VƯƠNG PHI DỰA BÀN TAY VÀNG CƯỜI LUI TÌNH ĐỊCH



Mộc Vân Cẩm cười lạnh một tiếng.

Chuyện gì có thể khiến hắn thất thần trong thời khắc trọng yếu như vậy, chỉ sợ là vì Ninh Hàm Chi.
Giờ khắc này nàng chỉ cảm thấy những gì hắn vừa nói chỉ là một cái cớ mà thôi.

Một người thận trọng như hắn sao có thể đột nhiên thất thần được chứ?
Thẩm Diệu Thần nắm chặt tay Mộc Vân Cẩm không buông, cổ tay trắng nõn của nàng vì thế mà ửng hồng.

Hai người cứ giằng co như vậy, bốn mắt nhìn nhau không nói gì, bầu không khí trong nhất thời rơi vào trạng thái khiến người khác phải sốt ruột.
"Vương phi, người thân là nữ chủ nhân vương phủ mà lại ghen tị hẹp hòi như vậy, sợ rằng thật sự sẽ khiến Vương gia chán ghét mà vứt bỏ".
Ninh Hàm Chi vẫn không quên đổ thêm dầu vào lửa, trên mặt bày ra vẻ hả hê.

Thứ mà cô ta không được thì thà rằng cô ta tự tay phá hủy chứ không để kẻ khác đoạt lấy.
"Ngươi câm miệng cho bản vương! Chuyện trong vương phủ của bản vương từ khi nào đến lượt một người ngoài dư thừa như ngươi khoa tay múa chân!"
Thẩm Diệu Thần tức thì nóng giận, nhưng tay vẫn nắm chặt lấy cổ tay trắng trẻo mảnh khảnh của Mộc Vân Cẩm như cũ.

Hắn sợ rằng bây giờ mình buông tay rồi thì sẽ vĩnh viễn phải buông tay.

Ninh Hàm Chi mặc dù không vui trong lòng nhưng không để lộ ra ngoài mặt.

Cô ta muốn biểu hiện ra dáng vẻ khéo léo hiểu chuyện săn sóc, không phải đàn ông đều thích kiểu nữ nhân như vậy sao?
"Thiếp không phải người cố tình gây sự, cũng không có tư cách truy cứu nguyên nhân khiến Vương gia thất thần.

Thiếp chỉ biết Ninh họa sĩ ở vương phủ nói xằng nói bậy, tùy ý nhục mạ nha hoàn của thiếp, thiếp phải đòi lại công đạo cho nha hoàn của mình".
Ở trong mắt Mộc Vân Cẩm, Ninh họa sĩ này còn chẳng bằng một góc móng chân của Vân Sơ, cho nên cô ta không có tư cách đối xử với Vân Sơ như thế.
"Vương phi, người nói nực cười quá đấy.

Ta có thân phận gì mà người dám yêu cầu ta phải chịu tội vì một con nha hoàn?"
Ninh Hàm Chi mặt lộ vẻ khiếp sợ, hai mắt trừng thật to.

Cô ta là họa sĩ cao cấp nhất ở trong cung, nhận được sự sủng ái sâu nặng của Quý phi nương nương, Hoàng đế cũng thường xuyên tán thưởng cô ta với mọi người.
Vậy mà nữ nhân trước mặt này lại chẳng biết xấu hổ bảo cô ta chịu tội vì một con nha hoàn thấp hèn, đây không phải là đang làm khó cô ta sao? Huống chi Ninh Hàm Chi cảm thấy bản thân chẳng có lỗi gì.
"Thân phận không phải dùng để chứng minh một người có giáo dục sao? Nhưng Ninh họa sĩ lại không có, cho nên ngươi đừng có lấy thân phận ra để mà nói chuyện".
Mộc Vân Cẩm dừng một chút, châm chọc nơi khóe miệng càng rõ ràng hơn.
"Tưởng rằng Ninh họa sĩ xuất cung tới vương phủ là vì dạy bản vương phi vẽ tranh, vừa rồi bản vương phi còn vô cùng cảm kích.

Nhưng không ngờ ngươi thực ra chỉ khoác mặt nạ giả nhân giả nghĩa tới đây đào tường nhà bản vương phi.

