VƯƠNG PHI DỰA BÀN TAY VÀNG CƯỜI LUI TÌNH ĐỊCH



"Ly Vương điện hạ, Ly Vương điện hạ..."
Mấy người gọi tên Thẩm Ngọc Thư, chỉ thấy Thẩm Ngọc Thư sắc mặt thống khổ co rúc ở trong góc phòng ám đạo, hai mắt nhắm nghiền, mi tâm nhíu chặt lại, ánh nến mờ tối chiếu rọi tại khuôn mặt trắng bệch của hắn.
Dung Văn Ngạn bước nhanh đi tới bên cạnh Thẩm Ngọc Thư ngồi xổm xuống, vẻ mặt khẩn trương đưa ngón tay đặt ở trước mũi Thẩm Ngọc Thư, thấy y vẫn còn có hơi thở thì nghĩ rằng hắn đang bị hôn mê.
"Mùi máu tươi đến từ đâu vậy, chớ không phải là ngươi ra tay với nó đó chứ?"
Thẩm Diệu Thần một tay đẩy mạnh Dung Văn Ngạn tới góc nhà, một tay bóp cổ của y, trong con ngươi lạnh lẽo còn sót lại vài phần lí trí, cho đến khi Dung Văn Ngạn bắt đầu khó thở, sắc mặt tái xanh thì mới khó khăn buông tay.
"Khụ khụ khụ..."
Dung Văn Ngạn ho khan vài tiếng, nghẹn đến mặt mũi đỏ hết cả lên mới lấy lại được sức lực, tựa như con cá mắc cạn vất vả lắm mới về được trong nước, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.
"Vương gia tội gì phải làm ra hành động mất lí trí như thế, làm sao Vương gia chắc chắn được mùi máu tươi là của Ly Vương điện hạ?"
"Không phải nó thì là ai?"
Lăng Dục Tu chậm rãi tiến lên, ngón tay khoát lên trên cổ tay Thẩm Ngọc Thư xem mạch.
"Ly Vương điện hạ không có chuyện gì, Vương gia không cần nóng lòng như vậy.

Việc này có thể có mối liên hệ chặt chẽ với việc Vương phi ngất xỉu".
"Ý quốc sư là mệnh số của Ngọc Thư và Vương phi cùng nối liền với nhau?"
Thẩm Diệu Thần cảm thấy khó có thể tin được.

Hai người bọn họ sao lại có dính dáng tới nhau được?

"Cũng có thể nói như vậy, có điều mối liên hệ thực sự thì tại hạ vẫn phải từ từ tra rõ".
Lăng Dục Tu hiện giờ còn chưa dám kết luận nguyên do trong này, thế nhưng điều duy nhất y dám chắc là Vương phi chính là thiên mệnh chi nhân, tất cả những chuyện xảy ra đều liên quan tới nàng.
"Mùi máu tươi phát ra từ cánh tay phải của Ly Vương, cùng một chỗ với cánh tay bị thụ thương của Vương gia, điểm khác biệt duy nhất chính là chỗ bị thương của người đã được Vương phi chạm vào nên đã dần khép lại, mà vết thương của Ly Vương đang còn rướm máu, sâu đến nỗi thấy cả xương..."
Thẩm Diệu Thần không thể nào tiếp thu được tất cả những gì xảy ra trước mắt, hết thảy đều đang nói cho hắn biết Mộc Vân Cẩm không hề là đóa kiều hoa nhu nhược như trong lời đồn, trên người nàng đang cất giấu rất nhiều bí ẩn chưa có lời giải đáp.

