VUA DIỄN XUẤT TRONG GIỚI GIẢI TRÍ


Hình tượng bên ngoài của Công Tây Kiều vẫn luôn tích cực, cho nên sau khi tin tức này được tung ra, càng ngày càng nhiều người qua đường có hảo cảm với anh hơn.

Xã hội này tuy phức tạp nhưng mọi người thường có khuynh hướng nghiêng về cái thiện, cho nên thông qua việc này, hình tượng của Công Tây Kiều trong mắt nhiều người càng ngày càng tích cực hơn.
Ngay cả một bà cụ không quan tâm đến mấy chuyện trên mạng, sau khi xem TV thấy chuyện của Công Tây Kiều cũng sẽ khen một câu, tính tình của thằng nhóc này tốt thật.
Đương nhiên, cũng có người nghi ngờ Công Tây Kiều cố ý sao tác, nhưng sau khi xem được camera quan sát, chẳng ai dám nói đây là sao tác nữa.
Nơi xảy ra chuyện là ở một ngã tư, ở đó được lắp đặt rất nhiều camera quan sát, cho nên có thể thấy lúc đứa bé ngây thơ đang ngơ ngác xuất hiện giữa đường, mặc dù những chiếc xe trên đường không hề tiếp tục lao về phía trước, nhưng cũng chằng hề có tài xế nào xuống xe.
Cuối cùng chỉ có Công Tây Kiều mở cửa xe xuống ra hiệu, sau đó ra khỏi xe ôm lấy đứa nhỏ đang hoảng sợ kia.

Anh còn lo lắng sẽ ảnh hưởng đến giao thông, nên cố ý chạy xe ra khỏi ngã tư rồi mới xuống xe ôm đưa nhỏ rời khỏi khu vực quan sát được của camera.

Lát sau, Công Tây Kiều ôm đứa nhỏ trở lại, trong tay đứa nhỏ đang cầm một chiếc ô tô đồ chơi.
Nhìn thấy Công Tây Kiều cẩn thận đút nước cho đứa nhỏ, sau đó không hề chú ý đến hình tượng của mình mà ngồi xổm xuống lề đường nhìn đứa nhỏ chơi đùa, thấy cảnh này những người khó tính nhất cũng chẳng thể nói câu khó nghe nào.
Đoạn camera quan sát này được công bố ra nên những nghi vấn về việc anh cố tình sao tác cũng không tồn tại nữa, khi ba mẹ đứa nhỏ tìm được con mình, họ kích động đến mức như muốn quỳ xuống cám ơn Công Tây Kiều, không hề giả trân tí nào.
“Nhìn dáng vẻ nam thần che mặt vội chạy vào trong xe, đột nhiên cảm thấy nam thần thật đáng yêu.”
“Nhìn trên camera quan sát thấy dáng vẻ nam thần rời đi, khiến tôi đột nhiên nghĩ đến một câu, chạy trối chết!”
Thân là người của công chúng, từng hành động, từng lời nói đều sẽ ảnh hưởng đến fan, cho nên chuyện tốt của anh được truyền đến tai lãnh đạo Đài Văn hóa Tuyên truyền của Quốc gia, khiến lãnh đạo này có chút tò mò về anh.
Sau khi nghe ngóng cẩn thận, hóa ra người trẻ này từng diễn vai thượng sỹ Trịnh trong《Quốc nghiệp》, hơn nữa còn được khen ngợi rất nhiều.

Ông ta càng thêm hài lòng, lập tức quyết định chọn anh làm diễn viên cho quảng cáo công ích tiếp theo.
Công Tây Kiều cũng không hề biết nỗ lực của mình đã tạo hảo cảm cho lãnh đạo của Đài Truyền hình Quốc gia, hai ngày sau là ngày diễn ra lễ trao giải Vạn Hoa, hiện giờ anh vẫn còn đang thử lễ phục cho đêm hôm đó.
Đương nhiên, để thể hiện hình ảnh một đại ngôn có trách nhiệm, lễ phục của anh vẫn là đồ của Nhã Đức tài trợ.

Nhưng bởi vì do biểu hiện của anh trên thảm đỏ hôm lễ ra mắt 《Quốc nghiệp》 quá chói mắt, nên các nhà thiết kế lại càng chăm chỉ để tạo ra một bộ lễ phục càng đặc sắc hơn.
Đường may thủ công vô cùng tinh xảo, chất liệu vải là loại tốt nhất, mang màu xám khói bắt mắt, đó là một bộ vest ba mảnh, được Công Tây Kiều mặc trên người quả thật là vô cùng hoàn hảo.