Không bàn tới việc Vương gia có định nạp ngươi làm phi hay không, hiện giờ trong phủ đã có hai vị trắc phi rồi, Ninh họa sĩ chỉ đành phải làm thiếp thôi".
An Hiểu Như hưng phấn đứng ở phía sau Mộc Vân Cẩm, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn muốn đỏ bừng, hai tay kích động không để im được.
An Hiểu Như vốn định làm hậu thuẫn kiên cường của Mộc Vân Cẩm, nhưng không ngờ sức bật của Mộc Vân Cẩm lại mạnh mẽ như thế, có thể dễ dàng trừng trị mấy kẻ ngang ngược này.
Thẩm Diệu Thần kinh ngạc nhìn nữ tử trước mặt.

Nàng đang ghen tị vì một nữ nhân râu ria sao?
Ninh Hàm Chi bị Mộc Vân Cẩm xé rách mặt nạ ngay trước mặt mọi người, ý đồ trong đầu cũng bị vạch trần, khó chịu không giấu được nữa hiện hết trên mặt, đầu ngón tay trắng bệch gắt gao túm lấy vạt áo, huyết sắc hoàn toàn biến mất.
Thẩm Diệu Thần không để ý tới Ninh Hàm Chi nữa, ánh mắt thâm tình nhìn chăm chú cô gái trước mặt.

Hắn chậm rãi buông tay ra, nhìn vết đỏ ở trên cổ tay nàng mà trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng.

Vừa rồi hắn không nên vì tình thế cấp bách trong chốc lát mà làm đau nàng.
"Đau không?"
Thẩm Diệu Thần ở trước mắt bao người nâng cổ tay Mộc Vân Cẩm lên, nhẹ nhàng hà hơi, cẩn thận từng li từng tí nâng niu khiến cho Ninh Hàm Chi đau xót trong lòng.
Quả nhiên người được yêu vĩnh viễn sẽ không phải trải qua cảm giác sợ hãi, còn ta đã đặt mối tình si ở sai người.
"Thiếp không có yếu ớt như vậy, chỉ là chút đỏ mà thôi, không đau gì hết".

Mộc Vân Cẩm cúi đầu nhìn cổ tay, trên mặt bày ra vẻ chống cự, từ chối mấy lần nhưng nam nhân vẫn không chịu buông tay.
"Dạ Minh, lấy thuốc kim sang (1) của ngươi ra đây".
(1) thuốc kim sang: thuốc để chữa vết thương do đao kiếm gây nên
Dạ Hạo xít lại gần trước mặt Dạ Minh, vốn định tự mình lấy thuốc kim sang ra cho chủ tử, lại bị Dạ Minh dùng một chưởng vỗ lên móng vuốt đang tác loạn trên người.
"A ui cha, đau quá..."
Dạ Hạo che lấy cái tay bị đánh đau, vẻ mặt hết sức thống khổ, như là chú mèo bị giẫm đuôi vậy.
Dạ Minh lập tức dùng hai tay dâng thuốc kim sang lên, tiếp lại cúi đầu lui về chỗ cũ, hành sự đâu vào đấy, luôn luôn là dáng vẻ quy củ lão luyện thành thục.
Dạ Hạo vẻ mặt u oán liếc nhìn Dạ Minh bên cạnh, nước đắng một bụng không biết xả vào đâu.
Thẩm Diệu Thần nhận lấy thuốc kim sang mà Dạ Minh đưa tới, cẩn thận bôi lên chỗ phiếm hồng trên cổ tay Mộc Vân Cẩm, cuối cùng còn nhẹ nhàng thổi thổi.

Tất cả hành động của hắn khiến mọi người sợ ngây người, cũng bao gồm cả Ninh Hàm Chi.
Nàng sớm biết hắn là người lạnh lùng vô tình, nhưng không ngờ con người sắt đá cũng không phải không có nhu tình, chỉ là đối phương là ai mà thôi.
Dạ Minh cùng Dạ Hạo mấy năm nay đã chứng kiến chủ tử nhà mình không hiểu phong tình như thế nào, đơn giản mà nói là một thẳng nam, chỉ cần gặp nữ nhân là né như né tà, như thể sợ nhiễm phải thứ gì bẩn thỉu vậy.
Nhưng bây giờ chính mắt bọn họ thấy Vương gia đau lòng cưng chiều Vương phi như nào, còn đích thân bôi thân cho nàng, quan trọng nhất là đợi hắn bôi thuốc xong thì vết thương này cũng đã sớm lành rồi.