"Người đâu, đưa Ly Vương điện hạ ra khỏi ám đạo, đưa về Lãm Tinh Các, cẩn thận tránh thương thế của Ly Vương ra, nếu sẩy tay thì mỗi người phạt hai mươi roi!"
Lúc đoàn người Thẩm Diệu Thần đi tới thiền điện của Lãm Tinh Các nghỉ tạm, Thẩm Ngọc Thư đã tỉnh lại.
"Vương gia, Ly Vương điện hạ tỉnh rồi, Ly Vương điện hạ tỉnh rồi." nha hoàn hầu hạ tại nội điện chạy qua đây bấm báo.
"Vương gia, Vương phi tỉnh rồi, Vương phi đã tỉnh rồi".
Tiểu nha hoàn ở Yêu Nguyệt Cư chạy nhanh đến nỗi thở không được, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, mồ hôi thấm ướt phía sau lưng.
Mặc dù đã biết được tiền căn hậu quả, nhưng tình huống hôm nay bọn họ không thể không thừa nhận, Thẩm Ngọc Thư và Mộc Vân Cẩm có số mệnh được ràng buộc với nhau.
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Diệu Thần là muốn tới Yêu Nguyệt Cư của Mộc Vân Cẩm, nhưng Lăng Dục Tu đề nghị hắn xem Thẩm Ngọc Thư như thế nào trước.
Thẩm Diệu Thần cùng Lăng Dục Tu đi ở phía trước, Dung Văn Ngạn thì lẳng lặng đi ở phía sau lưng hai người, cũng không còn nung nấu ý đồ chạy trốn.
"Nhị ca, hưng sư động chúng (*) như vậy, chớ không phải là trong phủ xảy ra đại sự gì đó chứ?"
(*) hưng sư động chúng: phát động nhiều người làm 1 việc gì đó
Thẩm Diệu Thần trầm mặc một lát, ánh mắt kì lạ liếc qua cánh tay phải của Thẩm Ngọc Thư, sau đó lại cúi đầu liếc mắt nhìn cánh tay phải của mình, nỗi lòng phức tạp vô cùng.
"Sao tay phải của ngươi lại bị thương?"
"Nhị ca không biết nguyên nhân sao? Đáng lẽ quốc sư đại nhân phải nói cho nhị ca rồi mới đúng".
"Ngươi đã sớm biết rồi?"
"Ah, số mệnh của mình có gì mà không biết, cái năng lực quỷ dị kia vốn dĩ cũng không phải của ta, mà tẩu tẩu có thể chữa trị vết thương cho mọi người rồi lại chuyển hết lên người ta, ngươi nói xem ta làm sao có thể dung nhẫn cho một sự tồn tại đặc thù như vậy?"
Thẩm Ngọc Thư cười tự giễu, hai mắt hắn dại ra vô thần, trên khóe môi là một nỗi cay đắng.
"Không biết Ly Vương điện hạ từ chỗ nào nghe được chuyện vô lý như vậy.

Sự tồn tại của Vương phi mới là bước ngoặt thật sự để người được cứu rỗi, vậy mà Ly Vương lại muốn phá hủy người duy nhất có thể kéo người trở về từ địa ngục".
Lăng Dục Tu khe khẽ thở dài, Thẩm Ngọc Thư vì chấp niệm mà suýt chút nữa hại chính mình, cũng hại bao nhiêu người vô tội.
"Ngươi nói cái gì?" Trong đôi mắt tuyệt vọng của Thẩm Ngọc Thư đột nhiên lóe lên một tia sáng.
"Ly Vương điện hạ hiểu ý của tại hạ mà, điều duy nhất mà tại hạ tò mò là rốt cuộc kẻ nào đã ở sau lưng lừa gạt người?"
Tất cả ánh mắt của mọi người đều nhất trí rơi vào trên người Dung Văn Ngạn, mang theo sự dò xét cùng hoài nghi.
"Các ngươi nhìn ta như vậy làm cái gì? Ta cũng không biết uẩn khúc ở trong này, càng không thể nào lừa gạt Ly Vương điện hạ làm ra chuyện khác người gì.

Ta chỉ là giả mạo Ly Vương điện hạ xuất hiện vài lần mà thôi, mục đích cũng là vì tìm hiểu xem thiên mệnh chi nhân rốt cuộc là ai.

Ta từng gặp được một vị thuật sĩ (**) giang hồ, là kẻ đó chỉ dẫn ta trở lại kinh thành tìm thiên mệnh chi nhân này, tìm được rồi là có thể báo thù cho cha".
(**) thuật sĩ: Người dùng pháp thuật để lừa dối người khác.
Lăng Dục Tu dò xét nhìn Dung Văn ngạn, trong giọng nói có xen lẫn vẻ không vui.
"Ý của ngươi là bổn quốc sư không khác gì đám thuật sĩ à?"

