ không nói ra. Đến lúc hoàn hồn thì Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn đều đi rồi.

"Đệt." Đội trưởng của họ đột nhiên chửi một tiếng, có vẻ chán nản: "Quên xin WeChat rồi..."

Không chỉ không xin WeChat, tên người ta cũng không hỏi.

Nhưng người đi mất rồi, có hối hận cũng muộn, chỉ có thể hi vọng sau này sẽ còn gặp lại Nguyên Dục Tuyết ở sân bóng.

"À đúng rồi thằng ba." Đội trưởng thuận mồm hỏi đồng đội bị thương đang ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi: "Chân mày còn đau không? Hay lát nữa tới phòng y tế đi, đừng để lại di chứng."

Thương binh được gọi là thằng ba lập tức lắc đầu: "Khỏi, không nghiêm trọng vậy đâu, chỉ là mấy ngày không chạy nhảy được thôi, em về phòng bôi chút thuốc là được. Đừng có đẩy em tới trạm y tế, nói thật, em hơi ớn chỗ đó... Có đứa ở chung phòng với em tới phòng y tế một chuyến, về cứ như biến thành người khác."

...

Mặc dù hoàn thành nhiệm vụ thăm dò sân thể thao sớm, nhưng Nguyên Dục Tuyết lại không có khái niệm "số nhiệm vụ hoàn thành hôm nay đã đạt mức yêu cầu" thì có thể nghỉ ngơi, cậu chuẩn bị đi thăm dò nội quy tiếp theo.

Ví dụ như "rừng nhỏ" mà Đặng Xu Xu đã nói.

Khái niệm rừng nhỏ này khá mơ hồ. Khuôn viên trường Hòe Âm rất lớn, độ xanh hóa còn không thấp, mấy chỗ được gọi là rừng có vô số.

Trước đó Nguyên Dục Tuyết đã lên mạng nội bộ của trường tìm tư liệu, có vài bài đăng ghi lại sự kiện ma quỷ rõ ràng đã bị xóa bỏ, có thể là sức mạnh của quy tắc. Tuy nhiên vẫn còn sót lại vài manh mối đơn giản, ví dụ như các học sinh tương đối kiêng kị khu vực nào, ở đó đã nghe nói sự kiện quái lạ gì. Có thể từ những chi tiết vụn vặn đó khoanh vùng khu vực.

Nguyên Dục Tuyết đang tạm thời quy hoạch mấy khu vực ưu tiên điều tra trong đầu ---

Sau đó nói tạm biệt với Giới Chu Diễn.


Địa điểm cậu sắp tới không tiện đường cho Giới Chu Diễn.

Giới Chu Diễn: "..."

Nguyên Dục Tuyết cũng không giấu lát nữa sẽ đi đâu, trong tình huống bình thường cậu sẽ không nói dối.

Thế nên Giới Chu Diễn do dự một lát rồi nói: "Tôi không quen tập trên sân lắm, ở trong rừng vẫn yên tĩnh hơn."

Nguyên Dục Tuyết: "..."

Giới Chu Diễn: "..."

Nguyên Dục Tuyết nói: "Tôi thấy không tốt lắm."

Giới Chu Diễn tưởng là Nguyên Dục Tuyết phát hiện mình đang quan sát cậu, vẻ mặt trở nên căng cứng, người cũng đờ ra.

Nguyên Dục Tuyết nói tiếp: "Trong rừng cây khá nguy hiểm, tập thể thao trên sân sẽ phù hợp hơn... Nhưng cậu nhớ đừng nhận đồ từ người lạ."

Tác giả có lời muốn nói:

Trai thẳng real: Mồm xoen xoét nịnh người ta, tấn công bằng đủ loại anh ơi anh à anh đỉnh quá.

Trai thẳng pha ke: Đường nào cũng đến Rome nên đi cái nào cũng tiện đường.



Bình luận

Truyện đang đọc