VƯƠNG PHI ĐỪNG DIỄN NỮA, VƯƠNG GIA CÓ THỂ NGHE ĐƯỢC TIẾNG LÒNG CỦA NGƯỜI

Khóe miệng Bắc Minh Thần co rút hơi cong lên, nữ nhân này có thể nói việc mình lười đến mức thoát tục như vậy, đúng là người đầu tiên.

Phật Tịch buồn chán nhìn cây ở xa, lại nhìn thiên kim tiểu thư đang đánh đàn tranh trên yến hội.

Có dư âm còn văng vẳng bên tai, cảm giác muốn đi ngủ.

Mí mắt như muốn sụp xuống, ngáp một cái lại thêm một cái, đầu gục xuống, nhiều lần suýt chút nữa đã tiếp xúc gần gũi với mặt bàn.

Nàng nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý đến mình, đưa tay vỗ Bắc Minh Thần ở bên cạnh, buồn ngủ m.ô.n.g lung nói: "Ngài nhìn giúp ta nhé, ta buồn ngủ quá."

Nói xong, nàng chưa đợi hắn đáp đã đưa tay chống đầu, khẽ ngủ gật.

Tiếng đàn còn quanh quẩn bên tai, Phật Tịch ngủ vô cùng ngon giống như quay về lúc đi học.

Đó là lúc nàng đi ngủ khi thầy giảng bài, vào lỗ tai trái ra lỗ tai phải, nói xem cảm giác này ngon không?

[Ngon.]

Bắc Minh Thần nghiêng đầu nhìn thoáng qua nữ nhân đang ngủ, thầm cười, đúng là nằm mơ cũng nghĩ đến ăn.

Đầu Phật Tịch chậm rãi tuột khỏi tay, Bắc Minh Thần thấy đầu nàng sắp tiếp xúc thân mật với chén rượu, vội đưa tay đỡ đầu nàng.

Phật Tịch từ từ mở mắt, dưới trạng thái mơ màng, chậm rãi ưỡn thẳng lưng.

"Cảm ơn..."

[Rất muốn ngủ thật lâu.]

Tiếng vỗ tay "Bộp bộp" liên tục vang lên.

Phật Tịch hoàn hồn lại, cảm giác buồn ngủ cũng tan biến, đưa tay vỗ tay theo mọi người.



[Hay, đàn hay quá.]

[Đúng là đàn bài hát ru này tuyệt thật.]

[Một lát đi hỏi bài gì, tìm nha hoàn ngày nào cũng đàn cho ta nghe.]

Khóe miệng của Bắc Minh Thần run rẩy, còn có thể làm vậy nữa à.

Có hai vị thiên kim tiểu thư ra mặt, những tiểu thư khác sẽ khoe tài mọn, thi nhau báo danh vô cùng ồn ào, ai cũng muốn lộ mặt trong yến hội này.

Phải biết yến hội này sẽ tụ tập vương công quý tộc, con em thế gia ở một nơi.

Biểu diễn tốt sẽ bay lên đầu cành làm phu nhân.

Cho dù biểu diễn không tốt cũng không sao, chỉ cần quen biết thì lần sau sẽ tiếp tục.

Thất bại không đáng sợ, quan trọng là phải xem có thành con mẹ nó công không.

Phật Tịch thấy có vị tiểu thư muốn biểu diễn thi từ ca phú.

[Hừm, từ nhỏ đã dị ứng với thi từ ca phú này rồi, đề phòng bị khó chịu vẫn nên tránh né mới được.]

Nàng nhìn Bắc Minh Thần ở bên cạnh, cười hì hì nói: "Vương gia, ngài muốn đi dạo xung quanh không?"

Bắc Minh Thần nhìn phía trước, giọng nói bình tĩnh: "Không đi..."

Phật Tịch gật đầu...


[Vậy ta yên tâm rồi.]

Nàng lặng lẽ đứng lên, âm thầm rời khỏi viện.

Bắc Minh Thần liếc nhìn bóng dáng Phật Tịch lén rời đi, tỏ vẻ im lặng.



Thật sự không biết rằng nàng không tim không phổi hay là không có đầu óc.

Phật Tịch đi vào hoa viên, đứng trước bồn hoa hít sâu mấy hơi, tâm trạng trở nên tốt đẹp. Nàng giơ tay lên vặn eo bẻ cổ, để cánh tay xuống, miệng nói: "Dễ chịu quá..."

Đột nhiên nàng nhìn thấy phía trước có hồ nước, vội chạy qua.

"Ồ, con cá kia, qua đây. Đúng rồi, nói ngươi đó. Qua đây, có chuyện hỏi ngươi."

Một con cá chép màu đỏ ló đầu ra khỏi nước, nhìn người trước mắt hơi sợ hãi.

"Ngươi đang gọi ta sao?"

"Đúng thế."

"Ôi trời ơi, ngươi có thể nghe thấy tiếng cá sao."

Phật Tịch nhìn xung quanh thấy vô cùng yên tĩnh, cười đắc ý: "Ừm, ngươi ở đây bao lâu rồi."

"Lâu lắm rồi."

Bây giờ Phật Tịch không có việc gì nên trò chuyện với con cá kia.

"Rất lâu rồi là bao lâu?"

"Từ ông của ta, ông của ông, ông của ông của ông..."

Phật Tịch ra hiệu: "Dừng lại..."

Cá chép trừng to mắt vô tội.

 

Bình luận

Truyện đang đọc