*Vest ba mảnh (Three-piece suit): khác với dạng vest cơ bản có hai mảnh là áo khoác và quần tây, loại vest ba mảnh này có thêm áo ghi-lê ở phía trong.
Sau khi đã xác định được lễ phục, Công Tây Kiều lại cùng đoàn phim 《Quốc nghiệp》tham gia một show phỏng vấn, rồi sau đó im lặng ở nhà tu dưỡng.
Không phải là anh thích ở nhà, mà bởi vì mỗi lần ra cửa là sẽ bị người ta vây xem, cho nên dứt khoát bớt ra khỏi nhà cho xong.
Anh yên lặng mà viết xong một chữ “Thiên”, sau đó buông bút lông xuống rồi xoay người bước đến trước cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chói chang, soi sáng cả thế giới, ánh sáng phản chiếu trên những chiếc lá tựa như những ngọn đèn nhỏ, nếu nhìn lâu một chút sẽ khiến người ta hoa mắt.
Chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, anh sửng sốt một chút rồi mới phản ứng lại, nhìn thấy trên màn hình hiện lên hai chữ “Đại Tịch”, anh nhấn phím bắt máy.
“Đại Tịch?” Anh mở cửa sổ, tùy ý để ánh nắng mặt trời nóng rực chiếu vào người mình, rồi bước ra ban công tựa lên lan can, lắng nghe giọng nói trầm thấp của Tịch Khanh vang lên trong điện thoại.
“Chiều nay không có chuyện gì làm, nhưng ngày mai phải tham gia lễ trao giải Vạn Hoa, phải đi sửa soạn trước,” nghe thấy đối phương mời ra ngoài chơi, anh nâng đồng hồ trên tay nhìn giờ, “Được, anh gửi địa điểm hẹn cho tôi, chút nữa tôi sẽ ghé qua.”
Cúp máy, anh thay một bộ quần áo giản dị, đeo chiếc kính râm màu trà, lấy chìa khóa xe rồi ra khỏi cửa.
“Kiều thiếu, buổi tối có về ăn cơm không?” Dì La thấy Công Tây Kiều ra ngoài, vội chạy ra cửa hỏi anh.
“Có thể không về ăn ạ, tối nay dì La không cần chờ cháu đâu,” Công Tây Kiều mở cửa xe, cười cười với dì La rồi chạy xe đi.
Tịch Khanh hẹn ở một nơi có tên là “Kim Lâu”, là một nơi xa hoa nổi danh ở thủ đô, nghe nói thẻ vàng dành cho khách quý có tiền cũng khó mà có được, Công Tây Kiều thì có được thẻ bạc, nhưng anh cũng rất ít khi đến đây chơi.
Đến Kim Lâu, anh đưa chìa khóa xe cho nhân viên bãi xe, sau đó vào cửa gật đầu chào với nhân viên giữ cửa đang cúi người, rồi mới sải đôi chân dài đi lên tầng.

Kim Lâu tổng cộng có năm tầng, toàn bộ đều được thiết kế theo phong cách cổ trang, ngay cả bên ngoài cũng được thiết kế tương tự như một tòa nhà thời cổ đại.
Từ tầng một đến tầng ba, ai có tiền thì có thể vào được, nhưng tầng bốn tầng năm thì lại khác, không phải ai cũng có thể bước vào, Công Tây Kiều được nhân viên phục vụ dẫn đường, cuối cùng cũng đến tầng năm, nhìn thấy Tịch Khanh đang đứng ở hành lang, anh cười cười: “Đừng nói anh đặc biệt đứng đây chờ tôi nhé?”
Nhân viên phục vụ thấy Tịch gia tự mình đi ra đón, liền cúi đầu chào Công Tây Kiều rồi xoay người lui xuống, trong lòng thầm giật mình, Tịch gia là một nhân vật lớn tính tình lạnh lùng, thế mà lại tự mình ra đón người, nói ra ai mà tin đây?
“Có vài người bạn đang chơi điên cuồng bên trong đó, tôi sợ cậu không tìm thấy phòng,” Tịch Khanh đi đến bên cạnh Công Tây Kiều, cùng anh sóng vai đi, “Hiếm khi cậu không có lịch trình, tôi đã hẹn vài người bạn cho cậu làm quen rồi.”
Trong lòng Công Tây Kiều vô cùng rõ, có thể được Tịch Khanh gọi là bạn, khẳng định là nhân vật có tiếng ở thủ đô.

