VŨ KHÍ HÌNH NGƯỜI

Edit: Ry

Tăng Bạch há miệng muốn giải thích, từ văn phòng lại truyền ra giọng nữ nghiêm nghị khàn khàn: "Vào đi."

Có được tín hiệu cho phép, mấy sinh viên mới cùng nhau bước vào văn phòng không tính là rộng rãi.

Tất cả chỉ có hai cái bàn làm việc, dùng giá sách làm thành một vách ngăn đơn giản, trên đó chất đầy sách vở và báo chí lộn xộn. Trong phòng bật máy sưởi nên so với bên ngoài rét lạnh có thể nói là ấm áp như xuân tới. Lúc này vị giáo viên còn lại không có mặt ở đây, chỉ có chủ nhiệm lớp đang nhìn bọn họ chằm chằm, khiến cho đám sinh viên hơi co quắp không biết nên đứng ở đâu.

Cô Nghiêm tỉ mỉ quan sát tường tận từng người, giống như đang xác định thân phận của bọn họ. Khi nhìn đến Nguyên Dục Tuyết thì hơi dừng mắt, cái nhìn càng thêm gắt gao dính chặt, chừng một phút sau mới thu hồi, đặt một chồng bản giấy nội quy của trường đến trước mặt cả đám.

"Mỗi người một tờ, chỉ được lấy một tờ thôi. Làm mất không có chuyện xin lại nên mong các em hãy trân trọng nó." Chủ nhiệm lớp nói.

Chồng giấy in nội quy trường kia có chất lượng giấy lẫn in ấn rất kém, trắng nhởn buồn tẻ, mỏng đến mức có thể xuyên qua nó thấy được ánh sáng, số lượng bản in có vẻ cũng không ít. Nhưng không biết vì sao cô Nghiêm cứ nhìn nó chằm chằm, trong mắt có một sự tôn kính cuồng nhiệt, khiến đám học sinh đang vươn tay lấy tờ in nội quy cũng cảm thấy tay mình như bị ánh mắt nóng rực đó đâm xuyên.

Bọn họ thành thật mỗi người chỉ lấy một tờ, sau đó lần lượt nói: "Cảm ơn cô ạ."

Nguyên Dục Tuyết cũng lấy một tờ.

Cậu nhìn khoảng trống lớn ở dưới, cẩn thận không gấp đè lên chữ, bỏ vào trong túi.

Rời khỏi văn phòng, là đầu tàu xã giao, Tăng Bạch bắt đầu kết bạn với mấy sinh viên kia, ánh mắt lại chuyển về phía Nguyên Dục Tuyết, như thể đã quên chuyện xấu hổ trước đó, cười đầy dễ mến: "Bọn mình ở chung phòng nên tạo một nhóm WeChat luôn nhé? Để về sau có gọi nhau đi học hay mua cơm hộ gì đó cũng tiện."

Tăng Bạch chủ động giơ điện thoại lên, muốn quét WeChat của Nguyên Dục Tuyết.

Cũng may Nguyên Dục Tuyết chỉ cụp mắt suy nghĩ chừng hai giây rồi đồng ý, không có để Tăng Bạch phải xấu hổ, trao đổi phương thức liên lạc.


Giờ chưa đến 8 giờ tối, còn lâu mới tới giờ ngủ quy định của kí túc xá. Mặc dù Tăng Bạch chủ động mời mọi người cùng đi, nhưng trước đó Nguyên Dục Tuyết không đồng ý, bây giờ lại càng không.

Tăng Bạch bèn đùa: "Vậy tôi với Đường Viễn đi trước nhé? Trong nhóm chat sinh viên mới có nói trong trường có một quán ăn nhỏ, đồ ăn ngon hơn đồ bán ở căn tin nhiều, bọn tôi đi dò mìn đây, để xem dân tình đồn có đúng không... Sao thế?" Tăng Bạch thấy Nguyên Dục Tuyết đột nhiên quay sang nhìn mình, cặp mắt kia sáng rực đầy khó hiểu. Anh ta thoáng sửng sốt, ngập ngừng hỏi: "Tôi nói gì sai à?"

Nguyên Dục Tuyết cũng chỉ cân nhắc vài giây: "Bạn Tăng Bạch, câu trước đó bạn hỏi là?"

Tăng Bạch: "Cậu có muốn đi cùng bọn tôi không?"

Nguyên Dục Tuyết: "Có."

Tăng Bạch: "..."

Sắc mặt anh ta bỗng chốc trở nên vô cùng kì diệu, nhưng cũng chỉ đơ ra vài giây đã lập tức đổi về vẻ tươi cười nhiệt tình thân thiện: "Thật à, tôi nghe vậy vui lắm đó."

Kết quả là, nguyên một buổi chiều cũng không điều tra ra được thông tin gì hữu ích. Chỉ biết quán ăn của đại học Hòe Âm cho phép gọi món riêng, mà hương vị đúng là ngon hơn đồ trong căng tin, tráng miệng sau bữa ăn cũng khá ổn, hôm nay là bánh hoa sen mới vừa ra lò --- Còn tại sao thì bọn họ biết rõ vậy à?

