VUA DIỄN XUẤT TRONG GIỚI GIẢI TRÍ


P/s: Từ chương này sẽ dổi xưng hô nhé
Tiệc rượu kết thúc, gia chủ Tiết gia đứng ở cổng tiễn khách, sau khi Tiết Sùng nhìn thấy Công Tây Kiều và Tịch Khanh, tươi cười trên mặt lập tức trở nên nhiệt tình hơn: “Tiểu Kiều, hoan nghênh cậu lần sau lại đến làm khách nhà tôi.” Đương nhiên, nếu có thể mang đến vài tác phẩm thi hoa gì đó thì càng tốt.
“Được, đến lúc đó anh cũng đừng chê tôi phiền,” Công Tây Kiều trò chuyện vài câu với Tiết Sùng, sau đó nói, “Cảm ơn mọi người hôm nay đã nhiệt tình chiêu đãi.”
Ánh mắt của mẹ Tiết đảo qua trên người anh và Tịch Khanh, mặt đầy ý cười nói: “Không cần khách khí, Tiểu Sùng có được những người bạn như các cậu để mắt, tôi và ba nó cũng yên tâm.” Đêm nay bà đã cố tình quan sát, quan hệ của Công Tây Kiều và Tịch Khanh đúng thật là cực kỳ rất thân thiết, thằng nhóc nhà bà có thể quan hệ tốt với cả Tịch Khanh và Công Tây Kiêu, đối với Tiết gia mà nói, cũng là chuyện tốt.
Được Tiết gia khách khách khí khí tiễn lên xe, sau khi rời khỏi Tiết gia, Công Tây Kiều ngáp một cái, dựa lên trên người Tịch Khanh: “Đến nơi thì gọi em, em chợp mắt một lát.”
Tịch Khanh điều chỉnh tư thế ngồi, để Công Tây Kiều thoải mái dựa vào, thấy Công Tây Kiều đã nhắm mắt lại, liền nhẹ nhàng duỗi tay vòng qua anh, cũng không nói gì.
Một đường yên lặng, Tịch Khanh cúi đầu nhìn đến người gần như dựa cả vào lòng mình, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng, cẩn thận nhận lấy chăn vệ sĩ ngồi ở ghế phụ đưa qua.
Tới trang viên, Tịch Khanh thấy Công Tây Kiều còn chưa tỉnh, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt anh: “Tiểu Kiều, về đến nhà rồi.”
Công Tây Kiều mơ mơ màng màng mở mắt ra, duỗi tay vòng qua cổ Tịch Khanh: “Không muốn động.”
Thấy anh như vậy, Tịch Khanh hơi bật cười, xoa xoa gương mặt anh: “Tôi cõng em về phòng, dược không?”
“Ừm” dôi mắt lim dim rốt cuộc cũng mở ra, Công Tây Kiều buông tay ra, cười tủm tỉm gật đầu: “Được đó, được đó.”
Vì thế nhóm vệ sĩ theo Tịch Khanh ra ngoài trợn mắt há hốc mồm nhìn ông chủ khom lưng ngồi xổm trước cửa xe, mà Kiều Thiếu cứ vậy mà bổ nhào lên lưng hắn.
Lóe mù mắt chó của họ rồi, như vậy thì còn có thể gọi là tình anh em sao, vậy bọn họ sau này cũng không thể nhìn thẳng vào hai chữ anh em này nữa!
Lưng Tịch Khanh rất rộng, mỗi bước đi đều ổn định, cằm của Công Tây Kiều để trên vai hắn, khúc khích cười ra tiếng.
“Cười cái gì?” Tịch Khanh đi vào khu nhà ở, đã có người giúp việc thay hắn mở cửa từ trước, đội người giúp việc tố chất chuyên nghiệp cao sau khi nhìn thấy tạo hình của hai người, tuy rằng hơi ngạc nhiên, nhưng đều cực kỳ có đạo đức nghề nghiệp mà lui đến một bên, cúi đầu duy trì im lặng.