Cả thủ đô này, không biết có biết bao nhiêu người hao tâm tổn trí, làm việc chăm chỉ để có thể bước vào vòng tròn này, nhưng thật ra thân phận cũng đều đã được định trước cả rồi, những quý nhân cao cao tại thượng thì làm sao có thể dễ dàng để người ngoài bước vào vòng tròn của họ được.
Tháo kính xuống, Công Tây Kiều cười cười nhìn Tịch Khanh, thấy vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, trong lòng anh khẽ động: “Ừm.”
Kéo bức rèm hạt trong phòng ra, rất nhiều người đang hát Karaoke, với địa vị của họ, nếu bước ra ngoài sẽ có vô số người cúi đầu chào, nhìn thấy Tịch Khanh bước vào còn dẫn theo một người xa lạ, trong lòng tuy tò mò, nhưng trên mặt họ thì vô cùng nhiệt tình và khách sáo, một người mặc áo sơ mi hoa, tóc xoăn, gương mặt búp bê cười nói: “Đây là người bạn mà anh Tịch muốn giới thiệu cho mọi người làm quen sao? Vẻ ngoài cũng đẹp trai ghê, mấy anh của chúng ta cũng không bằng được.”
“Với gương mặt của cậu thì cũng không có cửa so với người ta đâu,” một thanh niên mặc áo sơ mi trắng ngồi bên cạnh đứng dậy nhường chỗ cho hai người, “Mau đến đây ngồi.”
Cuối cùng trải qua một hồi giới thiệu, Công Tây Kiều cũng biết người mặt búp bê tên là Tiết Sùng, thanh niên mặc áo sơ mi trắng tên Từ Thiệu Hiên, và một số người khác có vẻ như cũng có quan hệ khá tốt với Tịch Khanh, nhưng rõ ràng là kém hơn hai người kia.

“Anh diễn vai thượng sỹ Trịnh cực kỳ đỉnh, ông nội tôi xem xong cứ khen diễn xuất của anh có đến mấy phần khí chất của thượng sỹ đó,” Tiết Sùng mở to mắt nhìn Công Tây Kiều, “Ông nội tôi ít khi khen ai lắm.”
Công Tây Kiều tủm tỉm cười, nói: “Vậy thì cám ơn ông nội đã khen nhé.”
Thấy anh không hề có sự khiêm tốn giả tạo, Tiết Sùng thật sự rất thuận mắt Công Tây Kiều, thò tay sang khoát vai Công Tây Kiều nói, “Có thích hát không, tôi bấm hộ anh.”
Ánh mắt Tịch Khanh dừng trên tay của Tiết Sùng đang khoát trên vai Công Tây Kiều, con ngươi đen láy của hắn tựa như có mạch nước ngầm đang bắt đầu dậy sóng.
Công Tây Kiều không biết hát nhiều bài lắm, thấy Tiết Sùng nói, anh cố gắng nhớ lại một lúc: “Vậy thì bài 《Về trời》đi.”
Đây là bài duy nhất mà anh có thể hát trọn vẹn, bởi vì mẹ anh rất thích bài này, bình thường ở nhà cứ hay lẩm bẩm hát.
“《Về trời》?” Tiết Sùng hơi đơ, bài này là của ca sĩ nào hát thế, sao cậu ta chẳng có ấn tượng nào vậy?
Mặt Tịch Khanh không chút thay đổi, đứng lên đi đến chỗ máy chọn bài hát, hắn nhấn trên màn hình vài cái, sau đó mọi người liền thấy trên màn hình lớn hiện lên bài hát tiếp theo là 《Về trời》.
Tiết Sùng yên lặng không nói gì, anh Tịch bình thường không hay ca hát, vậy mà khi chọn nhạc lại vô cùng quen tay.
So với Tiết Sùng tính cách hướng ngoại, Từ Thiệu Hiên lại nhã nhặn hơn rất nhiều, tuy lời nói và hành động đối với Công Tây Kiều không hề lạnh nhạt, nhưng vẫn mang theo chút xa cách.