Bởi vì hai người đã cùng Nguyên Dục Tuyết đi hết một lượt tất cả các nhà ăn trong trường.

Với diện tích của Hòe Âm, dù bọn họ đã dùng xe buýt trong trường để đi vài trạm thì xong xuôi cũng gần 7 giờ tối, hết một buổi chiều. Mặc dù từ giờ đến 8 giờ vẫn còn thời gian, nhưng cả ba cũng không muốn tìm đường chết nên quyết định trở lại kí túc xá. Để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn dẫn đến không về kịp giờ tắt đèn, lúc nào cũng sẽ chừa ra một chút thời gian.

Kết quả về đến kí túc xá mới thấy nguyên ngày chả làm được gì.

Tăng Bạch cũng bắt đầu hoài nghi bản thân, tại sao anh ta lại mời Nguyên Dục Tuyết nhỉ?

Cho tới bây giờ, Tăng Bạch vẫn không thể xác định thân phận của Nguyên Dục Tuyết rốt cuộc là người chơi hay là NPC, nếu là NPC thì là dạng nhân vật thân thiện trong kịch bản hay vẫn là dạng quỷ quái đối đầu với họ.


Trong tình huống không phân được địch ta thế này, đương nhiên anh ta không thể thật sự dẫn Nguyên Dục Tuyết đi điều tra manh mối. Giờ phó bản đã chính thức bắt đầu, lỡ kích hoạt ra tình tiết nguy hiểm kiểu quỷ nhập vào người là toi. Đến mức mà nguyên buổi chiều Tăng Bạch đều để Nguyên Dục Tuyết quyết định xem đi đâu, anh ta và Đường Viễn chỉ phối hợp, đi dạo hết ngày cảm giác mình đúng là sinh viên đại học đến trường học tiện thể cải thiện quan hệ với bạn cùng phòng, tâm trạng vô cùng hỗn loạn.

Nếu như Nguyên Dục Tuyết là NPC, vậy cậu ta cũng thành công gần một nửa rồi --- Khiến hai người chơi lâu năm cả buổi chiều không làm được gì.

Tăng Bạch sâu sắc sám hối.

Nhưng để mà nói thì quan hệ bạn cùng phòng của họ vẫn thành công được cải thiện rất nhiều.

Sau khi Tăng Bạch chủ động mua bánh hoa sen đồng thời cho Nguyên Dục Tuyết một phần, Nguyên Dục Tuyết đã phân anh ta đến phe người hợp tác, đồng thời tha thứ cho hành vi khách sáo kì lạ trước đó của Tăng Bạch.

Tăng Bạch không hề biết mình bị đơn phương cảnh giác cũng bị đơn phương hòa giải, nội tâm anh ta ngập tràn phiền muộn, trên đường về không có mấy tinh thần để trò chuyện. Sau đó lúc trở lại phòng ngủ ở trên tầng hai --- Anh ta bỗng đứng lại ở đầu hành lang.

Đường Viễn cũng có phản ứng tương tự.

Nguyên Dục Tuyết cũng dừng chân, nhìn người con trai xa lạ đứng trước cửa phòng 202 của bọn họ.

Mặt mũi hắn biến mất trong bóng tối, dáng người cao ráo, trông cũng không tính là cường tráng, lại gây ra cảm giác ngột ngạt vô cùng cho người nhìn, tạo thành ảo giác thật ra hình thể hắn vô cùng khổng lồ, đủ để chiếm lĩnh toàn bộ tầm mắt.

Tăng Bạch và Đường Viễn gồng người, kinh nghiệm của một người chơi lâu năm đang liều mạng báo động nguy hiểm, trái tim gấp rút nhảy lên, nhanh tới nỗi sắp vỡ ra khỏi lồ ng ngực, nhưng chân lại không thể nhúc nhích. Một loại sợ hãi tự nhiên sinh ra gần như đóng chiếm toàn bộ đại não, con ngươi của họ co chặt, gần như trong chớp mắt đã đoán được thứ đang tồn tại trước mặt nhất định là tà ma quỷ quái gì đó cực kì tà ác. Và giờ, hắn đang đứng trước cửa phòng ngủ của họ.

Giống như một loại dấu hiệu tử vong.

Không thể tới gần.


Dù có phải làm trái với cái gọi là nội quy trường học kia, cũng tuyệt đối không được lại gần phòng ngủ.

Sẽ chết!!

Mau trốn đi!!

Ý nghĩ thoáng cái đã chiếm cứ toàn bộ tư duy, nhưng buồn làm sao, bọn họ chẳng những không hề có ý định chống cự, mà với tình huống hiện giờ ngay cả việc chạy trốn cũng là bất khả thi. Chỉ có thể để mặc cho nỗi sợ bao phủ toàn bộ cảm xúc, tinh thần căng lên gần như chỉ một giây sau sẽ đứt ---

Nguyên Dục Tuyết đứng cạnh hơi nghiêng đầu, có vẻ nghi hoặc nhìn hai người, không hiểu sao họ đột nhiên bất động, nhịp tim còn bỗng dưng dồn dập như bão tố.