“Không có gì,” Công Tây Kiều vẫn cười như trước, chờ khi Tịch Khanh bắt đầu bước lên cầu thang, anh mở miệng nói, “Chỉ là không ngờ em đã lớn như vậy, thế mà còn có cơ hội trải nghiệm cảm giác được người khác cõng.”
Tịch Khanh không ngừng bước chân, bước chân lên thang lầu cực kỳ có nhịp điệu: “Chỉ cần em bằng lòng, tôi ngày nào cũng có thể làm như vậy.”
“Em ngày nào cũng bắt anh cõng làm gì, anh đồng ý em còn không nỡ,” Công Tây Kiều rướn cổ về phía trước, dán lên mặt Tịch Khanh, mỉm cười nói: “Nhưng mà thể lực của anh đúng là không tệ.”
“Trước kia ở một mình, khi không có việc gì, thường thích chạy bộ, đánh tennis gì đó.” Leo lên cầu thang, khi Tịch Khanh bước đến ngoài cửa phòng mình, bước chân ngừng lại một chút, lại bước lên trước mấy bước, mở ra cửa phòng Công Tây Kiều, mở đèn phòng, để anh lên giường.
“Đã muộn rồi, tắm rửa xong đi ngủ sớm một chút,” Tịch Khanh nhìn Công Tây Kiều nằm trên giường, cúi người nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán anh, “Sáng mai gặp.”
Công Tây Kiều đối diện với tầm mắt của hắn, trong mắt của đối phương, nhìn thấy chính mình rất rõ ràng, anh cười cười, dịu dàng nói: “Ngủ ngon.”
Tịch Khanh không nhịn được duỗi tay xoa xoa mái tóc mềm mượt của anh, đứng dậy ra khỏi phòng, còn thân thiết đóng cửa phòng giúp anh.
Sờ vị trí trán vừa bị hôn, Công Tây Kiều không nhịn được cười ra tiếng, ở tren giường nằm hai phút, đứng đậy tìm áo ngủ, đi vào phòng tắm.
Trong thư phòng, Tịch Khanh mở hòm thư ra, bên trong có một phần tài liệu cổ về Hứa Tố, thời gian biểu hiện phía trên rõ ràng cho thấy thời điểm nhận được bưu kiện là không lâu trước đó.
Click mở tài liệu, bên trong là tư liệu từ nhỏ đến lớn của Hứa Tố, lớn có sự kiện liên quan đến cuộc đời, nhỏ có việc xảy ra tranh chấp với người khác, trong tài liệu đều viết rõ ràng.
Khi hắn nhìn đến trường trung học số 1 Đế Đô, vẻ mặt cuối cùng chút rung động, sau khi xem xong tư liệu cuộc đời của Hứa Tố, đuôi lông mày khẽ nhíu, thì ra năm đó Hứa Tố và Tiểu Kiều quan hệ cũng không tệ lắm, ít nhất dựa theo tư liệu mà nói, lúc trước hai người qua lại rất gần gũi.
Thì ra năm đó Tiểu Kiều mới là năm nhât, Hứa Tố là ngàn năm số 2,Tịch Khanh lập tức liền nghĩ, loại vạn năm số 2 này, cũng không biết xấu hổ mà yêu thầm tiểu Kiều, yêu thầm còn chưa tính, còn không có gan tỏ tình, lừa gạt mọi người nói cậu là đồng tính luyến ai, cứ mang tâm tình đó, còn không biết xấu mà mà nói thích?
Miễn cưỡng xem hết phần tư liệu này, Tịch Khanh xóa bỏ tài liệu, ánh mắt có hơi lạnh, một kẻ như vậy, còn chẳng đáng để Tiểu Kiều nhìn thêm mấy lần.
Nhìn thời gian, đã sắp đến 0 giờ, hắn xoa xoa đôi mắt, đứng dậy ra khỏi thư phòng, ở trên hành lang gặp vệ sĩ tuần tra.
“Ông chủ.” Vệ sĩ nhỏ giọng chào hỏi.
“Vất vả rồi.” Tịch Khanh nhìn về phía cửa phòng Công Tây Kiều, “Tiểu Kiều ngủ rồi sao?”