"Quốc sư đại nhân nghĩ nhiều rồi, ta chỉ là đang trần thuật lại sự thật mà thôi, không tâm tư nhiều như thế đâu".
Dung Văn Ngạn cũng không phải kẻ dễ trêu, nếu không phải Dung Vương phủ gặp biến cố, bị kẻ gian hãm hại thì y vẫn sẽ là Dung thế tử cao cao tại thượng không ai dám khinh thường.
Thẩm Ngọc Thư có loại cảm giác nhục nhã khi bị người ta đùa bỡn trong tay, nhưng hắn biết rất rõ người nọ không có khả năng đối đãi thật lòng với mình, chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
"Không có ai lừa ta cả, là do ta tự mình cho rằng tẩu tẩu là khắc tinh của ta, cho nên..."
Thẩm Ngọc Thư có nói dối hay không Thẩm Diệu Thần liếc mắt là có thể nhìn ra, về phần hắn không muốn đề cập người kia rốt cuộc là người nào, Thẩm Diệu Thần hiện nay cũng không muốn truy cứu.
...
Khoảng thời gian khi Mộc Vân Cẩm bất tỉnh, nàng dường như đã rơi vào vực sâu vô biên một lần nữa.
Vạt áo cũ kĩ phần phật trong gió chập chờn, nàng rơi xuống vực sâu tựa như một con búp bê sứ sắp thành đống nát vụn.
Nàng muốn duỗi tay nắm lấy tất cả những gì có thể bám lấy, nhưng nàng không thể, nàng tuyệt vọng nghe tiếng gió gào thét hai bên tai, hai mắt không còn cách nào mở ra được, chỉ có thể dùng ý thức còn sót lại cầu nguyện có phép màu xoay chuyển vận mệnh.
Nàng rất hận, rất hận những kẻ xem nàng như là thứ bỏ đi, như là bùn đất trong bụi rậm, ai cũng có thể giẫm đạp.
"A..."
"Chủ tử, người làm sao vậy, có phải rất khó chịu đúng không?"
Trên mặt Vân Sơ hiện đầy vẻ lo lắng, trông cô có vẻ rất hoang mang lo sợ.
Cùng với tiếng thét thống khổ chói tai, Mộc Vân Cẩm thật vất vả mới tỉnh lại từ cơn ác mộng, mồ hôi lạnh thấm ướt xiêm y, đầu đau như muốn nứt ra, kèm theo đó là tim đập kịch liệt, phần cổ như bị một thế lực tà ác bóp chặt lấy.
"Vân Sơ, ta bị sao thế?"
"Chủ tử, vừa rồi người ngất xỉu ở trong điện của Ly Vương điện hạ".
"Cơn đau đầu lại phát tác à?"
"Trần đại phu đã tới đây, ông ấy cũng nói như vậy với nô tỳ".
Mộc Vân Cẩm từ trên giường chậm rãi đứng dậy, hai mắt trống rỗng vô thần, trong đầu lúc này là một mảng trống rỗng, tóc mai ướt sũng mồ hôi tụ lại một chỗ.
"Bây giờ là giờ gì?"
Mộc Vân Cẩm xuyên qua cửa sổ nhìn về phía ánh nắng ban mai bên ngoài, bóng cây loang lổ rơi vào trên nền gạch xanh.
"Bây giờ đã là giờ mẹo rồi, chủ tử có muốn uống chút nước ấm không? Đêm qua khi người bất tỉnh là Vương gia đã ôm người về đấy".
Bây giờ Mộc Vân Cẩm đã tỉnh táo đầu óc, nàng cực lực áp chế lại nhịp tim đập cuồng loạn trong lồng ngực kia, thuận tay vuốt tóc mái ra sau tai, cả người như vừa vớt ra khỏi nước.
"Ai, nếu bị thêm vài lần nữa chắc chủ tử của em không giữ được cái mạng nhỏ này mất".
"Chủ tử nói gì thế? Người phúc như đông hải, nhất định có thể sống rất thọ".
"Em thật biết an ủi người khác đấy.

