VƯƠNG PHI DỰA BÀN TAY VÀNG CƯỜI LUI TÌNH ĐỊCH



Vân Sơ chỉ là tùy ý suy đoán, mấy ngày trước dù cho Bạch trắc phi đang mang bệnh cần phải điều dưỡng cũng thường phải lui tới Thiên viện khiêu khích một trận mới vừa lòng.
Hiện nay ở trong Vương phủ này, người có thù hận lớn nhất với Vương phi chỉ có Bạch trắc phi.
"Không phải là không có khả năng, ngươi tự mình đi thăm dò một chút xem, tốt nhất là tiếp cận hạ nhân nào trông có vẻ thành thật hiền lành ở trong viện của Bạch trắc phi, chắc sẽ có chút thu hoạch".
"Nô tỳ đã biết, nô tỳ sẽ đi dò thám tin tức ngay.

Chúng ta không thể để cho người ta ức hiếp mà không chủ động đánh trả được".
Vân Sơ lui ra ngoài viện trong màn đêm mờ ảo, Vân Tấn hầu hạ Mộc Vân Cẩm tắm rửa, rửa mặt, chải đầu, sau một hồi Mộc Vân Cẩm nằm xuống ở trên chiếc giường nhỏ hẹp.
...
Trong phủ khó khăn lắm mới yên tĩnh được mấy ngày, Mộc Vân Cẩm cũng vui vẻ tự tại.

Nàng không thạo nữ công gia chánh, càng không tinh thông âm luật, cho nên việc duy nhất nàng có thể làm để giết thời gian là ở bên ao nước cho cá chép ăn.
Nàng thỉnh thoảng cũng sẽ bảo Vân Sơ dạy cho mình chút kỹ xảo phòng thân, học Vân Tấn một chút phương pháp chế độc đơn giản.
Như vậy, phòng đâu có một ngay bản thân gặp nguy hiểm mà lại một thân một mình thì còn có thể miễn cưỡng ứng đối một phen.
"Vương phi, nô tỳ đã nhiều ngày phái người quan sát Lan Chỉ Cư, hầu như không có động tĩnh kì lạ nào, điểm kì lạ duy nhất là ở trong viện của Bạch trắc phi có thêm vài đứa nha hoàn chuyên làm mấy việc nặng nhọc".


Mộc Vân Cẩm nửa dựa ở trên quý phi tháp nhắm mắt dưỡng thần, nghe Vân Sơ nói như vậy thì bất chợt bật dậy.
"Nhất định có gì đó kỳ quái, không biết có liên quan gì tới vị Quý phi nương nương kia không".
"Nô tỳ cũng cảm thấy như vậy.

Nô tỳ đã cẩn thận quan sát mấy nha hoàn đó, bề ngoài trông da mỏng thịt mềm nhưng tác phong làm việc rất sạch sẽ gọn gàng, trầm ổn vững chãi, hiển nhiên đều đã từng luyện võ".
Vẻ mặt Vân Sơ rất chắc chắn, dù sao về phương diện nhìn người này Vân Sơ chưa từng có nhầm lẫn.
"Luyện võ? Quý phi nương nương lại muốn làm gì đây? Quản thúc nhi tử mình không được lại còn đưa người của mình vào trong Vương phủ, sẽ không phải là..."
Mộc Vân Cẩm nhận lấy mấy quả nho mà Vân Tấn đưa tới, hương vị chua ngọt thấm vào nơi đầu lưỡi, khiến người ta không nhịn được mà ăn thêm mấy quả.
"Trên phố đồn đại Quý phi nương nương sở dĩ đồng ý để Ly Vương điện hạ ở trong Thần Vương phủ, sắp xếp Bạch trắc phi vào trong phủ là vì muốn nắm được nhất cử nhất động của Thần Vương điện hạ trong lòng bàn tay.