“Kiều Thiếu ngủ rồi,” vệ sĩ hạ thấp âm lượng trả lời, “Đèn phòng của cậu ấy 40 phút trước đã tắt rồi.”
Tịch Khanh gật gật đầu, mở cửa phòng của mình ra, đi vào.
Đợi sau khi Tịch Khanh đóng lại cửa phòng, vệ sĩ mới tiếp tục tuần tra, trong lòng lại có chút cảm khái, trước kia đều nói vị ông chủ này vô tình lạnh lẽo, công việc chính là người yêu của hắn, không ngờ tới lại thích một vị nam thần quốc dân, lại còn một lòng si mê, việc này nói ra ai dám tin chứ?
Trong giới thượng lưu, truyền thông không dám tùy tiện đưa tin, nhưng chuyện Công Tây Kiều được mời tới tham gia tiệc rượu của Tiết gia, cao tầng truyền thông vẫn là biết đến, cho nên mỗi khi tin xấu về Công Tây Kiều truyền ra, bọn họ chưa điều tra thì không dám tùy tiện đưa tin.
Ở trước mặt cường quyền, truyền thông cũng là bắt nạt kẻ yếu.

Hơn nữa Công Tây Kiều thường ngày ở trước mặt truyền thông rất biết ăn nói, cho nên giới truyền thông đánh giá anh rất cao, có người của giới truyền thông tạo acc clone trong diễn đàn Hải Giác đưa tin nóng, nhắc đến Công Tây Kiều, cũng đêu sẽ khen ngợi một câu làm người thật không tồi, là người có thực lực trong lứa diễn viên mới, là nghệ sĩ hiếm có có cả diễn xuất lẫn nhân phẩm.
Sau khi 《 Đại nhân hiệp nghĩa 》nhận được dề cử giải thưởng Kim Diệp, giới truyền thông đều không tiếc lời ca ngợi, làm cho bộ phim này còn chưa phát sóng đã hot trước rồi.
Cũng không trách được giới truyền thông lại xôn xao như thế, chủ yếu vẫn là những tác phẩm điện ảnh của Hoa Quốc độ tiếp nhận của quốc tế không cao, mà giải Kim Diệp, giải Oscar và giải Kim Lâm là ba giải thưởng quốc tế lớn có tầm ảnh hưởng nhất, trong đó giải Oscar là giải thưởng có sức ảnh hưởng nhất.
Cho nên đối với Hoa Quốc mà nói, có thể được đề cử giải Kim Diệp, đã là một sự kiện đáng được tuyên dương.

Nhiều năm như vậy, những bộ phim trong nước có thể nhận được những giải vàng có giá trị, đại loại cũng chỉ đếm trên mười đầu ngón tay.
Năm nay phim được đề cử giải Kim Diệp chỉ có hai bộ, tuy rằng giải Kim Diệp thời gian hoạt động chỉ có hơn mười ngày, hơn nữa có vài chỉ có vài giai đoạn hoạt động, nhưng đối với người bình thường mà nói, bọn họ cũng không quan tâm triển lãm dài hay ngắn, cái gì mà tuần lễ phê bình điện ảnh, mà chỉ quan tâm lễ khai mạc nghệ sĩ đi thảm đỏ mặc có đẹp hay không với tác phẩm nào đoạt giải.
Còn cái gì mà tổ bình chọn tối ưu, cái gì mà được tổ bình chọn là có tiềm năng nhất, đối với bên ngoài mà nói, loại tin tức này đó cũng chẳng ai buồn tìm hiểu.
《Đại Nhân Hiệp Nghĩa》và《Tòa Thành Hoang Vu》là hai tác phẩm điện ảnh có phong cách hoàn toàn tương phản, bộ trước là phong cách võ hiệp lưu hành mấy trăm mấy ngàn năm của Hoa Quốc, bộ sau lại là tác phẩm vạch trần bần cùng, cơ cực và nhân tính.