Cũng không biết căn bệnh quái ác này đến bao giờ mới có thể trị tận gốc đây?"
"Từ lúc chủ tử ngất xỉu nô tỳ đã cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Trước kia khả năng chủ tử ngất xỉu vì đau đầu vô cùng ít, chẳng biết tại sao lần này chủ tử lại đột nhiên ngất đi, gần như là không có dấu hiệu nào".
Vân Sơ nói xong, Vân Tấn cũng tán thành gật đầu.
"Chẳng lẽ còn do những yếu tố khác?"
Mộc Vân Cẩm nghiêng đầu ngồi suy nghĩ ở trên giường, tâm tư bách chuyển thiên hồi.
"Trước khi người ngất xỉu cơ thể có gì bất thường không?"
"Không có gì bất thường cả, chỉ là khi ta đối diện với Dung thế tử thì bỗng dưng đau đớn không chịu được thôi.


Chẳng lẽ chuyện này có liên quan gì tới hắn?"
"Vương phi, Vương gia tới".
Mặc dù trong đầu Mộc Vân Cẩm vẫn đang hỗn độn một mảnh, cũng không muốn tiếp gặp người ngoài, nhưng nghe nói sau khi nàng bất tỉnh chính nam nhân này đã ôm nàng về đây nên từ chối không gặp thì không phải cho lắm.
"Vương gia một đêm không chợp mắt, thật đáng thương biết bao".
"Ôi, chưa được mấy ngày mà em đã lâm trận phản bội rồi, nếu như hắn ôm chủ tử của em thêm vài lần nữa, chắc em sẽ đứng về phe hắn luôn mất".
"Giờ mà chủ tử vẫn có thể nói giỡn sao, ít nhất cũng chứng minh là chủ tử thật sự không có gì đáng ngại cả, Trần đại phu thật giỏi..."
Vân Sơ cùng Vân Tấn giúp đỡ Mộc Vân Cẩm thay bộ xiêm y đã ướt đẫm mồ hôi, nếu không vừa mới tỉnh lại đã bị cảm lạnh thì không tốt.
"Khá hơn chút nào không?"
Thẩm Diệu Thần tản bộ từ từ vào nội thất, cước bộ rất nhẹ nhàng, làm như lo lắng đã quấy rầy chủ nhân căn phòng này vậy.
"Đa tạ Vương gia quan tâm, thiếp đã không còn gì đáng ngại".
Mộc Vân Cẩm cúi chào Thẩm Diệu Thần, cong môi cười cười.
"Vương phi còn đang mang bệnh, không cần đa lễ".
Thẩm Diệu Thần liêu bào chậm rãi ngồi xuống bên giường, ánh mắt ôn nhu nhìn chăm chú nữ tử trước mặt, đón lấy ánh mắt long lanh sáng ngời của nàng.

Hắn vô ý thức đưa tay ra, khẽ vuốt ve gò má của nàng, ngón tay thon dài như ngọc lưu luyến nơi tóc mai, như thể yêu thích không nỡ rời tay.

(ủa làm gì zị =))))
Mộc Vân Cẩm rất không được tự nhiên, nhưng cũng không biết phải làm như thế nào, chỉ có thể mặc cho ngón tay hắn tác loạn trên mặt mình.
Vân Sơ cùng Vân Tấn rất thức thời thối lui ra khỏi nội thất, tiếng rèm che va chạm thanh thúy quanh quẩn ở bên tai hai người.
"Không phải là Vương gia đau lòng cho thiếp đó chứ?"
Mộc Vân Cẩm mở miệng phá vỡ sự yên lặng trong phòng, nếu như nam nhân kia còn tiếp tục nữa, nàng thậm chí còn muốn trốn khỏi gian phòng này luôn.
Thẩm Diệu Thần bỗng dưng phục hồi tinh thần lại.

Vừa rồi hắn không tự chủ được mà vuốt ve khuôn mặt của nàng, thậm chí còn không cảm thấy phản cảm chút nào.
Hắn tự tay che miệng ho khan vài tiếng, nỗ lực che giấu sự xấu hổ lúc này.
"Sao bản vương có thể đau lòng cho một nữ tử lúc nào cũng muốn vét sạch gia sản Vương phủ được, chỉ là tới nàng đã chết hay chưa thôi".
Mộc Vân Cẩm: "...".


Bình luận

Truyện đang đọc