《Tu chân》vẫn chưa quay xong mà đã nhận được rất nhiều sự chú ý, lại thêm việc thông tin Công Tây Kiều diễn vai chính bị lộ ra, cho nên không ít phóng viên tìm đến anh.
Nhờ có Công Tây Kiều mà giải trí Sâm Hòa ngày càng nổi danh trong giới, bọn họ vui đến mức thiếu điều muốn xem Công Tây Kiều là quý nhân luôn.
Bình thường cuộc họp hàng quý, nghệ sĩ có bận đến đâu cũng phải sắp xếp thời gian để tham gia.
Công Tây Kiều lại không muốn mình trở nên đặc biệt, cho nên dù Hướng Hoành bảo anh không cần đến trình diện nhưng anh vẫn chạy đến công ty sau khi quay xong phần của mình.
Phòng họp của Sâm Hòa dư sức cho mấy trăm người ngồi, công ty xếp chỗ cho anh ngồi ở hàng thứ nhất, chỗ ngồi của Trần Khoa là bên cạnh anh, điều này cũng đủ thể hiện cả công ty coi trọng anh thế nào.
Đương nhiên, cấp cao của công ty đối xử thận trọng với anh như vậy, một nửa là vì thân phận của Công Tây Kiều, một nửa còn lại lại muốn lấy lòng nhân vật lớn Tịch Khanh.
Mọi người đều biết, gia chủ tiền nhiệm của Bạch gia tùy hứng làm bậy, ảnh hưởng lớn đến gia tộc, còn khiến cấp cao của ngành bất mãn, cho nên đã mất đi tư cách đứng ngang hàng với Tịch Khanh.
Bây giờ tất cả các thế gia đều lấy Tịch thị làm chủ, thân phận của gia chủ Tịch Khanh cao quý bao nhiêu không cần nói cũng biết.
Mà Công Tây Kiều được Tịch Khanh công nhận là bạn tốt, đương nhiên không thể xem xét dựa trên địa vị trong giới rồi.
Các nghệ sĩ trong công ty cũng hiểu rõ chuyện này, cho nên không hề có chút ý kiến nào với việc đối xử đặc biệt như thế với Công Tây Kiều, thậm chí còn có nhiều người đi đến lấy lòng anh, nhân cơ hội xin chụp ảnh chung rồi đăng Weibo, dựa vào độ nổi tiếng để tăng độ nhận diện công chúng của mình lên.
Tuy Công Tây Kiều hiểu rõ mục đích của những nghệ sĩ này, nhưng anh không hề cảm thấy phản cảm, ngược lại còn tươi cười phối hợp với bọn họ để chụp ảnh.
Dù sao mấy nghệ sĩ này cũng là nghệ sĩ của công ty, lại chưa từng đắc tội anh, có thể giúp đỡ được gì thì giúp.
Đối với những người mới trong công ty mà nói, mỗi lần đối mặt với người cấp bậc cao như Công Tây Kiều, trong lòng họ ít nhiều gì cũng cảm thấy căng thẳng và kính sợ, cho nên khi Công Tây Kiều mỉm cười phối hợp chụp ảnh với bọn họ, những tân binh trong giới giải trí này đều nảy ra một loại suy nghĩ, nhân vật Kiều thiếu này rất tốt bụng.
Rất nhanh chóng người cũng đến đủ, với tư cách là ông chủ, đầu tiên Hướng Hoành nói qua một lượt về văn hóa của công ty và các dự định hợp tác trong tương lai, khiến cho mấy người mới trở nên bối rối, rồi mới bắt đầu nói vào chủ đề chính.
Cũng không lạ khi tâm trạng Hướng Hoành tốt như vậy, ai bảo bây giờ Sâm Hoành đang trên đà phát triển tốt quá làm gì, ngay cả Hoàn Tinh còn muốn hợp tác với anh ta, tranh thủ giành lấy cục diện cả hai bên cùng có lợi.