Xét về đề tài, nhà phê bình trong nước càng coi trọng bộ sau, ai bảo hội đồng thẩm định nước ngoài tương đối ưu ái những tác phẩm có chủ đề bần cùng lạc hậu của Hoa Quốc chứ?
Về phần《Đại Nhân Hiệp Nghĩa》, các nhà phê bình đều có thể khẳng định đây là một bộ điện ảnh rất ăn khách, cho dù là kỹ thuật diễn hay phương diện chế tác đều có thể đảm bảo, nhưng nó lại là đề tài võ hiệp, ở trong mắt người nước ngoài, khinh công trong phim võ hiệp Hoa Quốc đều chẳng khác nào phim huyền huyễn.
Trước khi đên Diên Vỹ Quốc, đoàn đội của Công Tây Kiều chuẩn bị cho anh mười bộ trang phục, có trang phục dạo phố, có các loại lễ phục, hận không thể khiến cho hình tượng của Công Tây Kiều hoàn mỹ đến tận răng.
Nếu bàn về nhân khí ở nước ngoài, khả năng Công Tây Kiều còn cao hơn mấy vị ảnh đế ảnh hậu của 《Đại Nhân Hiệp Nghĩa》, tuy rằng nhân khí của anh không phải là từ tác phẩm điện ảnh, mà là các tác phẩm thi họa.

Nhưng cho dù nói thế nào, có vai nam chính Công Tây Kiều ở đây, đoàn phim 《Đại Nhân Hiệp Nghĩa》cũng được thơm lây, cũng được truyền thông nước ngoài chú ý.
Cũng vì nguyên nhân này, đoàn đội của Công Tây Kiều mới cẩn thận như vậy, bỏ rất nhiều nhân lực vật lực tài lực vì anh chuẩn bị cho liên hoan phim lần này.
Bởi vì tiến độ quay của đoàn phim 《Tu Chân》, Công Tây Kiều không cùng mấy người đạo diễn Vương đến Diên Vỹ Quốc, mà ngồi chuyển bay đêm đến Diên Vỹ Quốc sau đó một ngày.

Bởi vì lệch múi giờ, khi chuyến bay của Công Tây Kiều cất cánh, đã là rạng sáng 1 giờ, tốn mười mấy tiếng đồng hồ, kết quả đến nơi còn chưa đến 6 giờ sáng.
Sau khi đoàn đội của Công Tây Kiều đến khách sạn đã đặt trước đó, Trần Khoa không yêu cầu Công Tây Kiều bất cứ điều gì, cũng không vội bắt anh đi chụp ảnh hay tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông, mà là đốc thúc anh đến phòng ngủ.
Không được ngủ một giấc ngon, sao mà có tinh thần diện mạo tốt được, làm người đại diện, anh ta không muốn để Công Tây Kiều xuất hiện với dáng vẻ tiều tụy trước truyền thông nước ngoài.
Cuối cùng Công Tây Kiều là bị đói tỉnh, lúc anh tỉnh đúng là vào khoảng 1 giờ trưa, ăn xong cơm trưa nghỉ nửa tiếng, đã bị Trần Khoa đẩy đến phòng tắm, sau đó thay trang phục đoàn đội đã tỉ mỉ chuẩn bị, sau khi một đám người trang điểm, anh được đưa ra ngoài, chụp mấy tấm gọi là “street shot”, sau đó lại bị mọi người vây kín về tới khách sạn, tẩy trang xong, mới có cơ hội đi gặp đoàn phim 《Đại Nhân Hiệp Nghĩa》.
Cũng may mọi người đều ở cùng một khách sạn, cùng một tầng, khi Công Tây Kiều tìm thấy đạo diễn Vương, trong phòng đạo diễn Vương, có nhà sản xuất cùng dàn diễn viên chủ lực.
Thấy Công Tây Kiều đi vào, mọi người đều rất nhiệt tình, bởi vì bọn họ đến sớm hơn Công Tây Kiều một ngày, đã có không ít người môi giới thẳng thắn dò hỏi vấn đề liên quan đến Công Tây Kiều.
Đối với tài năng thi họa của Công Tây Kiều ở nước ngoài “trấn động”, họ đã nghe thấy từ trước, nhưng bọn họ cũng đã rõ ràng truyền thông trong nước thích dùng bút pháp tung hô, cũng chỉ xem cái gọi là “trấn động” là nói quá vài lần, đối với nhân khí của Công Tây Kiều ở nước ngoài cũng không để ý nhiều.
Kết quả là ra nước ngoài, họ mới phát hiện, thì ra lần này truyền thông trong nước rất thành thật, nói Công Tây Kiều tạo thành trấn động, thì đúng là trấn động, không hề nói quá chút nào.


