Bởi ví ý nghĩa quan trọng của 《 Quốc nghiệp 》 cho nên lễ ra mắt vào tối nay sẽ được truyền hình trực tiếp trên đài Đế Đô và hai đài truyền hình địa phương.
Rất nhiều người trẻ tuổi không hề có hứng thú với loại phim này, nhưng vì muốn nhìn thấy nghệ sĩ mà mình thích, học cũng đúng giờ mà đợi trước TV.
Ai biết được lễ ra mắt này được tổ chức quá có tâm, thế nên cho dù là nhóm nghệ sĩ đã đi xong thảm đỏ rồi, bọn họ vẫn không chuyển đài mà tiếp tục xem tiếp.
Đến lúc thấy đạo diễn Lý tóc đã hoa râm đang đỏ mắt kể những câu chuyện về những anh hùng liệt sĩ, không ít người bắt đầu ngẫm lại, liệu bọn họ có xứng đáng với sự cống hiến và hy sinh của những người đi trước hay không?
Khi những người trong đoàn 《 Quốc nghiệp 》 cùng nhau đứng trên sân khâu cúi chào, những nhóm khách quý bên dưới cũng lặng im đứng dậy chào, mặc kệ là tự nguyện hay là làm theo số đông, ít nhất bây giờ không ai lên tiếng gì.
Tưởng niệm liệt sĩ kết thúc, MC dụi dụi đôi mắt đỏ hoe của mình, đến trước mặt đạo diễn Lý: “Đạo diễn Lý, nghe nói bộ phim này được chuẩn bị đã nhiều năm, quá trình quay được coi như là khép kín, trong điều kiện quay cực khổ thế này, mọi người có than khổ hay không?”
“Khổ thì khổ thật, nhưng nhớ đến những người đã hi sinh, tôi cảm thấy chút khó khăn ấy cũng chẳng thấm vào đâu,” đạo diễn Lý nhận lấy micro từ trong tay MC, xoay người nhìn nhìn hai hàng diễn viên đang đứng nghiêm túc, “Bọn họ đều là những diễn viên rất chuyên nghiệp.
Trong lúc quay có người bị bệnh, có người bị thương, thậm chí có nhiều người nhận được kịch bản phim khác hay đại ngôn, vì bộ phim này, bọn họ dù có mang bệnh hay bị thương vẫn kiên trì, từ chối hết kịch bản phim khác với đại ngôn.
Tôi có thể nói rằng, với thái độ chuyện nghiệp của bọn họ, diễn xuất của họ không hề bôi nhọ vai diễn chút nào.”
Đạo diễn Lý nói với thái độ khẳng định khiến cho các lãnh đạo ngồi bên dưới gật dầu hài lòng, những diễn viên quay phim về đề tài này thì nên có tinh thần chịu khổ như thế này.
Bạch Trọng ngồi hàng đầu ý cười như có như không mà nghiêng đầu với Tịch Khanh, thấp giọng nói với hắn: “Tịch tổng xem nghiêm túc như vậy, hẳn là cảm động lắm nhỉ.”
Ánh mắt Tịch Khanh vẫn như cũ nhìn sân khấu, ngữ khí lạnh lẽo nói: “Thân là người Hoa Quốc đều sẽ cảm thấy xúc động.”
Nghe thấy sự trào phúng trong câu nói của Tịch Khanh, Bạch Trong cười cười, nhỏ giọng nói: “Tịch tổng đạo đức tốt, Bạch mỗ bội phục.” Gần mười mấy năm nay Bạch gia phát triển không bằng Tịch gia, gần đây Tịch gia đã từ chối lời mời hợp tác của một công ty nước ngoài, bị Bạch gia bọn họ nhặt được cơ hội, cho nên bây giờ nhìn thấy Tịch Khanh, tâm tình của anh ta vô cùng tốt.
Lần này Tịch Khanh cũng không để ý anh ta nữa, tiếp tục nhìn người trên sân khấu, chẳng hề liếc anh ta lấy một cái.