Là công ty giải trí lớn nhất trong giới, từ trước đến nay Hoàn Tinh luôn là dạng mắt cao hơn đầu, mấy công ty hạng hai như Sâm Hòa chẳng đáng để liếc mắt, bây giớ lại đưa ra đề nghị hợp tác, sao không vui cho được.
Nghĩ thế, ánh mắt Hướng Hoành nhìn Công Tây Kiều lại càng trở nên ôn hòa hơn, việc ký hợp đồng với Công Tây Kiều quả thật là một quyết định sáng suốt.
Sau khi kết thúc cuộc họp, tầng dưới của công ty có chuẩn bị một bữa tiệc buffet, Công Tây Kiều và Trần Khoa không có mấy hứng thú với tiệc buffet này, nhưng để tránh phiền phức, hai người vẫn theo những người khác tham dự.
“Tiểu Kiều,” Từ Siêu bê một cái đĩa đến bên cạnh Công Tây Kiều, vừa chọn thức ăn, vừa nói, “Dạo này không thấy cậu lên game nhiều, trong đoàn phim bận lắm hả?”
“Cũng không hẳn,” Công Tây Kiều ngáp một cái, “Ngoài mấy ngày nghỉ ra, gần đây tôi hay tăng ca để quay, vì không muốn mấy người trong đoàn phim oán giận, tôi còn phải mời họ đi ăn, đi uống không ít.”
“Vậy thì cậu cũng liều mạng quá rồi,” Từ Siêu biết đoàn phim《Tu chân》yêu cầu nghệ sĩ giữ bí mật cho nên cũng không hỏi chuyện trong đoàn phim, ngược lại còn khuyên Công Tây Kiều phải chú ý sức khỏe.
“Tôi sẽ chú ý, đừng lo.” Công Tây Kiều lấy một vài món bỏ vào đĩa mình rồi đi tìm một cái bàn để ngồi xuống, chẳng bao lâu Mễ Nguyệt cũng đến đây, sau khi ba người chiếm lấy một cái bàn tròn, mặc dù các nghệ sĩ khác định đến lấy lòng, nhưng ngại có nhiều người như thế, cũng không dám đi đến.
“Nghe nói gần đây anh tham gia một bộ phim truyền hình ăn khách à?” Mễ Nguyệt đang trong chế độ ăn uống điều độ, cho nên trên đĩa ngoài vài món rau, vài món xà lách, cũng chỉ có vài miếng hoa quả.
“Ừ,” Từ Siêu gật đầu, “Không khí trong đoàn phim kia cũng không tệ.”
Mễ Nguyệt gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn xung quanh, tầm mắt dừng lại trong góc một lát, sau đó nhỏ giọng nói: “Tiểu Kiều, cậu có nghe nói chưa?”
“Nghe nói gì?” Công Tây Kiều cảm thấy thịt bò này được nấu có chút quá chín, tay nghề không bằng đầu bếp của Tịch gia.
“Trong công ty chúng ta có nghệ sĩ… với người mới lên của Bạch gia, khụ khụ,” Nói đến đây, Mễ Nguyệt cố ý nhắc nhở một câu, “Quan hệ giữa Bạch gia và Tịch gia không tốt lắm, em chú ý đừng để nghệ sĩ kia tính kế.”
Công Tây Kiều bật cười, cho dù trong công ty thật sự có nghệ sĩ được Bạch Kỳ bao dưỡng, nghệ sĩ này cũng sẽ không ngốc đến mức chạy đến kiếm chuyện với anh, việc này đối với người kia cũng không có ích lợi gì.
Trừ phi người kia không thuận mắt anh, có Bạch Kỳ làm chỗ dựa nên muốn trả thù anh.
Chỉ là trong Sâm Hòa chẳng có bao nhiêu nghệ sĩ quá thân thuộc với anh, càng không nói đến việc thật sự có kẻ thù hay không.
“Người Bạch Kỳ coi trọng trong công ty chúng ta là ai?” Từ Siêu buột miệng hỏi một câu.
“Tôi nói này, hai người cũng quá mặc kệ sự đời rồi, trong công ty đã đồn ầm khắp nơi,” Giọng của Mễ Nguyệt lại càng nhỏ hơn nữa, “Nửa tháng trước, Lâm Khang giành được vai chính của một bộ phim điện ảnh, hai người nghĩ vai diễn đó từ đâu mà có?”
