VƯƠNG PHI DỰA BÀN TAY VÀNG CƯỜI LUI TÌNH ĐỊCH



Thẩm Diệu Thần nghe Lăng Dục Tu nói như vậy thì vô thức nhìn về phía ngoài điện, nghiêm túc hỏi: "Quốc sư nói thế có ý gì?"
"Lúc tại hạ vào điện có để ý Ly Vương điện hạ.

Vương gia có nhớ dưới tai trái của Ly Vương điện hạ có một nốt ruồi đen không, nhưng người vừa rồi dưới tai lại không có cái gì, một chút ấn ký cũng không có".
Lăng Dục Tu cùng Thẩm Ngọc Thư đã đối mặt vô số lần, tuy rằng người vừa rồi biểu hiện ra trông rất giống Ly Vương, nhưng rốt cục thì vẫn có chút bất đồng.
"Người đâu, mau bao vây tiểu viện của Ly Vương điện hạ, bản vương lập tức tới đó!"
Thẩm Diệu Thần trầm giọng hạ lệnh, hắn không dám trễ nãi, lập tức xoay người xuống giường, chỉnh lại quần áo trong rồi rời khỏi điện.
Dạ Hạo cùng Dạ Minh lĩnh mệnh đi trước tới tiểu viện của Thẩm Ngọc Thư, sau đó Thẩm Diệu Thần và Lăng Dục Tu cũng đuổi tới.
Lúc này, trong tiểu viện của Ly Vương điện hạ đèn đuốc sáng trưng, cây đuốc được đốt lên thắp sáng cả vùng trời nơi tiểu viện, trong không khí tràn ngập một mùi thuốc súng.
Bởi vì ở tiểu viện của Thẩm Ngọc Thư có động tĩnh lớn như vậy nên mọi người ở hậu viện cũng nhao nhao nghe tin tới đây, trong đó cũng bao gồm cả Mộc Vân Cẩm.
Bạch Nguyệt Di ngồi bộ liễn mà đến, sắc mặt nhìn qua có vẻ tốt hơn mấy ngày trước rất nhiều.
An Hiểu Như trở về phủ Thái phó nên hiện giờ không ở đây.
Thẩm Diệu Thần chắp tay đứng lặng ở trong sân, nhíu mày quét mắt nhìn Mộc Vân Cẩm đang vội vàng chạy tới, chỉ thấy nàng áo ngoài mất trật tự, tóc đen tùy ý phiêu tán ở sau người, thậm chí giày còn chưa đi xong, trông chả ra thể thống gì.
Hắn tùy ý liếc nhìn Bạch Nguyệt Di ở trên bộ liễn, đáy mắt lóe lên một tia chán ghét rồi rất nhanh đã biến mất.

"Tình huống như nào rồi? Tặc nhân đã bị bắt chưa?"
Bởi vì Thẩm Diệu Thần tự tay làm tay mình bị thương nên không tự mình đi lùng bắt tặc nhân, dù sao cũng chỉ là một tên mao tặc mà thôi, không đáng để hắn phải ra tay.
"Hồi bẩm Vương gia, hắn ta cực kỳ giảo hoạt, hắn ta đã sớm ngờ tới việc sẽ bị phát hiện nên đã ẩn thân ở trong ám đạo của Ly Vương.

Ám đạo này có thể thông ra bên ngoài phủ, còn về việc ám đạo được xây dựng từ lúc nào, thuộc hạ cũng không biết được."
Dạ Hạo ôm quyền khom người hồi bẩm, sau đó đợi Thẩm Diệu Thần ra mệnh lệnh kế tiếp.
"Không sao, bản vương đã sớm phát hiện ra ám đạo này, chỉ là không để lộ ra ngoài mà thôi.

