VŨ KHÍ HÌNH NGƯỜI

Edit: Ry

Giới Chu Diễn biết bước kế tiếp Nguyên Dục Tuyết nói là gì.

Hô hấp của hắn thoáng trở nên dồn dập, hơi thở nóng rực rơi trên da, lướt qua lông tơ mang lại xúc cảm nhỏ bé.

"... Ừm." Giọng Giới Chu Diễn đã khàn, đến mức câu trả lời cũng trở nên mơ hồ: "Tiếp tục."

Đầu ngón tay Nguyên Dục Tuyết chạm lên mặt nạ bằng bạc mình đang đeo, hơi dẩy nó lên.

Cái mặt nạ này tuy là hàng đổi từ hệ thống, nhưng chất liệu công năng cực kì tương tự với mặt nạ cũ của cậu. Nó siêu mỏng, phần dưới được đặc biệt thiết kế có thể co lại, để lộ nửa mặt dưới, dùng để đối phó với vài tình huống đặc biệt.

- --- Tình huống đặc biệt này chỉ xuất hiện lúc Nguyên Dục Tuyết ăn cơm, lần này lại khám phá được công dụng mới. E là trước ngày hôm nay Nguyên Dục Tuyết cũng chưa từng nghĩ tới.

Mà động tác đơn giản, có thể nói là ra hiệu này với Giới Chu Diễn, lại một lần khiến nội tạng vốn đã nhốn nháo trong lồ/ng ngực hắn càng thêm khoa trương, dường như tai hắn có thể nghe được cả tiếng vang thình thịch của nó.

Hơi thở nóng rực.

Động tác hôn họ đã bàn trước này, sẽ do Nguyên Dục Tuyết chủ động.

Nhưng cậu vừa nhấc nửa dưới mặt nạ lên, Giới Chu Diễn bỗng túm vai Nguyên Dục Tuyết, đặt cậu dựa vào thân cây đằng sau.

Ngón tay hắn đệm ở đầu vai, để trong lúc vội vã không khiến vai cậu chịu va chạm. Nhưng cảm giác thân cây thô ráp truyền tới từ sau lưng vẫn khiến Nguyên Dục Tuyết nghi hoặc ngẩng lên, đối diện với ánh mắt của Giới Chu Diễn.


Cách quá gần, thậm chí còn nhạy cảm phát hiện được hơi thở nóng rực của hắn.

Nguyên Dục Tuyết hơi nghiêng đầu: "?"

Cậu cũng không rõ Giới Chu Diễn muốn làm gì, nhưng bị đặt lên cây cũng không giãy giụa, chỉ hơi tò mò động tác kế tiếp của hắn. Đống sương sớm còn đọng trên cây làm áo đồng phục ẩm ướt, cành lá bị gió lùa qua khe khẽ rung động.

Giới Chu Diễn dường như cũng ngơ ngẩn.

Im lặng một hồi hắn mới nói: "Tôi xem sách, có vài cái là đè như thế này, lên tường... Lên cây."

Hắn giải thích, lại bỗng nói: "Để tôi hôn cậu."

Nói xong câu này, nội tâm hắn quái dị đánh trống reo hò, như thể nó là một lời thề mang hàm nghĩa khác.

Nhưng với Nguyên Dục Tuyết mà nói, hai người họ ai chủ động cũng thế. Nếu như Giới Chu Diễn chủ động có thể giúp hắn giảm bớt cảm giác khó chịu khi lãnh địa của mình bị xâm phạm, cảm thấy an toàn thoải mái hơn thì cậu cũng không có ý kiến, rất sẵn lòng phối hợp.

"Được."

Nguyên Dục Tuyết thậm chí còn hơi ngả đầu ra sau để phối hợp với động tác tiếp theo Giới Chu Diễn cần tiến hành.

Gần như chỉ cần cúi đầu xuống là hắn sẽ hái được đôi môi mềm mại ấy.

Da Nguyên Dục Tuyết rất trắng, cậu có một vẻ đẹp lạnh lẽo sắc bén không thể tới gần, nhưng đôi môi kia lại đỏ mọng lạ thường, làm yếu đi cảm giác lạnh như sương như tuyết kia.

Chấm đỏ ấy giống như mật nước từ cánh hoa yêu kiều nhất vẩy lên, tùy ý nhuộm đẫm, mới có thể tô ra được sắc thắm của đôi môi này. Là cạm bẫy nguy hiểm bắt lấy hồn người.

Nhưng cánh môi ấy lại mềm mại biết mấy, dường như chỉ cần một động tác nhỏ nhất cũng có thể khiến nó càng thêm diễm lệ.

Chính thần linh cũng sẽ rung động vì nó, huống chi là ác quỷ.

Những êm dịu gần trong gang tấc, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tùy ý cướp đoạt chiếm hữu. Nguyên Dục Tuyết thật sự hồn nhiên không chút đề phòng, cứ vậy chờ đợi nụ hôn của hắn.

Giới Chu Diễn cảm thấy ngón tay nóng rực, đau đớn như thể bị thiêu đốt trong lửa thiêng. Hắn nghĩ, tứ chi lại mất cảm giác rồi, nhưng hắn không còn có thể bận tâm tới điều đó nữa.

Tay hắn rơi trên gò má cậu, hơi chạm vào mặt nạ lành lạnh. Tiếp đó rơi trên phần cổ thon dài lộ ra vì động tác ngẩng đầu của Nguyên Dục Tuyết, từng cái mơn man như thể đang cẩn thận nghiên cứu, vô cùng trân trọng, nhưng cảm giác râm ran khiến Nguyên Dục Tuyết thấy kì lạ.