Bị Tịch Khanh khiến cho lúng túng, ý cười trên mặt Bạch Trọng cứng lại một, nhưng lúc máy quay chuyển đến đây, trên mặt anh ta vẫn hiên lên ý cười hiền hòa.
Ánh mắt Tịch Khanh vẫn luôn dừng trên người thanh niên mặc bộ vest màu chàm trên sân khấu, từng nụ cười, từng cử chỉ nhỏ, thậm chí một cái nhíu mày của đối phương cũng được hắn thu lại trong tầm mắt một cách rõ ràng.
Người trên sân khấu rất nhiều, không thiếu trai xinh gái đẹp, chỉ là ngay từ lần đầu tiên liếc nhìn, hắn đã tìm thấy anh ngay.
Công Tây Kiều trước ống kính và tiểu Kiều mà hắn biết không giống nhau, tiểu Kiều ngoài đời thì lười nhác tùy ý, không hề phong độ, nhanh nhẹn và hoàn hảo như khi trên sân khấu.
Trên thế giới này làm gì có thể có người hoàn hảo, người trông có vẻ hoàn hảo thật ra chỉ là vỏ bọc mà họ tạo ra cho người khác thấy thôi.
“Nghe nói ngoài diễn viên nhí thì Công Tây Kiều là diễn viên trẻ tuổi nhất trong đoàn,” MC rốt cuộc cũng dẫn đề tài đến Công Tây Kiều, “Lần này Công Tây Kiều sắm vai nam thần quốc dân, thượng sỹ Trịnh, đạo diễn Lý có điều gì muốn nhắn nhủ cậu ấy không?”
Đạo diễn Lý cầm micro đến trước mặt Công Tây Kiều, đưa tay vỗ vỗ vai cậu: “Sau này đừng đặt biển quảng cáo ở lề đường nữa, dễ xảy ra chuyện lắm.”
Tại hiện trường rộ lên một trận cười, MC nhìn Công Tây Kiều bị đạo diễn Lý chọc cho đỏ mặt, cười nói: “Xem ra đạo diễn Lý vẫn rất tán thưởng chuyện Công Tây Kiều vào vai nam thần quốc dân nhỉ, vậy đối mặt với đề nghị của đạo diễn Lý, cậu có gì muốn nói với ông ấy không?”
Nhận lấy micro, Công Tây Kiều vội ho mọt tiếng, có chút ngượng ngùng nhìn ống kinh cười cười: “Cám ơn khích lệ của đạo diễn Lý, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”
Không ngờ Công Tây Kiều “mặt dày” như vậy, mọi người cười một cách vui vẻ, sau khi MC tiếp tục phỏng vấn vài câu, anh ta nói: “Hay là hãy cho chúng tôi xem thử, Công Tây Kiều vào vai nam thần quốc dân có phong thái thế nào được không.”
Màn hình lớn phía sau mọi người lóe lên, phát một đoạn phim ngắn của Công Tây Kiều.
Trên một chiếc máy bay chỉ có ở thế kỷ trước, một chàng trai trẻ chải tóc gọn gàng, mặc vest đeo kính đang lật một quyển sách, ống kính quay cận cảnh ngón tay sạch sẽ thon dài của chàng trai.
Xung quanh anh có vẻ như đều là kiểu ăn mặc thời thượng của người nước ngoài, chỉ có mỗi anh là tóc đen mắt đen, dường như là bắt mắt nhất trong đám đông.
Đôi tay lật sách bỗng nhiên dừng lại, anh nghiêng đầu nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, bên ngoài ngoài những đám mây trắng bồng bềnh thì chẳng còn gì khác.
Tuy vậy nhưng anh vẫn nghiêm túc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong đôi mắt xinh đẹp của anh tràn ngập tia vấn vương gợn sóng, cứ như là bên dưới đám mây trắng kia có người anh yêu nhất đang ở đó vậy.
Thấy cảnh này, người xem bỗng nhớ về một đoạn tự thuật trong bứt ký của thượng sỹ Trịnh: Khoảnh khắc bước trên mảnh đất của quê hương, tôi như được trở về với vòng tay người mà tôi yêu thương nhất, tôi có thể sống vì người, có thể chết vì người, có thể vì người mà trả giá hết tất cả.