Cánh cửa thông ra bên ngoài bản vương sớm đã phân người phong kín lại, các ngươi cứ vào đó bắt lấy hắn cho ta".
"Vương gia anh minh, thuộc hạ sẽ đi bắt tặc nhân ngay", Dạ Hạo lĩnh mệnh, mau chóng chạy tới ám đạo.
"Vương gia, vì sao đêm khuya rồi còn gây ra động tĩnh lớn như vậy, thiếp còn tưởng rằng là Vương phi lại gây rắc rối gì nữa cơ?"
Bạch Nguyệt Di tay cầm khăn gấm, nàng ta che khóe môi cười cười như đang xem kịch, không ngại mưa gió, cuối cùng còn nhìn chằm chằm vào quần áo trong của Thẩm Diệu Thần thật lâu.
Thẩm Diệu Thần cũng không để ý tới Bạch Nguyệt Di đang gây sự ở bên cạnh, chỉ đưa mắt nhìn chòng chọc vào trong điện.
Mộc Vân Cẩm có chút bất mãn liếc mắt dò xét Bạch Nguyệt Di, nữ nhân này sao suốt ngày cứ âm dương quái khí vậy?
"Bạch trắc phi cứ yên tâm đi.

Tối nay sợ rằng khiến Bạch trắc phi phải thất vọng rồi".
Vân Sơ cũng không phải là loại người ngồi yên chịu đựng, cũng sẽ không chiều theo ý của nữ nhân tâm cơ thâm sâu này.
"Ngươi chỉ là một con nha hoàn mà dám chống đối lại ta sao, hay là do Vương phi nhà ngươi dung túng cho ngươi nên mới phách lối như thế?"
"Bạch trắc phi đừng chuyện gì cũng đổ lên đầu Vương phi nhà ta, rõ ràng là không cùng đẳng cấp, sao có thể đặt chung một tầng mây được? Tục ngữ nói chó sủa là chó không cắn, Vương phi người nói xem, chó biết cắn người thì gọi là chó gì?"
Nhưng Vân Sơ lại không sợ nữ nhân đang ngồi trên bộ liễn này, nàng ta chỉ là một trắc phi nho nhỏ trong vương phủ mà thôi, nhìn Vương gia cũng không có vẻ gì là quan tâm tới nàng ta, lại thêm mối quan hệ với Quý phi nương nương, đất diễn của nàng ta ở trong vương phủ còn chưa biết là gì đâu...
Mộc Vân Cẩm nhìn Bạch Nguyệt Di tức tới thở hổn hển nhưng lại không thể làm gì, trong lòng sướng lắm.
"Các người qua đây chỉ để gây thêm phiền thôi đúng không? Nếu là như vậy thì không cần tới đâu".
Thẩm Diệu Thần lạnh giọng rầy một câu, giữa hai lông mày đã lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Mộc Vân Cẩm vốn dĩ cũng không có ý định để ý tới Bạch Nguyệt Di, lúc này thấy Thẩm Diệu Thần đã mở miệng thì cũng nháy mắt ra hiệu cho Vân Sơ, bảo Vân Sơ đừng tính toán với Bạch trắc phi làm gì, cuối cùng ánh mắt rơi vào Thẩm Diệu Thần quần áo xốc xếch đơn bạc.
Nam nhân này vậy mà có lúc không giữ được vẻ trầm tĩnh lạnh lùng thường ngày, xem ra địa vị của Ly Vương điện hạ ở trong mắt hắn rất không tầm thường.
"Vương gia, tặc nhân đã bị bắt rồi."
Chỉ thấy kẻ bị bắt một thân dạ hành y màu đen, trên mặt còn che miếng vải đen, hiển nhiên là không muốn bị người nhìn ta nhìn thấu thân phận.
Dạ Hạo cùng Dạ Minh một tả một hữu giữ tay gã kia, khiến cho gã không thể động đậy, cho dù có muốn giãy dụa cũng chỉ tốn công vô ích.