Động tác này không có trong những gì họ thảo luận trước đó, thế nên lúc này ánh mắt Nguyên Dục Tuyết nhìn hắn đã mang theo nghi hoặc.

"Nguyên Dục Tuyết." Quái vật chưa từng có kinh nghiệm lại ở đây làm thầy dạy cho một tân binh khác, nói cho cậu biết: "Lúc được hôn, phải nhắm mắt lại."


Nguyên Dục Tuyết cũng không phải không muốn phối hợp, chỉ là cân nhắc một chút vẫn nói: "Nhưng nhắm mắt thì tốc độ phản ứng sẽ bị chậm."

Ý Nguyên Dục Tuyết là nếu sự kiện kia thật sự xuất hiện.

Giới Chu Diễn nói: "Không sao."

"Tôi sẽ làm mắt của cậu, nhắc nhở cậu."

Nguyên Dục Tuyết hơi ngẩn ra.

Để phối hợp với cậu, Giới Chu Diễn đã làm ra vô số nhượng bộ, giờ cậu cũng nên phối hợp với hắn một chút mới đúng.

"Được." Nguyên Dục Tuyết nhắm mắt: "Không nhắc nhở cũng không sao, tôi sẽ không phạm sai lầm."

Giới Chu Diễn đáp: "Ừ."

Hàng mi như cánh quạ nhè nhẹ rung động, chúng dài và rậm, cong cong. Bởi vì nhắm mắt nên xúc giác từ những bộ phận khác trở nên rõ rệt hơn, Nguyên Dục Tuyết không biết lúc nào thì Giới Chu Diễn sẽ hôn mình, chỉ nhắm mắt đợi. Nhưng chẳng biết tại sao, quá trình chờ đợi này trở nên thật kì lạ.

Giới Chu Diễn rất tập trung nhìn cậu.

- -- Từ góc độ này, đây giống như một nụ hôn tình nguyện. Giống như mộng cảnh mĩ lệ, đồng thời là cạm bẫy ngọt ngào đủ để khiến bất cứ kẻ nào sa chân.

Giới Chu Diễn bằng lòng làm người đó.

Hô hấp của hắn thoáng trở nên dồn dập, nhưng vẫn chậm rãi cúi xuống, hơi nghiêng đầu, không thầy cũng biết chọn góc độ phù hợp nhất, tìm tới cánh môi mềm mại đỏ thắm.

Một cái chạm ngắn ngủi.


Tiếp xúc trong khoảnh khắc quá nhanh, kinh nghiệm không có dẫn đến tuy góc độ phù hợp, nhưng vẫn xảy ra sai lầm rất nhỏ. Nụ hôn của Giới Chu Diễn chỉ rơi trên khóe môi, nhưng vậy cũng khiến hắn cảm nhận được xúc cảm mềm mại truyền tới, khác hoàn toàn với bất cứ cảm giác nào hắn từng có. Trái tim kịch liệt rung động, đến mức hắn thậm chí không dừng lại bao lâu đã mạnh mẽ kiềm chế d.ục vọng xâm phạm, đứng thẳng dậy, ánh mắt vẫn còn dừng trên màu đỏ thắm kia.

"...?" Hàng mi khẽ rung. Nguyên Dục Tuyết cảm nhận được có thứ gì mềm mại rơi trên khóe môi, chạm một cái đã rời đi.

Nhưng tiếp xúc này quá ngắn ngủi, thậm chí còn không được tính là hôn. Nguyên Dục Tuyết phải nhắc nhở: "Không phải hôn khóe môi, phải hôn..."

Sau đó Nguyên Dục Tuyết lại ý thức được, cũng có thể là Giới Chu Diễn cố ý hôn lệch. Dù gì bước thứ ba cũng có độ khó lớn hơn hẳn hai bước trước, dùng hành động qua loa một chút để lừa quy tắc khu rừng cũng có vẻ hợp lí.

Thế nên cậu lại bổ sung một câu hỏi: "... Có được không?"

"Xin lỗi, hôn không tốt." Giới Chu Diễn lại nói xin lỗi với cậu, giọng hắn khàn đến mức đáng sợ, hơi thở nóng rực rơi trên tai: "Tôi hôn lại một lần."

Nguyên Dục Tuyết ừ một tiếng, nghe lời Giới Chu Diễn lại nhắm mắt.

Lần này động tác cúi xuống của Giới Chu Diễn rất chậm, hắn tìm góc độ chuẩn xác nhất, như muốn ngậm lấy con mồi của mình, dè dặt cẩn thận tiếp cận, không kiềm chế được nhắm mắt lại. Khi cánh môi sắp dán vào, một âm thanh đột nhiên vang lên, Nguyên Dục Tuyết cực kì nhạy bén mở mắt ra. Vẻ mặt cậu lạnh lẽo, gần như là dựa vào bản năng chiến đấu khóa chặt mục tiêu nguy hiểm, sau đó thuận thế tiến lên một bước, che cho Giới Chu Diễn ở sau lưng --- Nguyên Dục Tuyết dẫn hắn tới đây, tất nhiên cậu sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ Giới Chu Diễn.

"Tới rồi." Nguyên Dục Tuyết lời ít ý nhiều. "Quy tắc" bọn họ muốn tìm, cuối cùng cũng bị dụ ra.

Giới Chu Diễn: "..."

Sát khí ngút trời của hắn cũng ra rồi.


Bình luận

Truyện đang đọc