Bọn họ không hiểu được đây là loại tình cảm gì, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của thượng sỹ Trịnh do Công Tây Kiều thủ vai, bọn họ như đã hiểu ra được một chút, hóa ra năm đó thượng sỹ Trịnh yêu quê hương đất nước của mình đến vậy.
Vì không muốn tiết lộ quá nhiều nội dung của bộ phim, đoạn phim ngắn này chỉ vọn vẹn có mấy chục giây, chờ đến khi màn hình tắt hẳn, người xem ở hiện trường và cả trên TV mới giật mình hoàn hồn, lại có cảm giác hơi tiếc, muốn được xem nhiều cảnh liên quan đến thượng sỹ Trịnh hơn.
Sau khi lễ ra mắt kết thúc sẽ là buổi công chiếu bộ phim lần đầu tiên, Công Tây Kiều quay về chỗ ngồi của mình, im lặng chờ bộ phim được chiếu.
Mở đầu bộ phim là cảnh tấm ảnh trắng đen của nhóm tiền bối Trương, có một số tấm ảnh được chụp vào dịp quan trọng, cũng có một số ảnh chụp cá nhân, nhưng giữa tiếng hợp xướng đầy khí thế hào hùng của cả nam và nữ, tấm ảnh này như có phép thuật quay ngược thời gian, dẫn dắt khán giả về khoảng thời gian khổ cực năm đó.
“Chúng ta sẽ không chết!”
“Chúng ta sẽ không chết!”
Những chàng trai, những cô gái đã ngã trên vũng máu, đôi mắt vô hồn mở to nhìn những chiếc máy bay ầm vang trên bầu trời, bên tai là những tiếng kêu gào.
Những đứa trẻ khóc trong tuyệt vọng vì mất đi mẹ.
Những đứa bé chìm trong bóng tối hoảng hốt khóc bên xác người thân.
Sông núi vỡ vụn, máu chảy thành sông.
Trong cảnh trắng đen, hai chữ “Quốc nghiệp” màu đỏ hiện lên khiến khán giả cay xè đôi mắt, mở ra một trang sử nặng nề.
Cố Nam nhìn màn hình, sau khi Công Tây Kiều xuất hiện, trong mắt anh ta hiện lên tia soi xét, nhưng theo sự phát triển của nội dung phim, sự soi xét và khinh miệt của anh ta dần biến mất, cuối cùng hóa thành nghiêm túc.
Bộ phim này dài tổng cộng 112 phút, chẳng cóbất kỳ ai rời đi trước cho đến tận khi buổi công chiếu kết thúc.
Không ai có thể chỉ dùng một câu đơn giản để giải thích cảm giác của mình sau khi xem bộ phim này, có đau đớn, có may mắn, có vui sướng, có tự hào, nhưng phần lớn là cảm kích.
Cảm kích vì thế hệ trước đã hi sinh và trả giá mới có thể đổi lấy sự phồn hoa và hòa bình của hôm nay.
Cảnh hậu danh đề* ở cuối phim là cảnh các diễn viên bị thương trong quá trình diễn, khi Tịch Khanh nhìn thấy cảnh Công Tây Kiều lúc quay không chú ý dưới chân, trượt chân ngã lăn từ trên sườn đồi xuống, ngã lộn nhào, sắc mặt hắn thay đổi.
(*Cảnh hậu danh đề: tiếng anh là post-credit scene/after-credit scene, là đoạn phim ngắn xuất hiện sau khi kết thúc phần chính của bộ phim–Theo Wikipedia).
Cho đến khi bộ phim kết thúc, mọi người ở hiện trường công chiếu đều đứng dậy vỗ tay.
Thước Nguyệt ngồi cạnh Công Tây Kiều đã khóc ướt hết vài tờ khăn giấy, trang điểm mắt của cô cũng đã lem nhem hết cả.