Thẩm Diệu Thần tiến lên một bước, đưa tay trái ra tháo khăn che trên mặt hắc y nhân.
"Ngươi rốt cuộc là người phương nào? Vì sao đêm hôm khuya khoắt lại xuất hiện ở vương phủ?"
Thẩm Diệu Thần nhìn khuôn mặt giống Thẩm Ngọc Thư y như đúc kia, đáy mắt tóe ra lệ khí kinh người.
"Ah, nếu đã bị Vương gia bắt được, muốn chém giết muốn róc thịt thì cứ tự nhiên, hà cớ gì phải vòng vo?"
"Rất có cốt khí, có điều bản vương cũng không phải người lương thiện, giết nhất định là phải giết rồi, thế nhưng bản vương cũng phải để cho ngươi chết được rõ ràng chứ?"
Dạ Minh tay cầm vỏ kiếm gõ một phát lên đầu hắc y nhân, lực đạo không nhẹ không nặng nhưng cũng đủ khiến gã choáng váng mặt mày.
"Ngoan ngoãn một chút, nếu không...!Sẽ không chỉ là gõ nhẹ nhàng như vừa rồi đâu".
Dạ Hạo thì cứ chỉ mải nói chuyện mà không buồn động thủ, hai người phối hợp xưa nay vô cùng ăn ý.
Lăng Dục Tu ở một bên quan sát hắc y nhân từ trên xuống dưới một lần, sau đó lại liếc mắt nhìn Mộc Vân Cẩm đứng ở bên Thẩm Diệu Thần, nét mặt lộ ra ý vị thâm trường.
Mộc Vân Cẩm cảm giác được một ánh mắt đang quan sát mình, sau khi phát hiện là quốc sư, mặc dù nàng không thích người ngoài quan sát mình một cách không kiêng kị như thế, nhưng lần trước y đã giúp đỡ nàng, cũng coi như cứu nàng một lần, nàng không thể khiến cho tình hình quá khó coi được.
"Không phải quốc sư đại nhân nên tra hỏi tên này sao, sao cứ mãi nhìn Vương phi vậy?"
"Hahaha, Vương gia hình như đang ghen vì Vương phi ấy nhỉ?"
"Từ ghen ấy không thích hợp với bản vương, bản vương chỉ muốn quốc sư đại nhân tập trung vào chuyện chính thôi".
Thẩm Diệu Thần nhẹ mấp máy môi rồi chuyển ánh mắt qua, Dạ Hạo lập tức hiểu ý bắt đầu tra tìm vết tích dịch dung ở trên người hắc y nhân, hoặc là kẽ hở của mặt nạ.
Hắc y nhân tự biết không còn cách nào để thoát thân, chỉ đành tùy ý để Dạ Hạo lột mặt nạ xuống.
Lúc gương mặt dưới lớp mặt nạ lộ ra, Thẩm Diệu Thần cùng Lăng Dục Tu đều cả kinh.

Hắn thu lại vẻ mặt kinh ngạc, cho những người xung quanh lui xuống.
Bạch Nguyệt Di tất nhiên thuộc nhóm người phải lui xuống, mặc dù vô cùng không tình nguyện nhưng vẫn để hạ nhân nâng bộ liễn lên, đi về Lan Chỉ Cư.

Ở nơi người khác không thấy được, Bạch Nguyệt Di che khăn, nở một nụ cười thần bí quỷ dị.
Toàn bộ tiểu viện lúc này chỉ còn lại Thẩm Diệu Thần cùng với vài thân tín của hắn, còn như Mộc Vân Cẩm cũng chỉ là tới xem náo nhiệt, Lăng Dục Tu và Thẩm Diệu Thần bây giờ xem như có quan hệ hợp tác, tất nhiên cũng ở lại.
"Dung thế tử, lâu ngày không gặp."
"Vương gia thật là khách khí, ta chỉ là kẻ tầm thường, có tài đức gì mà có thể để Vương gia gọi ta một câu thế tử?"
Hắc y nhân là con trai duy nhất của Dung Vương, người luôn đạt được liên tiếp những chiến công hiển hách, Hoàng đế kiêng kỵ thế lực của Dung Vương, đề phòng bên ngoài công cao chấn chủ, trù tính trảm Dung Vương dưới ngựa trên chiến trường, phơi thây nơi hoang dã.

Dung thế tử cũng bị giáng xuống làm thứ dân, lưu vong ở nơi đất nghèo hoang vu, trọn đời không được hồi kinh.
"Dung thế tử không cần quá khiêm tốn, chuyện năm đó bản vương cũng biết một chút, quả thật phụ hoàng đã sai lầm, nhưng chuyện này đã không thể vãn hồi, vì sao ngươi phải trở về, sống dưới cái bóng của người kia?"