Bây giờ thấy cảnh Tịch Khanh chọn bài hát giúp Công Tây Kiều, vẻ mặt anh ta có chút không dám tin, rồi lại nhìn thấy nụ cười đúng mực của Công Tây Kiều, sự xa cách trong ánh mắt anh ta cũng vơi đi một ít.
Tiết Sùng và Từ Thiệu Hiên không có ý kiến gì với Công Tây Kiều cả, còn những người khác thì lại cẩn thận muốn lấy lòng anh, thấy bài hát tiếp theo là do Công Tây Kiều hát, một người trong số đó còn đưa micro bằng hai tay cho anh.
《Về trời》 là nhạc phim của một bộ phim truyền hình vài năm trước, vừa là cổ trang lại vừa là hí khúc, không hề được ưa chuộng bởi những người trẻ tuổi hiện nay, đi hát karaoke cũng ít khi có người chọn.
Tất cả mọi người đã quen với những bài hát náo nhiệt, sôi động, đột nhiên bây giờ lại vang lên tiếng sáo du dương, mọi người có chút không quen.
Giọng của Công Tây Kiều rất êm tai, là loại giọng hát rất được lòng các cô gái, nhưng khi anh bắt đầu hát bài này, giọng anh lại mang theo vẻ tang thương.
“Ta nhìn trời, lại vô lực quay về trời.

Người nhìn đất, lại phiêu bạt không nơi nương tựa.”
“Liệu có ai sẽ hát cho ta nghe, lặng yên nghe tiếng lục lạc đinh linh.”
“Trời và dất, tựa như ta và người…”
Bài hát kết thúc, Tiết Sùng dẫn đầu vỗ tay: “Hát rất hay, đây mới gọi là ca hát, mấy người bọn họ ban nãy là gào khóc thảm thiết chứ hát cái gì, có thời gian tôi sản xuất cho anh một đĩa nhạc nhé?”
Công Tây Kiều nhận lấy đồ uống mà Tịch Khanh đưa đến rồi uống một ngụm, sau đó cười khổ nói: “Tôi chỉ đến giúp vui thôi, nếu tôi thật sự muốn ra nhạc, chắc Na Na nuốt không trôi mất.”
“Vừa diễn vừa hát, anh diễn tốt như vậy, hát cũng quá hay, không ra đĩa nhạc là quá lãng phí,” Tiết Sùng có một công ty thu âm đứng tên cậu ta, có điều mấy năm nay sự nghiệp sản xuất nhạc không mấy khởi sắc, Tiết Sùng cũng chỉ xem nó là tiêu khiển thôi, bây giờ nghe thấy Công Tây Kiều hát, cậu ta lại nổi lên vài phần tâm tư.

Từ Thiệu Hiên nhìn cốc nước trong tay Công Tây Kiều, rồi lại nhìn Tịch Khanh từ khi bước vào đến giờ chưa nói một lời nào, anh ta lộ ra một nụ cười có chút đăm chiêu.

Quay đầu lại thấy Tiết Sùng vẫn đang khuyên Công Tây Kiều ra nhạc, liền cười nói, “Nếu tiểu Kiểu đã muốn ra nhạc thì cậu ấy đã ra từ lâu rồi, còn chờ đến bây giờ làm gì.”
Tiết Sùng nghe Từ Thiệu Hiên nói thế, vò đầu đầy phẫn nộ: “Tiểu Kiều sau này anh nếu có hứng thú, nhất định phải đến tìm tôi đó.”
“Được,” Công Tây Kiều cười cười rồi uống cho xong cốc nước trong tay, sau đó quay đầu nói nhỏ với Tịch Khanh, “Sao anh không hát?” Anh thật sự muốn nhìn thấy dáng vẻ của Tịch Khanh khi hát.
Tịch Khanh nhẹ nhàng lắc đầu: “Không biết hát.”
“Vậy biết hát bài hát đến trường không?” Công Tây Kiều cười tít mắt nói, “Bài hát bắt buộc khi học mẫu giáo đó.”
Hai mắt mê người của Tịch Khanh nhìn Công Tây Kiều, nghiêm túc nói: “Hồi đó không có đi học mẫu giáo.” Lúc hắn 5 tuổi, hắn đã được giáo viên chuyên nghiệp dạy ở nhà, sau 5 tuổi được vào học lớp đào tạo thiên tài nhi đồng, hoàn toàn không biết đến 《Bài hát đến trường》gì đó.
“Được rồi,” Công Tây Kiều từ bỏ ý tưởng bảo tên fan mặt than này hát, “Anh cứ ngồi như vậy thật là chán.”
“Lần nào ra ngoài anh ấy cũng thế, anh quen là tốt rồi,” Tiếu Sùng vỗ vỗ Công Tây Kiều, “Anh không cần để ý đến anh ấy nữa, muốn hát bài nào nữa không?”
Mặt Tịch Khanh không chút thay đổi liếc nhìn Tiết Sùng, tay đang cầm cốc nước vô thức giật giật.
Cuối cùng Công Tây Kiều thấy hắn ngồi một mình, cũng không hề nói chuyện, vì thế dứt khoát lôi kéo hắn chơi game cùng mình.
Từ Thiệu Hiên thấy không khí hài hòa của hai người ngồi trong góc, rồi lại nhìn thấy Công Tây Kiều cầm điện thoại riêng của Tịch Khanh chơi, anh ta thầm thở dài, vốn nghĩ người bạn tốt mấy năm nay là một thanh niên chính trực, cho đến hôm nay anh ta mới phát hiện, hắn thật ra vẫn còn rất ngây thơ.
Dựa vào địa vị của bọn họ, thực tế bọn họ cũng không để nghệ sĩ vào mắt lắm, bình thường cũng sẽ chỉ chơi chơi, nhưng không ai cho là nghiêm túc cả, dù sao đây là loại trao đổi cả hai bên đều có lợi mà.