Vào tối hôm đó, rất nhiều nhà phê bình phim ảnh đã đánh giá tích cực về bộ phim 《 Quốc nghiệp 》 này, thậm chí có người còn nhận xét 《 Quốc nghiệp 》 là một trong những bộ phim có ý nghĩa nhất trong vài thập niên gần đây.
Nhà phê bình phim Giáp: Trước khi chiếu phim, tôi nghĩ đã đây là một bộ phim chính trị ca ngợi công đức như mấy bộ khác, không có gì mới mẻ, nhưng sau khi bộ phim bắt đầu được một giây, tôi mới phát hiện sao mình lại mang theo góc nhìn chủ quan như vậy đi xem bộ phim vĩ đại này, quá sai lầm.
Đây là một bộ phim rất có tâm, có thể thấy được tổ đạo diễn đã đặt rất nhiều tâm huyết, từ hành động của diễn viên cho đến cắt ghép biên tập, thậm chí là phối nhạc, tất cả đều không thể bắt bẻ.
Nếu nói bộ phim này là lễ vật trăm năm cũng không hề bôi nhọ bốn chữ này.
Nhà phê bình phim Ất: Nếu điểm cao nhất của một phim là 10, vậy thì tôi nguyện chấm bộ phim này là 11 điểm, dư ra 1 điểm là cho sự chăm chỉ của cả đoàn phim, bộ phim này tất cả diễn viên đều rất nghiêm túc, bởi vì trong ánh mắt của từng người bọn họ đều chứa đầy tình cảm.
Nhất là Công Tây Kiều lúc trước có nhiều tranh cãi, anh ấy vào vai thượng sỹ Trịnh thật không thể chê vào đâu được, tôi nghĩ chỉ cần người ta xem qua bộ phim này sẽ hiểu vì sao lúc trước lão Tiễn lại đề cử anh ấy diễn vai này.
Nhà phê bình phim Bính: Tôi từng xem qua rất nhiều phim, nên bây giờ ít có phim nào có thể hấp dẫn tôi, nhưng bộ phim này lại làm tôi xúc động đến tận kết thúc, tôi không biết cảm xúc của những người xem khác thế nào, nhưng ít nhất là tôi đã bước ra khỏi buổi công chiếu với đôi mắt đỏ hoe.
Người Hoa Quốc cũng đã sớm quen với việc sau khi những bộ phim kiểu này được chiếu sẽ là một tràng mắng chửi, nhưng qua đêm này, bọn họ phát hiện khá nhiều nhà phê bình phim chuyên nghiệp đều mang thái độ thừa nhận bộ phim này, ngay cả nhà bình luận độc miệng nhất cũng đánh giá cao khiến cho nhiều người vốn không quan tâm đến bộ phim dần dần sinh ra cảm giác tò mò.
Ngay cả tin tức Cố Nam nổi tiếng trở về cũng không thể lấn át được sự nổi bật của 《 Quốc nghiệp 》 , bởi vì bộ phim thật sự rất thành công, ngay cả nhiều lãnh đạo các ngành cũng bày tỏ thái độ tán dương đối với bộ phim này.
Vì thế nhiều người mang theo sự tò mò vào rạp phim, sau đó trở ra với đôi mắt đỏ hoe, bình luận tốt về 《 Quốc nghiệp 》 không ngừng tăng lên, những tin tức giải trí đều chỉ có thể nhường đường cho 《 Quốc nghiệp 》.
Nhất là Công Tây Kiều khi trước bị mọi người xem thường, bây giờ nhờ kỹ năng diễn xuất trong bộ phim này mà những tranh luận trước kia đều bị đè bẹp, anh cũng đã tự chứng minh được bản thân mình.
Thậm chí có không ít người cho rằng, vai diễn thượng sỹ Trịnh của Công Tây Kiều là điểm nhấn của bộ phim này.
Tuy mọi người chưa từng thấy thượng sỹ Trịnh thật sự, nhưng cũng đã từng nghe qua ghi âm, đọc qua bút ký, nên họ vô cùng tôn sùng vị thượng sỹ này, do vậy họ lại càng thêm soi mói về diễn viên diễn vai này.