Họ vừa xuống máy bay, đã bị vài hãng truyền thông vây quanh, khi bọn họ phát hiện Công Tây Kiều cũng không đi cùng đoàn, thất vọng trên mặt họ như muốn hóa thành thực thể luôn vậy.
“Tiểu Kiều, cậu cuối cùng cũng tới rồi!” Từ Siêu thấy trang phục của Công Tây Kiều có vẻ như được phối rất kỹ, khiến Công Tây Kiều không chỉ đầy tinh thần mà còn đầy soái khí, không nhịn được nói, “Bộ quần áo này của cậu thật đẹp.”
So với một vài nghệ sĩ ăn mặc kỳ lạ thu hút truyền thông, Công Tây Kiều lại có vẻ bình thường hơn rất nhiều, nhưng cố tình lại cực kỳ đẹp.

Nếu mấy người ăn mặc lố lăng đứng chung với Công Tây Kiều, chắc chắn chẳng khác nào dã thú với vương tử.
“Ngại quá, tôi tới muộn,” Công Tây Kiều cười cười với mọi người, sau đó tiến đến bên cạnh đạo diễn Vương ngồi xuống, cười lấy lòng với ông.
Nhìn gương mặt đẹp này, lại lộ ra vẻ mặt khó coi như vậy, đạo diễn Vương cảm thấy mắt như bị thương, ho khan hai tiếng nói: “Được rồi,” Đạo diễn Vương đẩy gương mặt Công Tây Kiều sang một bên, mở miệng nói, “Tối nay lúc đi thảm đỏ, mọi người không cần căng thẳng, bình thường ở trong nước đi thế nào, bây giờ cứ vậy.” Đạo diễn Vương không nói kỹ càng, cũng coi như giữ lại mặt mũi cho mọi người.
Trong lòng mọi người đều rõ ràng ý của đạo diễn Vương, họ ra nước ngoài, mỗi lời nói hành động của họ không chỉ thể hiện bản thân mà còn đại diện cho thể diện của người trong nước, cho nên đều gật gật đầu.

Tuy rằng họ đều muốn ở trên thảm đỏ lâu một chút, nhưng vì thể diện của đoàn phim, cho dù có tâm tư này, cũng không dám làm ra loại chuyện này.
“Tối nay mọi người cùng đi với tôi đi,” Tác phẩm của đạo diễn Vương cũng không phải là lần đầu tiên nhận đề cử giải Kim Diệp, nên danh khí so với một vài đoàn phim mới có lẽ sẽ cao hơn một chút, “Tiểu Kiều, ý của ban tổ chức là hy vọng cậu có thể một mình đi thảm đỏ.”
Công Tây Kiều gật gật đầu, không biết nói gì, trong trường hợp này, nói gì dều không phù hợp.
Có đôi khi nhân khí địa vị chính là như vậy, có vài nghệ sĩ vì đi thảm đỏ của giải Kim Diệp, không có tác phẩm tiêu biểu cũng muốn dùng thân phận người phát ngôn thương hiệu để đi một lần, mà có một số người, còn chưa tới nơi, ban tổ chức đã thay họ sắp xếp trình tự đi thảm đỏ.
Cũng may Công Tây Kiều là nhà đầu tư của 《Đại Nhân Hiệp Nghĩa》, vả lại quan hệ với mọi người cũng không tệ, nên cho dù trong lòng mọi người hâm mộ, cũng không có chút ghen ghét nào.
Nói khó nghe một chút, Công Tây Kiều ngoài quốc tế có danh tiếng, là bởi vì người ta có tài hoa, họ dù có hâm mộ ghen tị hận, cũng không luyện ra được khả năng thi họa tốt như vậy.
Họ đều là lần đầu tiên tham gia giải Kim Diệp, trong lòng đều có chút cảm kích Công Tây Kiều, nếu không có danh tiếng của Công Tây Kiều, nào sẽ có nhiều truyền thông chú ý đoàn phim của họ như vậy?.


Bình luận

Truyện đang đọc