Như vậy, nếu Thần Vương điện hạ có ý định tâm tư gì, Quý phi nương nương đều có thể lập tức biết được ngay".
"Không phải đã lập Thái tử rồi sao? Quý phi làm như vậy chẳng phải là phí tâm".
Mộc Vân Cẩm cố ý đè thấp âm điệu, mặc dù không thể truyền ra ngoài nhưng hành động này rõ ràng là Quý phi nương nương đang trắng trợn cài người nằm vùng ngay trong Vương phủ, Vương gia sao lại không biết?
"Nô tỳ không dám vọng ngôn, nô tỳ đoán là có thể do Quý phi đã biết chuyện Bạch trắc phi bị trúng độc nên mới cài ít nhân thủ vào phủ để bảo vệ Bạch trắc phi?"
Vân Sơ tay cầm một chiếc quạt tròn đứng ở bên cạnh Mộc Vân Cẩm, như có như không phe phẩy.
"Cũng có khả năng, nhưng nếu như đã sớm biết chuyện Bạch trắc phi trúng độc vậy tại sao Quý phi nương nương lại mãi không hành động, cũng không sai người trong cung tới điều tra?"
Mộc Vân Cẩm hơi híp mắt lại, tình hình xem ra càng ngày càng khó đoán.
"Nếu trong phủ vẫn gió êm sóng lặng, chuyện Bạch trắc phi trúng độc thêm bản vương phi suýt nữa trúng tên, lại thêm đám vẹt trong viện bị kẻ xấu hạ độc mà Vương gia vẫn không thể cho chúng ta một câu trả lời cuối cùng, như vậy chúng ta chỉ có thể chủ động xuất kích, bứt dây động rừng tìm ra kẻ làm mưa làm gió phía sau thôi."
Mộc Vân Cẩm đừng dậy khỏi quý phi tháp, ánh mặt trời xuyên qua giữa các nhành cây chiếu lên gương mặt phù dung của nàng càng để lộ thêm phần quyến rũ.
"Vân Sơ, ngươi trang điểm cho ta.

Chúng ta tới viện của Bạch trắc phi một chuyến, tìm hiểu thật hư như thế nào".
Mặc dù Vân Sơ kinh ngạc về việc Mộc Vân Cẩm tâm huyết dâng trào nhưng vẫn nghe lời chải tóc trang điểm cho nàng.

Vân Tấn lặng im đứng nghiêm một bên, trên gương mặt nhất quán không thay đổi cuối cùng cũng hiện ra một tia bất đắc dĩ.
Mộc Vân Cẩm mang theo một đám nha hoàn, ồ ồ ạt ạt đi tới Lan Chỉ Cư của Bạch Nguyệt Di.

Nàng nhìn bốn phía một phen, quả thực có nhiều điểm lạ hơn so với mấy ngày trước đây.
Bạch Nguyệt Di bởi vì trúng độc bị thương, coi như là đang tu dưỡng thân thể nên đã nhiều ngày vẫn chưa từng bước chân ra khỏi tẩm điện, lúc này chắc là do nghe thấy động tĩnh bên ngoài, hai hàng lông mi cong trong thanh tú hơi khẽ co giật.
Một tên nha hoàn chạy vào giữa tẩm điện thông truyền, Mộc Vân Cẩm cũng không có ý định đi vào, nàng chỉ đứng ở trong sân, mặc cho gió mắt bốn phía vuốt ve khuôn mặt mềm mại của mình.

"Làm sao, Bạch trắc phi không định đi ra sao?"
Mộc Vân Cẩm sớm đã nghe thái y chẩn bệnh cho Bạch Nguyệt Di nói qua, chỉ cần hút sạch độc tố ra, uống thuốc điều dưỡng mấy ngày là khỏi.

Một kẻ không đội trời chung với nàng, lúc nào cũng tìm cách gây sự ấy thế mà lại có ngày lại tránh né không muốn gặp sao?
"Mấy con vẹt trong viện bản vương phi mấy ngày trước bị kẻ xấu hạ độc, suýt chút nữa đã về chầu ông vải, mà trong Vương phủ này người duy nhất kết thù với bản vương phi chỉ có chủ tử nhà các ngươi.