Nhưng Công Tây Kiều thì khác, anh không chỉ là một nghệ sĩ mà còn là một phú nhị đại.

Tuy rằng thân phận phú nhị đại của anh chẳng là gì trong mắt bọn họ, nhưng cũng sẽ khác với mấy nghệ sĩ bình thường khác.
Lúc Công Tây Kiều vừa bước vào, anh ta cảm thấy vẻ ngoài của người này thật chói mắt, dù là tướng mạo hay khí chất đều không phải là dạng được dạy dỗ trong một gia đình nhà giàu mới nổi.

Bởi vì hành động và lời nói của một người không thể làm giả được, khí chất của đối phương không phải là giả vờ mà là xuất phát vô cùng tự nhiên từ bên trong.
Người có khí chất dù có bắt chéo chân thì cũng vô cùng nhã nhặn, còn người không có khí chất, nếu làm như vậy thì lại vô cùng đáng khinh.
Mặc dù có chút khó tin, nhưng Từ Thiệu Hiên không thể không thừa nhận, Công Tây Kiều có khí chất quý tộc sâu tận trong xương tủy.

Hơn nữa, người này lại là người vô cùng xem trọng việc hưởng thụ, nhìn cách ăn mặc và cách ngồi, người này tuyệt đối là người nếu có thể ngồi thì tuyệt đối sẽ không đứng lên chịu khổ.
Nhưng mặc kệ là người này tài hoa bao nhiêu, cũng không thể che giấu được sự khác nhau về sở thích của anh và anh Tịch, thế nhưng anh Tịch lại hết lần này đến lần khác đối xử đặc biệt với người này, hơn nữa lại còn là bộ dáng bám lấy người ta.
Ha ha, nói ra thì ai mà tin, Tịch gia trong vòng tròn giới thượng lưu lại lởn vởn quanh một phú nhị đại.
Một đám người chơi hai ba tiếng ở đây, đại khái là do bận tâm về sự hiện diện của Tịch Khanh nên cũng không ai gọi mấy nam nữ phục vụ lên, cũng không chơi được mấy thứ khác.


Sau khi nhìn thấy trên mặt Tịch đại gia lộ ra vẻ nhàm chán, những người không thân thiết lắm với hắn thức thời đứng dậy cáo lui, thuận tiện thanh toán luôn.
Đợi mấy người kia đi cả rồi, bốn người Công Tây Kiều mới tìm một chỗ để ăn, không có người ngoài, Tiết Sùng và Từ Thiệu Hiên nói chuyện cũng tùy tiện hơn rất nhiều.
“Bạch gia thật sự là vì tiền nên chuyện gì cũng làm được, ngay cả thể diện và tiết tháo cũng không cần nữa,” trên bàn ăn, Tiết Sùng dùng ngữ khí khinh thường nhắc đến Bạch gia, “Nếu bọn họ cứ làm như vậy, thị trường nội địa chắc chắn sẽ hỗn loạn, danh dự trăm năm của Bạch gia, sớm hay muộn gì cũng sẽ bị hủy trong tay đám này.”
“Cậu quan tâm cho nhà cậu ta làm gì?” Từ Thiệu Hiên lạnh lùng cười, nói, “Nhà bọn họ tự tìm được chết, bên trên mà còn giữ lại bọn họ mới là lạ đó.”
Tuy Công Tây Kiều không quan tâm đến giới kinh doanh, nhưng cũng hiểu sơ sơ được bọn họ đang nói chuyện gì, Hoa Quốc có vài đại thế gia, Từ, Tiết, Bạch, Tịch đều là một trong những đại thế gia đó, trong đó Tịch gia và Bạch gia là hai gia tộc hiển hách nhất trong số đại thế gia này.