"Thiếp bái kiến Vương gia, bái kiến tỷ tỷ.

Tỷ tỷ bị sao vậy? Sao mà suốt ngày không bị thương chỗ này thì lại đau chỗ kia, lại còn hay bất tỉnh nữa".
Bạch Nguyệt Di chẳng biết lúc nào đã tới hậu hoa viên, thái độ cực kỳ có lệ hành lễ với Thẩm Diệu Thần và Mộc Vân Cẩm, sau đó ngước mắt nhìn cảnh hai người ân ái thì cảm thấy vô cùng chói mắt.
Thẩm Diệu Thần vẫn chưa tính để mắt tới Bạch Nguyệt Di, cả người chỉ tập trung vào vết hồng trên tay Mộc Vân Cẩm, sau đó trả lại thuốc kim sang cho Dạ Minh.
"Ôi, đây không phải Ninh họa sĩ sao? Mấy ngày trước nghe cô mẫu nói Ninh họa sĩ tới trong phủ, ban đầu ta còn không tin, bây giờ thấy tận mắt thật khiến ta thấy ngoài ý muốn".
Trong giọng nói của Bạch Nguyệt Di có chút kỳ quái.

Từ trước đến này Bạch Nguyệt Di đã không vừa mắt ả hồ ly tinh chuyên quyến rũ đàn ông này, bây giờ thật giống như kẻ thù gặp nhau vậy.
Ninh Hàm Chi liếc nhìn Bạch Nguyệt Di, trong ánh mắt đều là khinh bỉ.
"Chỉ là một trắc phi nho nhỏ mà thôi, ngươi dám diễu võ dương oai như vậy sao?"
"Quả thực như vậy sao? Ngược lại ta rất tò mò, Ninh họa sĩ phí hết tâm tư cầu xin cô mẫu của ta, chẳng lẽ chỉ để tới đây dạy Vương phi vẽ tranh thôi à?"
Bạch Nguyệt Di cười khúc khích, khóe môi nhếch lên như có như không châm chọc.
Ả tiện nhân này còn muốn đấu với nàng ta, thật sự không biết cân nhắc sức nặng của mình, đến tột cùng ai mới là cháu gái ruột của Quý phi nương nương đây? Ỷ bản thân có vài phần tư sắc mà suốt ngày quyến rũ nam nhân khắp nơi, thật sự còn thủ đoạn hơn cả nàng ta.

Sắc mặt Ninh hàm Chi trở nên trắng bệch.

Cô ta cũng không có chỗ chống lưng mạnh mẽ như Bạch Nguyệt Di để mà tùy ý phách lối, cho nên mới tìm vào cung, từng bước đi tới địa vị ngày hôm nay.

Cô ta không có bất kỳ đường lui nào, càng không thể thất bại trong gang tấc.
"Dĩ nhiên ta tới là để dạy Vương phi vẽ tranh, chỉ là bây giờ xem ra Vương phi không cần ta dạy nữa rồi".

Ninh Hàm Chi bày ra vẻ không thể làm gì, như thể cô ta thật sự có lòng xuất cung dạy vẽ, còn Mộc Vân Cẩm là người không biết cảm kích vậy.
Bởi vì Bạch Nguyệt Di không thấy những gì đã xảy ra vừa nãy cho nên không biết uẩn khúc trong đó.
"Các người nói đủ chưa?"
Thẩm diệu Thần không chịu được rầy một câu, ánh mắt âm lệ đảo qua người Bạch Nguyệt Di và Ninh Hàm Chi.
Hai người ngươi một câu ta một câu, y hệt mấy con sáo mỏ gà đang cãi nhau ầm ĩ vậy.
Nếu không phải lo sẽ phá hỏng hứng thú xem trò vui của Mộc Vân Cẩm, Thẩm Diệu Thần đã sớm sai người đuổi hết đám người này ra khỏi hậu hoa viên rồi.
"Nàng xem kịch xong chưa? Xem xong rồi thì bản vương cùng nàng trở về Yêu Nguyệt Cư".
Mộc Vân Cẩm còn đang đắm chìm trong trận chiến của hai con cọp cái đấu trí đấu dũng gà bay chó sủa này, khói thuốc súng nổi lên bốn phía, thật sự là khó phân thắng bại.
"Hả?"
Mộc Vân Cẩm bỗng dưng phục hồi tinh thần lại.