Chuyện này nếu như Bạch trắc phi không chịu đi ra nói rõ ràng thì sợ rằng khó có thể bỏ qua".
Mộc Vân Cẩm cố ý bày ra tư thế kiêu ngạo của một Vương phi, chỉ là muốn chọc giân Bạch Nguyệt Di để nàng ta lộ diện mà thôi.
Nếu đám vẹt là do nàng ta hại thì nàng cũng hiểu Bạch Nguyệt Di là vì trúng tim đen nên mới trốn không chịu ra.
Nhưng mất một lúc, Bạch Nguyệt Di dưới sự nâng đỡ của nha hoàn mới chậm rì rì đi ra.
"Vương phi nói thế có ý gì? Mấy ngày trước thiếp cùng Vương phi có nhiều khúc mắc, bây giờ thiếp chỉ nghĩ tất cả đều là hiểu lầm mà thôi, đều do một con tiện tì thấy người sang bắt quàng làm họ mà gây chuyện, Vương phi đừng để trong lòng".
Bạch Nguyệt Di hơi dừng một chút, thở ra một hơi như để lấy sức: "Còn chuyện đám vẹt của Vương phi thiếp thật sự không biết".
Sắc mặt Mộc Vân Cẩm hơi ngưng lại, Bạch Nguyệt Di ở trước mặt bày ra dáng vẻ nhu nhược yếu ớt, tựa như một con mèo hoang từng la lối om sòm trong nháy mắt thu hồi lại vuốt nhọn.
Đây là đang muốn chơi trò gì đây? Mộc Vân Cẩm bỗng có chút bối rối.
Vân Sơ cùng Vân Tấn nhìn nhau, cả hai cũng không hiểu được, chẳng lẽ đây là Bạch trắc phi đang muốn lấy lui làm tiến?
"Ngươi không biết, vậy chẳng lẽ do bản vương phi tự mình hạ độc đám vẹt rồi tới đây đổ oan cho ngươi?"
Mộc Vân Cẩm hơi nâng cằm, cư cao lâm hạ liếc nhìn Bạch Nguyệt Di yếu ớt trong gió ở trước mặt, trò này đã diễn thì phải diễn cho chót.
"Thiếp không có ý này, thiếp chỉ giãi bài sự tình kể từ ngày đó mà thôi, dù sao thiếp thật sự không biết gì về việc này, càng không có sức đâu để đi hại mấy đám súc sinh đó".

Bạch Nguyệt Di trông có vẻ hiểu chuyện hơn mấy ngày trước nhiều, nhưng ở phương diện dùng câu từ vẫn không có gì thay đổi, chắc là mấy ngày qua đã có người âm thầm cảnh cáo nàng ta.
Bằng không, bình thường nàng ta hành xử lỗ mãng khoa trương như vậy sao có thể chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà thay đổi được.
Trong lúc Bạch Nguyệt Di vừa thở dốc vừa nói chuyện, Mộc Vân Cẩm vẫn luôn âm thầm lưu ý tới mấy tên nha hoàn lạ mặt.

Đám nha hoàn đó ai cũng có vẻ mặt điềm tĩnh tự nhiên, tất cả đều đang vội vàng làm công việc của mình nhưng kì thực ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi Bạch Nguyệt Di.
Với tình hình này xem ra, hiển nhiên là Bạch Nguyệt Di đang bị giám sát nhất cử nhất động nên không thể ăn nói lung tung làm càn làm bậy, cũng khó trách...
Lúc Bạch Nguyệt Di nói về mấy con vẹt, khi thuận miệng gọi chúng là "đám súc sinh", trên gương mặt chưa từng thay đổi của Vân Tấn đã nổi lên một tia sát khí âm lãnh, nhưng Mộc Vân Cẩm dùng ánh mắt nhắc Vân Tấn nên thu liễm lại.
"Nếu Bạch trắc phi cũng không biết vậy bản vương phi cũng không làm khó dễ ngươi nữa..."
Mộc Vân Cẩm còn chưa nói xong, đám nha hoàn trong Lan Chỉ Cư đã nhao nhao khom người hành lễ với người vừa tới đây, còn có ai vào đây ngoài hắn ra.
"Vương phi đích thân tới Lan Chỉ Cư chỉ vì mấy con vẹt sao? Theo như bản vương biết, gần đây Vương phủ thường có đám mèo hoang ra vào.