“Lâm Khang?” Bình thường Công Tây Kiều cũng không quan tâm lắm đến mấy việc này, đột nhiên nghe thế có chút kinh ngạc, Lâm Khang kia nhìn có vẻ là một người lạnh lùng, sao có thể sẵn lòng bị bao dưỡng, “Anh ta, sao có thể?”
“Ai biết được sao lại thế, nghe nói vai diễn của cậu ta trong bộ điện ảnh này vốn là của Lương Vũ Mạnh, nhưng vì Lương Vũ Mạnh bị thương cho nên hai bên phải hủy hợp đồng, kết quả kéo dài đến bây giờ mới quay được.” Mễ Nguyệt không thích cũng không ghét gì Lâm Khang, chỉ là lo lắng anh ta có thể dựa vào Bạch gia mà gây chuyện với anh nên mới nhắc nhở một câu.
“Cô nói là bộ《Giải mộng》kia sao?” Từ Siêu nhíu mày, tuy anh ta cũng không quá thích Lương Vũ Mạnh, nhưng theo góc dộ khách quan mà nói, Lương Vũ Mạnh hợp với vai chính của《Giải mộng》hơn.
Từ sau khi《Quốc nghiệp》được chiếu, Lương Vũ Mạnh bị người ta bôi đen, dần dần biến mất khỏi tầm mắt của khán giả, bây giờ nghe thấy bộ phim vốn được đo ni đóng giày cho Lương Vũ Mạnh bây giờ lại đổi thành một Lâm Khang chẳng có danh tiếng gì, ngữ khí có chút tế nhị mà nói: “Xem ra Lâm Khang cũng không thanh cao đến vậy.”
Công Tây Kiều không quá rõ Lâm Khang cho nên lựa chọn im lặng, vừa nãy lúc Lâm Khang đến khu đồ tráng miệng, anh nhịn không được mà nhìn anh ta, trong lòng có chút cảm giác kỳ lạ.
Loại cảm giác này đã có ngay từ khi lần đầu anh gặp mặt Lâm Khang ở công ty, ngay cả anh cũng không để tâm lắm đến chuyện này.
Lúc ở khu tráng miệng, một nghệ sĩ nữ xoay người vô tình đụng phải Lâm Khang, sau khi đối phương giải thích, Lâm Khang cũng không nói gì, chỉ mím môi.
Công Tây Kiều chú ý thấy hành động của anh ta, hơi sửng sốt, cau mày lại.
“Cậu sao thế?” Từ Siêu thấy vẻ mặt của Công Tây Kiều có chút không đúng, đưa tay vỗ vỗ vai anh, “Yên tâm, Bạch gia kia không dám động đến cậu đâu, nếu Lâm Khang thật sự có tâm tư khác thường, tôi và cậu cùng nhau tẩn cậu ta.”
Công Tây Kiều nhướng mày nhìn Từ Siêu, “Anh cũng khá hiểu biết về thế gia nhỉ.”
Lúc trước Từ Siêu có nói với anh, anh ta tận mắt thấy được Cố Nam lúng túng, anh liền cảm thấy có chút kỳ lạ.
Cố Nam và Tịch Khanh ở đó gây chuyện không nể mặt nhau, trong giới rất ít người biết chuyện đó, một nghệ sĩ không có danh tiếng như Từ Siêu sao có thể dến đó được?
Một công ty hạng hai như Sâm Hòa, nếu thật sự cử người đến tham gia hôm đó, cũng không nỡ để cho Từ Siêu đi chứ nhỉ?
“Khụ,” Từ Siêu có chút không được tự nhiên cười gượng một tiếng, “Anh và Từ gia của Đế Đô có chút quan hệ.”
“Có chút?” Công Tây Kiều tiếp tục nhướng mày.