Nàng hình như đã quên mất mình là người nghe trộm, giờ đây quang minh chính đại nhìn đám người đó làm trò.
"Bản vương phi khéo léo từ chối hảo ý của Ninh họa sĩ, hy vọng Ninh họa sĩ đừng để trong lòng, thật sự kỹ năng vẽ của bản vương phi quá mức vụng về, không làm phiền Ninh họa sĩ tốn thì giờ vào phủ dạy vẽ nữa".
Dứt lời, Mộc Vân Cẩm liền tránh khỏi tay Thẩm Diệu Thần, vô ý thức xoa xoa chỗ cổ tay bị nam nhân nắm tới đau nhức, thản nhiên xoay người đi về Yêu Nguyệt Cư.
Vân Sơ chạy theo Mộc Vân Cẩm, còn Thẩm Diệu Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn Ninh Hàm Chi, rồi hạ lệnh cho Dạ Minh: "Ngươi phụ trách đưa Ninh họa sĩ về trong cung phục mệnh đi, nếu cô ta có bất kỳ sơ xuất nào bản vương sẽ hỏi tội ngươi."
Mặc dù Dạ Minh cung kính gật đầu nhưng trên khuôn mặt không biểu tình lại sinh ra vài phần không tình nguyện, thậm chí trong mắt còn toát ra vẻ ghét bỏ.
Dạ Hạo ở một bên cười trộm lấy, mấy chuyện tồi tệ này mãi mãi sẽ không bao giờ rơi trên đầu hắn, bởi vì Dạ Minh am hiểu cách đối phó với tiểu nhân gian trá và nữ tử dây dưa không dứt nhất.
Đang lúc Dạ Hạo còn hả hê, Thẩm Diệu Thần bỗng dưng quét mắt qua, lạnh lùng mở miệng: "Ngươi vui vẻ như vậy, vậy chuyện hộ tống Ninh họa sĩ hồi cung giao cho ngươi đi".
Thẩm Diệu Thần nói xong liền xoay người rời đi, chỉ để lại Dạ Hạo một mình ngây người tại chỗ.

Dạ Minh vỗ vỗ vai Dạ Hạo, khóe miệng hiếm thấy cong lên một tiếu ý tà ác.
Trên khuôn mặt thanh lệ của Ninh Hàm Chi phủ một tầng sương lạnh.

Hắn đã chọn vứt bỏ con đường sống duy nhất, vậy tiếp theo cô ta chỉ có thể không lưu tình mà thôi.
Bạch Nguyệt Di thấy không còn gì náo nhiệt nữa, hung ác trợn mắt nhìn Ninh Hàm Chi rồi sau đó trở về.
...
Bên trong ngự thư phòng, Ninh Hàm Chi cúi đầu đứng thẳng, hai tay chắp ở trước người.
"Chuyện điều tra như thế nào rồi? Nữ nhân phủ Thừa tướng Mộc Vân Cẩm gả vào Thần Vương phủ đã nhiều ngày rồi, không phải nói thời niên thiếu cơ thể yếu ớt lắm sao, đáng lẽ ra phải sớm hương tiêu ngọc vẫn rồi chứ, sao bây giờ vẫn còn sống tốt vậy?"
"Hồi bẩm Hoàng thượng, tuy là nô tỳ chỉ ở vương phủ một ngày, nhưng cũng biết được Thần Vương phi này quả thực không giống như lời đồn thân thể gầy yếu không chịu được"..


Bình luận

Truyện đang đọc