Mấy con vẹt trong viện của Vương phi bị như vậy chắc là bị mèo hoang kinh hách thôi, Vương phi không cần phải tới tìm Bạch trắc phi như thế.

Nếu như Vương phi cảm thấy bản vương nói có lý, bản vương sẽ sai người tìm mấy con thông minh lanh lợi tới cho Vương phi là được, việc này không cầntruy cứu tới cùng".
Thẩm Diệu Thần đứng chắp tay, con ngươi như mực nhiễm, gương mặt lại tựa trăng sáng, có thể nói chi lan ngọc thụ cũng không sánh được thế này.
Nhưng vào lúc này bất luận Thẩm Diệu Thần có tuyệt thế xuất trần đến nhường nào cũng khó mà tạo sóng to gió lớn ở trong lòng Mộc Vân Cẩm.
Mộc Vân Cẩm lúc này chỉ cảm thấy vị Vương gia cực kỳ tự phụ này nhất định đã có hiệp nghị gì với Bạch Nguyệt Di nên bọn họ mới có thể kẻ xướng người hoạ ăn ý thập phần đến thế.
Thế nhưng chuyện đám vẹt trong viện nàng không có chứng cứ gì chứng minh là do Bạch Nguyệt Di gây nên, nên việc này tạm thời chỉ có thể bỏ ngang đó.
Tuy rằng trong lòng biết rõ dây dưa tiếp cũng không có ích gì, nhưng Mộc Vân Cẩm cũng muốn nói gì đó cho thoải mái cái miệng, nàng không dễ chịu, người ngoài há có thể cười cười nói nói?
"Vương gia nói bóng gió không phải là đang trách tội thần thiếp tới chỗ muội muội gây chuyện đó chứ? Thiếp chỉ là đau lòng cho mấy con vẹt của mình, nhất thời tức giận nên mới tới đây, Vương gia tội gì phải khó dễ với thiếp?"
Già mồm cãi láo như không ai biết vậy.

Nếu hắn đã công khai bảo vệ Bạch Nguyệt Di như thế vậy thứ đồ mà nàng chuẩn bị vào trước ngày đại hôn có thể phát huy tác dụng rồi.
"Nếu không có chuyện gì thì Vương gia có thể đến chỗ thiếp ngồi một lát được không, thiếp muốn cho Vương gia xem thứ này tốt lắm".
Bạch Nguyệt Di bày ra vẻ mặt khác thường, mà mấy tên nha hoàn ở bên cạnh nàng cũng đều dựng lỗ tai lên.
Thẩm Diệu Thần thấy nàng không có chấp nhất với chuyện đám vẹt thì nét mặt cũng thả lỏng hơn không ít, cũng mặc cho nàng lên tiếng.
Lúc Thẩm Diệu Thần đến Yêu Nguyệt Cư của Mộc Vân Cẩm đã bị tất cả trước mắt làm cho kinh động.
Vốn dĩ đây là chủ viện của Vương phi, bởi vì hắn vẫn chưa đặt chuyện đại hôn ở trong lòng nên cũng tùy ý để quản sự trong phủ lo liệu mua sắm tất cả.

Hắn nhớ có một lần vô tình đi tới tận đây, bố cục trong viện rõ ràng khác xa so với hiện giờ.
Bây giờ cây cối trong viện xanh rờn tươi tốt, kỳ hoa đua sắc, cầu nước nhỏ chảy xuống từ giữa khe đá, trúc xanh vờn quanh núi giả, mỗi một cảnh trí đều có vẻ xinh xắn khác biệt.
Cảnh trí tuy tốt, nhưng "thứ tốt" mà Mộc Vân Cẩm muốn cho hắn xem lại không hề tốt chút nào.
"Vốn dĩ lúc đại hôn thiếp cũng định nói với Vương gia rồi thế nhưng Vương gia mãi chưa tới viện của thiếp, sau lại xảy ra nhiều chuyện như thế, việc này liền phải kéo dài.

Đây là hưu thư thiếp đã chuẩn bị từ trước, nói rõ để mất lòng trước được lòng sau, hưu thư này thiếp chủ động ly hôn với Vương gia, chứ không phải Vương gia từ chối thiếp"..


Bình luận

Truyện đang đọc