Thế nhưng Công Tây Kiều trong vai thượng sỹ Trịnh thật sự rất giống với thượng sỹ Trịnh hoàn hảo trong tưởng tượng của họ, có tài năng, có quyết đoán, có luôn tác phong nhanh nhẹn.
Ngày chiếu đầu tiên của 《 Quốc nghiệp 》 đã đạt doanh thu phòng vé gần một trăm triệu, thành tích tốt như thế khiến cho vô số người ngứa mắt.
Có phóng viên hỏi lão Tiễn điều gì khiến ông ra quyết định đề cử Công Tây Kiều diễn vai ông ngoại của mình.
“Lúc trước vì vai diễn ông ngoại mà cả đoàn phim lo lắng không thôi, bọn đã tìm không ngừng ở các đoàn phim lớn, các công ty nghệ thuật lớn nhưng vẫn không tìm ra được ai khiến bọn tôi hoàn toàn hài lòng.” Lão Tiền vô cùng vừa ý với diễn xuất của Công Tây Kiều nên trước mặt truyền thông, ông cứ khen Công Tây Kiều không dứt miệng, “Trên Weibo tôi nhìn thấy được ảnh chụp của Công Tây Kiều, cảm thấy dáng vẻ của đứa nhóc này khá hoạt bát, sau đó liền đến Đại học Đế Đô hỏi giảng viên của cậu ấy, rồi cuối cùng là quyết định đề cử cậu ấy.”
“Biểu hiện của cậu ấy cũng không hề làm tôi thất vọng, sau khi cả nhà tôi xem qua bộ phim, ai cũng thích diễn xuất của cậu ấy.”
Được chính miệng hậu nhân của thượng tướng Trịnh khen có tác dụng hơn là nhà phê bình phim khen, cho nên sau khi đoạn phỏng vấn của lão Tiễn được lan truyền, địa vị trong giới của Công Tây Kiều cũng tăng lên, điều này còn quan trọng hơn cả nhân khí của anh được tăng.
Thành công của 《 Quốc nghiệp 》mang lại cho Công Tây Kiều rất nhiều ảnh hưởng lớn, lúc trước, anh chỉ có thể xem như là một chú gà con đang nổi, nhưng bây giờ thì khác, anh đã được xem như là một nghệ sĩ có thực lực nổi tiếng.
Sau khi nhận được nhiều lời khen tích cực, trên dưới công ty giải trí Sâm Hòa cũng đã bình tĩnh lại, nhưng thật không ngờ, ảnh đế Cố Nam đang nổi lại lên tiếng khen ngợi Công Tây Kiều trên một chương trình trò chuyện.
” Hôm công chiếu《 Quốc nghiệp 》 lần đầu tiên tôi cũng có mặt ở đó, đây là một bộ phim tuyệt vời rất có ý nghĩa, lúc ấy ở hiện trường có rất nhiều người đã khóc,” Cố Nam trên màn hình TV nở một nụ cười ôn hòa, vô cùng tôn sùng mà nhắc tới《 Quốc nghiệp 》, “Chỉ tiếc là vì xuất ngoại nên tôi đã bỏ lỡ cơ hội được diễn bộ phim hoàn hảo này.”
MC có chút tò mò hỏi: “Trước kia thầy Cố cũng nhận được lời mời à?”
Cố Nam gật gật đầu, ánh mắt không che giấu được sự tiếc nuối: “Đúng vậy, nhưng vì lúc đó có chút bận nên đành phải cắn răng từ chối.
Nhưng khi nhìn thấy diễn xuất của Vũ Mạnh vô cùng xuất sắc, nên tôi cũng cảm thấy rất vui.”
“Thầy Cố có thích diễn xuất của Vũ Mạnh trong bộ phim này không?” MC tiếp tục hỏi.
“Diễn xuất của cậu ấy quả thật không tệ,” Cố Nam gật đầu, đột nhiên chuyển hướng, “Thế nhưng người khiến tôi bất ngờ là diễn xuất của một người mới.”
MC hơi sửng sốt: “Ý ngài là?”