Nhưng năm ngoái, sau khi thế hệ mới của Bạch gia lên nắm quyền, bọn họ sử dụng thủ đoạn để kinh doanh khiến cho vài thế gia bất mãn.
Những thế gia này đều tụ lại thành nhóm, hai nhà Tịch và Bạch từ trước đến nay lại không dễ đối phó, không biết có bao nhiêu người ngóng trông Tịch Khanh và Bạch Trọng đối đầu với nhau.
Nhưng khiến cho bọn họ tiếc nuối đó là việc trước giờ Tịch Khanh luôn rất bình tĩnh hơn nhiều so với tưởng tượng của họ, mấy dự định của thế gia này hoàn toàn không thể thực hiện được, ngược lại lại còn bị thủ đoạn của Bạch Trọng gây sức ép, khiến bọn họ phải ai oán khắp nơi.
Từ trước đến nay, hai nhà Từ, Tiết luôn kiên định đứng về phe Tịch gia, cho nên quan hệ của Từ Thiệu Hiên, Tiết Sùng và Tịch Khanh mới thân thiết như vậy.
Vòng tròn giới thượng lưu rối rắm không khác gì với giới quan lại của anh hồi kiếp trước, cho nên Công Tây Kiều cũng không hứng thú lắm, dứt khoát dồn hết sự chú ý lên những món ngon trên bàn.
Tịch Khanh thấy dáng vẻ ăn đến mức vui vẻ của Công Tây Kiều, ánh mắt lộ ra tia thỏa mãn.
Hôm nay hắn cố ý dẫn Công Tây Kiều ra ngoài là bởi vì trong giới giải trí rất loạn, khó tránh khỏi việc có người có quyền thế hơn cả Công Tây gia đến gây chuyện.

Cho nên hắn dẫn Công Tây Kiều đến giới thiệu cho những người thuộc phe hắn, cũng như là để cho người khác hiểu được, Công Tây Kiều là bạn tốt của hắn, động đến Công Tây Kiều thì không xong với hắn.
Thế nhưng…
Tịch Khanh cẩn thận nhìn góc nghiêng của Công Tây Kiều, có lẽ sâu trong thâm tâm của hắn, Công Tây Kiều đã chẳng phải bạn tốt nữa rồi.

Có chút tâm tư một khi đã nổi lên, tựa như là si mê, sẽ không thể nào đè nén lại được nữa.
Đến cuối cùng, Công Tây Kiều còn cùng Tiết Sùng và Từ Thiệu Hiên uống vài cốc bia, sau đó làm một công dân gương mẫu tuân thủ luật pháp, anh gọi người lái xe hộ đến lái xe của mình về, còn anh thì lại bị Tịch Khanh kéo về xe của mình.
Tiết Sùng có chút ngờ vực, đã nó người lái xe hộ, tiều Kiều có thể ngồi trên xe để người lái xe hộ chở về mà, sao anh Tịch lại còn muốn cùng đi theo thế?
“Lễ trao giải Vạn Hoa ngày mai cậu được đề cử?” Nhìn dòng xe chạy tấp nập bên ngoài cửa kính, Tịch Khanh quay đầu lại nhìn Công Tây Kiều đang ngồi bên cạnh mình, “Tiếc là ngày mai tôi phải đi công tác, nếu không thì đã có thể đến xem cậu rồi.”
“Nếu buổi tối anh có thời gian, vậy thì xem phát sóng trực tiếp cũng được,” Công Tây Kiều đưa ra hai ngón tay, “Tôi được đề cử hai giải, nếu như may mắn, có lẽ sẽ được một giải.”
Về đến nhà, trước khi Công Tây Kiều ngủ thϊếp đi, trong đầu mơ màng vọng lại câu nói của Tịch Khanh lúc anh xuống xe.
“Nếu là cậu, nhất định có thể đoạt giải.”
Trở mình, Công Tây Kiều vô thức mà cười cười, anh cũng đâu phải là toàn năng, nói muốn đoạt giải là có thể đoạt giải được.
Thế nhưng…Trong lòng lại yên ổn hơn rất nhiều.


Bình luận

Truyện đang đọc