VƯƠNG PHI ĐỪNG DIỄN NỮA, VƯƠNG GIA CÓ THỂ NGHE ĐƯỢC TIẾNG LÒNG CỦA NGƯỜI

Hắn nói xong, nhìn chằm chằm môi đỏ của nàng, con ngươi trở nên mê ly, nhanh chóng cúi đầu hôn lên.

"Ừm ưm!" Phật Tịch trừng lớn mắt, không ngờ hắn đột nhiên lại dùng chiêu này.

Nàng đưa hai tay chống lồng n.g.ự.c của Bắc Minh Thần, dùng sức đẩy ra sau.

Bắc Minh Thần không vững, lùi lại, sau đó lại tiến lên đưa hai tay nắm chặt bả vai của Phật Tịch.

[Không muốn, không hề muốn.]

[Ta không muốn làm chuyện đó với Bắc Minh Thần...]

Bắc Minh Thần nghe thấy tiếng lòng nên thả Phật Tịch ra, ngước ánh mắt đầy phẫn nộ nhìn nữ tử trước mặt. Vì tức giận nên lồng n.g.ự.c phập phồng, đưa một tay đẩy ngã Phật Tịch.

Trong đầu Phật Tịch ông ông, yêu kiều thở dốc, hai tay hai chân bay nhảy muốn ngồi dậy.

"Bắc Minh Thần, ngài đừng như thế. Ta sai rồi, ta sai rồi, ta không tiếp tục chạy trốn nữa. Bắc Minh Thần, ngài nghe ta nói."

Bắc Minh Thần không nghe lời cầu xin của nàng, đưa tay nắm tay nàng đang giãy lung tung, chặn lại chân nàng đang đá lung tung, đè lên.



Trong lòng Phật Tịch hốt hoảng, cố tránh đi: "Bắc Minh Thần, Bắc Minh Thần... Ngài chờ chút, ngài chờ chút, ngài nghe ta nói."

Bắc Minh Thần làm lơ không nghe lời Phật Tịch nói, cúi đầu xuống, chặn miệng Phật Tịch lần nữa.


"Ưm ưm." Phật Tịch dùng sức giãy giụa, cố sức đẩy nam nhân ở trước mặt ra, dùng sức cắn răng muốn ngăn cản hành vi tùy tiện của hắn.

Nhưng nàng càng giãy dụa mạnh thì nam nhân lại càng hưng phấn hơn.

Con ngươi Phật Tịch phóng đại, đầu nhảy số quyết định từ bỏ giãy dụa, hai mắt trống rỗng nhìn nóc nhà.

Bắc Minh Thần cảm thấy nàng yên tĩnh, trong lòng giật mình dừng động tác đang làm, ngẩng đầu nhìn nàng.

Giờ phút này, hắn thấy ánh mắt nàng trống rỗng nhìn trần nhà, dáng vẻ , mặc người c.h.é.m giết.

Lúc nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, trong lòng hắn run lên, đau lòng không thôi vội vàng ngồi dậy ôm nàng.

"A!" Phật Tịch cảm giác được thân thể bay lên không trung, khi hoàn hồn lại đã thấy hai chân không chạm đất. Nàng hốt hoảng thét lên.

Sau khi phản ứng kịp, nàng trợn tròn mắt gắt gao nhìn chằm chằm Bắc Minh Thần, trong lòng tức giận không thôi.



[Hắn lại mưu ma chước quỷ gì thế?]

"Đừng sợ!" Bắc Minh Thần phát hiện nữ tử trong lòng cứng đờ, lại nghe thấy tiếng lòng của nàng, hắn vội vỗ lưng nàng khẽ dỗ dành.

[Vì sao ta cảm thấy có gì đó sai sai?]

[Nhưng trong tình cảnh này ta phải làm gì đó mới được.]

"Huhu, ta không muốn!" Trong mắt Phật Tịch rưng rưng nước mắt, chớp mắt mấy lần, nước mắt rơi xuống.

Bắc Minh Thần nhìn thấy mất giọt nước mắt kia, cảm thấy không đành lòng.

"Nàng yên tâm, ta sẽ không làm chuyện tổn thương nàng."

Hắn biết, bây giờ Phật Tịch không muốn làm chuyện đó với hắn... Hắn cũng không đành lòng ép buộc nàng. Nàng như đóa hoa chớm nở, sao hắn có thể nhẫn tâm phá hỏng nàng chứ.

Phật Tịch nghe thấy hắn hứa hẹn, trong lòng thở ra một hơi nhưng vẫn căng thẳng như cũ, không thả lỏng.

 

Bình luận

Truyện đang đọc