“À…” Từ Siêu tiếp tục cười gượng, “Nhà anh là nhánh nhỏ của Từ thị, người nhà không ủng hộ tôi bước vào giới giải trí nên tôi cũng chỉ có thể tự dựa vào bản thân thôi.”
Công Tây Kiều giật mình, bảo sao Từ Siêu lại lười biếng như thế, người đại diện của anh ta cũng chỉ dẫn dắt duy nhất một nghệ sĩ là anh ta, hơn nữa anh ta còn dám lên Weibo lên tiếng giúp anh, không hề để ý đến cái nhìn của người khác, hóa ra là anh ta che giấu việc mình là con cháu thế gia.
“Vậy Từ Thiệu Hiên là anh họ của anh hả?” Lúc này Công Tây Kiều mới phát hiện, lông mày và mũi của Từ Siêu và Từ Thiệu Hiên khá giống nhau, chỉ là Từ Thiệu Hiện nhìn nhã nhặn hơn Từ Siêu một tí.
“Anh họ xa, anh ta là người thừa kế dòng chính của Từ gia, còn tôi chỉ là nhánh thôi, bình thường rất ít khi qua lại,” Từ Siêu cúi đầu gắp một đũa cơm, nhìn không ra dáng vẻ nên có của một con cháu thế gia.
Mễ Nguyệt và Công Tây Kiều nhìn nhau không nói lời nào, đột nhiên cảm thấy Từ Siêu không nói ra gia thế của mình là quyết định đúng đắn, nếu không thanh danh cao quý của thế gia sẽ bị hủy hoại trong tay anh ta mất.
Tiệc buffet diễn ra được phân nửa thì Công Tây Kiều rời đi, chạy đến quay phần buổi chiều của mình, đợi đến lúc tẩy trang mới cảm thấy đói bụng.
“Hôm nay Tịch tổng có đến đoàn phim không?” Trần Nghệ cũng đang tẩy trang mở miệng hỏi, “Anh thấy hai ngày nay hình như cậu tự ngồi xe về thì phải.”
“Gần đây thường quay đêm nên tôi bảo anh ấy đừng đến,” Công Tây Kiều nâng tay lên nhìn đồng hồ, nhưng có thể chiều nay sẽ đến.”
“Tịch tổng xem cậu như bạn thân vậy,” Trần Nghệ cảm khái nói, “Sao tôi lại không có người bạn thân nào tốt như vậy nhỉ.”
Công Tây Kiều mỉm cười nói: “Không có bạn thân nhưng có bạn gái tri kỷ rồi.”
“Ừa thì cũng đúng,” Nhắc đến bạn gái mình, mặt Trần Nghệ lộ ra ý cười thỏa mãn.
Chờ Công Tây Kiều rời khỏi phòng hóa trang, anh ta mới phản ứng lại, bạn gái và anh em, có thể cùng là một chuyện sao?
Công Tây Kiều vừa ra khỏi phòng hóa trang liền thấy có hai diễn viên quần chúng đang cãi nhau nguyên nhân là một người trong đó đã tính toán để giành lấy cơ hội xuất hiện của người còn lại, nếu không phải Công Tây Kiều trùng hợp xuất hiện, có khi hai người bọn họ đã đánh nhau rồi.
Cạnh tranh giữa diễn viên quần chúng Công Tây Kiều cũng biết, nhưng anh cũng giả vờ như không nghe thấy, chỉ cười cười với hai người rồi đi về phía chiếc xe đang đợi bên ngoài.
Anh vừa đến trước xe, Tịch Khanh cũng đã xuống xe, hơn nữa còn mở cửa xe cho anh, chờ sau khi anh ngồi vào trong xe rồi liền đưa anh một hộp sữa: “Ăn cơm chưa?”
Công Tây Kiều lắc đầu: “Trưa nay quay về công ty họp quý, không ăn gì nhiều, tôi cũng đã sớm đói bụng.”
Tịch Khanh lại đưa ra một hộp bánh ngọt: “Ăn chút lót dạ đi, về rồi lại ăn gì đó ngon ngon.” Hai ngày nay Công Tây Kiều quay về biệt thự của mình ở, công việc của hắn cũng bận, cho nên hai người đã không gặp mặt nhau hai ngày rồi, khó tránh khỏi việc có chút nhớ.