“Công Tây Kiều,” ngón tay xinh đẹp của Cố Nam nhẹ nhàng nâng cằm mình, “Diễn xuất của cậu ấy vô cùng cuốn hút, dễ dàng dẫn dắt tâm trạng người xem, đây là chuyện thật sự rất khó.
Những ai quen Công Tây Kiều đều biết, vẻ ngoài của cậu ấy vô cùng xuất chúng, nhưng diễn xuất của cậu ấy lại dễ dàng khiến cho người xem quên đi con người thật của cậu ấy, khiến mọi cảm quan của người xem đều tập trung vào nội dung phim…”
Công Tây Kiều cầm lấy điều khiển tắt TV đi, đôi mày hơi nhíu lại.
Anh không nghĩ Cố Nam thật sự đánh giá cao anh như vậy, thế nhưng trong chương trinh này, đối phương lại tạo ưu thế cho mình, hơn nữa còn tựa hồ như có ý chèn ép Lương Vũ Mạnh.
Dựa theo góc độ của diễn viên mà nói, diễn xuất của Cố Nam đủ để bỏ xa Lương Vũ Mạnh cả một con phố, vẻ ngoài cũng xuất sắc hơn Lương Vũ Mạnh, nhân khí thì khỏi phải bàn.
Bây giờ mọi người đều biết vai diễn của Lương Vũ Mạnh là do Cố Nam bỏ mới được, không biết có bao nhiều người sẽ só sánh diễn xuất của Cố Nam và Lương Vũ Mạnh đây?
Dựa vào nhân khí và danh tiếng trong giới của Cố Nam, việc giẫm lên Lương Vũ Mạnh quả thật là một chuyện vô cùng dễ dàng, Công Tây Kiều có thể gần như đoán ra được chuyện gì đang chờ đợi Lương Vũ Mạnh sau khi chương trình này được phát sóng.
Tuy Cố Nam đào một cái hố cho Lương Vũ Mạnh, nhưng nếu xem như vậy thì anh ta chẳng hề nói một câ phê bình nào, ngược lại chỉ toàn là khích lệ, bày ra vẻ đại thần mang khi chất ôn hòa quan tâm đến hậu bối của mình.
Lương Vũ Mạnh là anh cả của công ty giải trí Thường Hòa, còn Cố Nam là anh cả tuyến đầu của Hoàn Tinh, sau khi Cố Nam trở về liền giúp ông chủ giẫm lên ảnh đế của công ty đối thủ, quá thủ đoạn.
Công Tây Kiều nhìn trang cá nhân Weibo trên điện thoại của mình, ngoài số fan mới đang tăng lên, còn có đại ảnh đế Cố Nam nữa.
Anh cong khóe miệng, nhấn theo dõi lại đối phương.
Ngày hôm sau, tin Công Tây Kiều và Cố Nam theo dõi Weibo nhau đã được lan truyền, tin tức về chuyện Cố Nam xem trọng Công Tây Kiều lại ùn ùn kéo đến.
Trong văn phòng, Tịch Khanh lướt tin tức giải trí trên mạng, có chút bất mãn mà nhíu mày, Cố Nam này là ai, tại sao theo dõi tiểu Kiều thôi mà lại được đưa tin nhiều như vậy?
Còn nữa, Thước Nguyệt là ai, “Phong độ của Kiều thiếu được phơi bày hết trên thảm đỏ” là gì?
“Kim Đồng Ngọc Nữ, hình ảnh đẹp mắt” là sao?
Trên màn hình, Công Tây Kiều vòng tay qua eo của một cô gái trẻ, Tịch Khanh nhịn không được mà nhíu mày.
Lặng lẽ che ngực, sao cảm giác dạ dày mình có chút đau nhỉ? Nhớ khi trước Công Tây Kiều bảo hắn phải chú ý đến dạ dày của mình, hắn gọi điện thoại cho trợ lý, bảo anh ta chuẩn bị một phần canh bổ dạ dày cho mình.
Nhất định là do dạ dày không tốt khiến cho tâm trạng của hắn không tốt đây mà.