Trong mắt Thẩm Diệu Thần lộ ra vẻ tiếc hận hổ thẹn, chuyện năm đó hắn đã cực lực khuyên can Hoàng Thượng, thế nhưng thực quyền trong tay bị đoạt nên cũng không thể giữ lại một con đường sống cho Dung Vương, đành để một người trung lương uổng mạng trên chiến trường.
"Ah, nếu như Vương gia phải sống ở nơi cằn cỗi xa xôi đó người không giống người, ma không giống ma, liệu ngươi sẽ cam tâm sống tạm bợ hay là dùng mạng để đánh cược một lần, có cơ hội đổi đời, thậm chí còn có thể báo thù rửa hận cho cha, để cha có thể an lòng nơi chín suối đây?"
Hắc y nhân cười thật thê lương, dù cho đã phải trải qua biết bao cực khổ cũng khó mất đi phong độ tuyệt thế của một vị thế tử năm đó.
"Dung Văn Ngạn, ngươi làm thế nào biết được Ly Vương điện hạ có năng lực đặc biệt?"
Lăng Dục Tu tiến lên một bước, ánh mắt mang theo dò xét.
"Chỉ là thu hoạch ngoài ý muốn mà thôi, quốc sư đại nhân rất kinh ngạc sao?"
"Ly Vương điện hạ hiện tại đang ở đâu? Chẳng lẽ đã bị ngươi..."
Việc này mới là thứ Lăng Dục Tu lo lắng nhất, nếu như Ly Vương bởi vì nguyên do của mình mà tao ngộ rồi gặp bất trắc, như vậy chuỗi nhân quả báo ứng này sẽ làm lệch quỹ đạo ban đầu, thậm chí còn phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
"Quốc sư đại nhân yên tâm, Dung mỗ không tàn bạo bất nhân như vị nào đó trong cung đâu, sẽ không vì người đó mà giận chó đánh mèo lên người vô tội, lương tri làm người Dung mỗ vẫn phải có".
"Nàng là..."
Chẳng biết tại sao, Dung Văn Ngạn không thèm để ý tới người ngoài mà trực tiếp đi về phía Mộc Vân Cẩm.
Thẩm Diệu Thần vô ý thức đứng chắn ở trước người Mộc Vân Cẩm, hoàn toàn là xuất phát từ phản ứng tự nhiên.
"Vương gia đang sợ cái gì? Lo lắng ta sẽ gây bất lợi cho nàng sao?"
"Nàng chính là thiên mệnh chi nhân mà các ngươi vẫn luôn âm thầm tìm kiếm?"
Dung Văn Ngạn dùng ánh mắt dò xét nhìn Mộc Vân Cẩm, hai mắt thẳng tắp nhìn người con gái khuynh thế trước mặt.
"Thiên mệnh chi nhân gì cơ?", Mộc Vân Cẩm thốt lên.
Chẳng biết tại sao, lúc Mộc Vân Cẩm nhìn vào đôi mắt đã trải qua sự đời của Dung Văn Ngạn, trong lòng bỗng dưng đau nhói một cái.
Nàng không tự chủ được vươn tay che ở trước ngực, hai hàng lông mày thanh tú gắt gao nhíu lại, dung mạo tuyệt sắc ở dưới ánh lửa rọi sáng tựa như tỏa nắng, trán của nàng ướt đẫm mồ hôi, ngay sau đó cảm giác như bị ngàn cái kim đâm vào người trong nháy mắt lan khắp toàn thân, khiến cho lục phủ ngũ tạng như muốn vỡ ra.
Mộc Vân Cẩm như thế rơi vào trong mắt mấy người ở đây, Thẩm Diệu Thần khẩn trương cúi đầu nhìn nữ nhân trước mắt, đáy mắt hiện ra một tia đau buồn âm thầm.
"Thân thể Vương phi có chỗ nào không khỏe sao? Có muốn ta phái người mời đại phu qua đây không?"
Lăng Dục Tu quan sát kỹ một loạt phản ứng của Mộc Vân Cẩm, chiết phiến trong tay suýt chút nữa đã rơi xuống đất.
Trong đầu Mộc Vân Cẩm trong nháy mắt hiện ra ký ức của kiếp trước, như thủy triều cuồn cuộn không ngừng.
Từng ký ức như cưỡi ngựa xem hoa hiện lên ở trong đầu nàng, Mộc Vân Cẩm thống khổ ôm lấy đầu, không tự chủ ngồi xổm xuống....


Bình luận

Truyện đang đọc