Trước khi đến, hắn còn lo Công Tây Kiều không ăn uống đúng bữa, nên còn cố ý chuẩn bị đồ uống và bánh ngọt, chính là để phòng hờ cho tình huống như thế.
“Khi nào thì cậu đi Diên Vĩ Quốc?” Tịch Khanh thấy trán Công Tây Kiều bị hằn lại vết đỏ vì đeo tóc giả, nhịn không được mà đau lòng, cẩn thận đưa tay ra xoa xoa vết đỏ trên trán anh.
Công Tây Kiều không tránh tay hắn, anh uống một ngụm sữa, nuốt miếng bánh ngọt trong miệng xong rút một tờ khăn giấy vừa lau miệng vừa nói, “Tuần sau bay cùng cả đoàn phim sang đó luôn, tuần này chủ yếu là quay《Tu chân》.”
“Vậy thì tốt rồi,” Tịch Khanh đưa cho anh một tấm thiệp mời mạ vàng, “Tối mai Tiết gia tổ chức tiệc rượu, Tiết Sùng nhờ tôi đưa tấm thiệp này cho cậu.”
Bây giờ toàn bộ Tiết gia đều biết Tiết Sùng là fan não tàn của Công Tây Kiều, vì vậy những bức thi họa của Công Tây Kiều trong giới thế gia cũng rất được tôn sùng, tiếc là Công Tây Kiều rất ít khi cho ra tác phẩm thi họa.
Đương nhiên là Công Tây Kiều sẽ nể mặt Tiết Sùng, vì thế lúc này gọi điện cho Tiết Sùng, nói lời cám ơn vì lời mời xong, sau đó hứa hẹn mình sẽ đến đúng giờ.
“Người của Tiết gia cũng rất được,” Tịch Khanh nhìn tấm thiệp được Công Tây Kiều đặt qua một bên, “Ngày mai chúng ta cùng đi.”
Công Tây Kiều biết hắn muốn xây dựng chỗ dựa cho mình, tránh việc có vài thế gia không có mắt nhìn mà nói năng lung tung làm hắn không vui.
Có đôi khi anh cảm thấy, Tịch Khanh thâm sâu khó lường, nhưng đôi lúc lại cảm thấy người này có chút ngốc nghếch đáng yêu.
Sao có thể có người thầm giúp đỡ người mình thích mà không nói ra như thế? Nếu mình thật sự là một người không hiểu rõ chuyện tình cảm, sao có thể cảm nhận được hắn đã làm nhiều thứ vì mình chứ?
Đêm nay, Công Tây Kiều ngủ rất sớm, mơ hồ hình như nghe được có người gõ cửa phòng mình, nhưng sau khi trở mình anh lại tiếp tục ngủ.
Sáng hôm sau, lúc anh tỉnh dậy, phát hiện đầu giường có đặt một lọ thuốc, anh đưa tay sờ trán mình, thoang thoảng ngửi thấy mùi thuốc đông ý trên tay mình.
Tối hôm qua người gõ cửa là Tịch Khanh sao? Cầm lấy thuốc đặt ở đầu giường, Công Tây Kiều thở dài một tiếng, thế mà anh lại ngủ sâu đến như vậy, xem ra bản năng của anh đã không xem Tịch Khanh là người ngoài nữa rồi.
Thay xong quần áo ra khỏi phòng, Công Tây Kiều đứng cạnh lan can trên tầng hai nhìn xuống, thấy Tịch Khanh đang ngồi trên sô pha dưới sảnh đọc báo, anh cười nói: “Chào buổi sáng.”
Nghe thấy tiếng Công Tây Kiều, Tịch Khanh buông báo xuống, ngẩng đầu nhìn lên trên tầng: “Chào buổi sáng.”
Thấy khóe miệng đối phương cố gắng nở một nụ cười, ý cười trên mặt Công Tây Kiều lại càng thêm rõ ràng.
Hay là… Cứ như thế mà ở bên nhau đi..