Nguyên Dục Tuyết đi tới, nhìn người con trai đang đứng trước cửa phòng ngủ, hỏi hắn: "Cậu ở phòng 202 à?"

Phòng bọn họ có bốn chiếc giường, nhưng lại chỉ có ba người ở.

Người kia im lặng chừng vài giây, sau đó khẽ gật đầu.

"Cậu không có chìa khóa à?"

"... Không, kịp, tới, lấy." Hắn chậm rãi mở miệng, âm sắc thu hút êm tai, chỉ là ngữ điệu có chút kì lạ, giống như là lẫn giọng địa phương lạ hoắc nào đó, còn là nói từng từ một, hơi lắp bắp.

Nguyên Dục Tuyết cúi xuống lấy chìa ra mở cửa.

Giờ cậu rất săn sóc, biết con người không nhìn được trong bóng đêm nên cố ý bật đèn, nhìn sang người con trai bên cạnh: "Tiết sinh hoạt lớp chiều nay cậu không tới."

"Ừm." Hắn đáp: "Quên, mất. Lần sau, đi."

Loại trường hợp phổ biến trong đời sống như thế này vô cùng bình thường, chỉ là một người bạn cùng phòng đến trễ không nhớ phải lấy chìa khóa, lại như một cây búa gõ tỉnh hai người còn đang đứng đực ra ngoài cửa, để họ khó có thể tin bắt đầu nhúc nhích, nhưng bước chân vẫn tê rần như cũ.


Người kia nhìn chằm chắm sườn mặt của Nguyên Dục Tuyết, đột nhiên mở miệng: "Giới Chu Diễn."

"Giới Chu trong giới chu từ trạo*, Diễn trong diễn sinh**." Đoạn này hắn lại nói rất trôi chảy, giống như đã luyện tập không biết bao nhiêu lần. Giới thiệu xong, Giới Chu Diễn hơi ngừng lại, hỏi người trước mắt: "Còn cậu?"

*Giới chu từ trạo 戒舟慈棹 là một câu trong Phật giáo, trong đó giới là giới luật, chu là thuyền, từ là từ bi, trạo là mái chèo. Cả câu mang ý nghĩa giới luật và từ bi trong Phật giáo giống như chuyến đò đưa chúng sinh sang sông.

**Diễn sinh là từ chỉ những vật chất mới trải qua quá trình diễn biến được sinh ra từ vật chất gốc.

"Nguyên Dục Tuyết."

Khi Nguyên Dục Tuyết đáp lời, hai người đứng ngoài cũng vừa trải qua đấu tranh kịch liệt trong tâm lý, nỗi sợ lặng thầm kia chậm rãi tiêu biến, khiến họ hoài nghi vừa rồi bản thân bị bóng đè ---

Ít nhất là một "người" nói chuyện bình thường, còn giới thiệu tên của bản thân như thế, không đến nỗi là ác quỷ đã hoàn toàn mất lí trí đâu nhỉ.

Chắc là bọn họ phản ứng hơi quá rồi?

Tăng Bạch và Đường Viễn vô cùng chậm rãi đi tới cửa phòng ngủ, nương theo ánh đèn thấy rõ được mặt của người con trai vừa tự xưng là "Giới Chu Diễn".

Hắn có một khuôn mặt điển trai tuấn tú vô cùng, lẽ ra sẽ khiến tất cả phái nữ nhìn thấy phải ái mộ rung động. Nhưng lúc này, đám Tăng Bạch không thể chú ý nổi ngũ quan tướng mạo của hắn trông như thế nào, thứ đầu tiên in sâu vào ấn tượng của họ là sát ý lạnh lẽo và sự tàn ác lan tràn trên gương mặt hắn.

Tựa như tà ma leo lên từ vực sâu, khiến đáy lòng họ vô thức nảy sinh sợ hãi mâu thuẫn khác thường.

Tác giả có lời muốn nói:

Mặt nạ đổi từ hệ thống có một chức năng là: Sẽ không khiến người ta cảm thấy việc bạn đeo mặt nạ có gì kì quái. Thế nên không có người chơi nào chú ý tới việc Tuyết Tuyết đeo mặt nạ, nó kiểu như là giờ bạn ra đường gặp phải người đeo khẩu trang cũng sẽ cảm thấy rất bình thường ấy OwO là kiểu sửa đổi nhận thức đó OwO

Chết cười, sao có thím còn bảo để Tuyết Tuyết ăn thử mấy sản phẩm bóng tối*, mấy người xấu xa thật đó

*Sản phẩm bóng tối kiểu cá chiên màn đêm ấy mấy má =)))))))))))))))))))))) Đoạn trên thì tác giả đang giải thích tại sao Tuyết Tuyết đeo mặt nạ (1 việc rất kì lạ trong "trường học" => bằng chứng Tuyết Tuyết là người chơi) mà Tăng Bạch với Đường Viễn vẫn không phân biệt được rốt cuộc ẻm là người chơi hay là NPC đó.


Bình luận

Truyện đang đọc