Bắc Minh Thần đưa tay búng lên trán Phật Tịch.
"Đi ngủ đi..."
Phật Tịch bĩu môi, vờ muốn xuống giường, thấy Bắc Minh Thần ngăn lại, nàng đổi hướng.
Bắc Minh Thần cũng đổi vị trí.
Phật Tịch ngước mắt, mỉm cười nói: "Làm phiền nhường đường."
Bắc Minh Thần nhìn nàng, ngồi bên giường không nhúc nhích.
Phật Tịch mím môi.
[Hắn có ý gì đây?]
Bắc Minh Thần đặt hai chân lên giường, thuận thế nằm xuống, ép Phật Tịch vào giữa giường.
Phật Tịch chớp mắt vô tội, ánh mắt từ trên đùi Bắc Minh Thần chuyển đến mặt hắn.
[Hừ, ngươi nghĩ ta sợ ngươi à.]
[Nể mặt ngươi mà ngươi lại muốn sắp xếp ta.]
[Nếu không phải vì ngươi đẹp trai, ta đã đ.ấ.m ngươi một cái rồi.]
Bắc Minh Thần hít sâu một hơi, lồng n.g.ự.c chập trùng kịch liệt.
Phật Tịch thấy thế mím môi.
[Ngươi còn tức giận, ta còn tức giận hơn ngươi đấy.]
[Còn nhìn nữa à, nhìn nữa bà đây sẽ móc mắt của ngươi ra.]
[Bà đây không phát uy, ngươi không biết ta văn võ song toàn à.]
[Hôm nay, ngươi cảm thấy mình có thể thực hiện được à?]
[Dùng thân phận vương gia liên tục đe dọa người ta.]
Bắc Minh Thần không thể nhịn được nữa, nâng tay phải lên vờ muốn vung về phía Phật Tịch, muốn ôm nàng lại.
Phật Tịch tay mắt lanh lẹ, dùng cánh tay trái cản tay Bắc Minh Thần, tay phải lại nắm cổ tay của hắn trước.
Sau khi phản ứng kịp vội để cánh tay xuống, ha ha cười bồi, dáng vẻ thẹn thùng: "Vương gia, ngài làm gì thế, ta sắp bị ngài dọa c.h.ế.t rồi."
Khi nói xong, cả người nàng run lên.
[Ọe, muốn nôn quá.]
Bắc Minh Thần nhìn Phật Tịch, trong mắt đầy vẻ bất ngờ. Không ngờ nàng lại biết võ công, võ công còn cao như thế. Tuy nói hắn không dùng hết sức, nhưng không ngờ nàng có thể tùy tiện ngăn cản, không hề bình thường chút nào.
Nụ cười trên mặt lan vào trong mắt, đúng là càng lúc càng thú vị.
Phật Tịch không chịu được ánh mắt nhìn chằm chằm của hắn, cười yếu ớt.
Chẳng biết tại sao, đột nhiên Bắc Minh Thần có cảm giác mãnh liệt muốn đè nữ nhân trước mặt xuống giường, chà đạp một phen.
Phật Tịch không bỏ qua bất kỳ biểu lộ gì trên mặt Bắc Minh Thần, sau khi phát hiện trong mắt hắn bùng lên ngọn lửa dục vọng, nàng ôm chặt thân thể mình lùi ra sau.
Bắc Minh Thần vẫn còn lý trí, hắn nhắm mắt lại khẽ nói: "Đi ngủ đi, còn dám giày vò thì ta không đảm bảo được sự an toàn của nàng đâu."
[Ngươi nói lời này ngay cả dấu chấm ta cũng không tin.]
Phật Tịch mím môi làm mặt quỷ, nằm bên góc trong giường, nhìn nóc giường xa lạ, lại thêm hoàn cảnh lạ lẫm, còn có người xa lạ ngủ bên cạnh.
Phật Tịch thở dài một hơi.
[Đây xem như ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo.]
[Mất cả chì lẫn chài.]
[Chỉ có thể dùng chữ thảm để hình dung.]
Nàng xoay người, mặt nhìn vách tường.
[Rau xanh, trong đất hoang, hai ba tuổi, mẹ không còn.]
[Trong tay ta cầm bánh cao lương, trong rau không có một giọt dầu...]
"Không ngủ được à?"
Phật Tịch bị giọng nói bất chợt vang lên làm giật mình, vội vàng xoay người nhìn lại. Nam nhân vẫn nằm yên, ánh mắt khẽ chớp.
Hắn dịu dàng quan tâm lấy lòng: "Ha ha, con người của ta quen giường rồi, nếu đổi hoàn cảnh khác thì sẽ ngủ không yên."
Nói xong, nàng đưa tay che mũi thẹn thùng cười cười: "Cho nên, vì để cho vương gia nghỉ ngơi tốt hơn, ta nên trở về ngủ thôi."
Bắc Minh Thần mở to mắt, liếc nhìn nữ nhân muốn bò qua người hắn, vờ muốn ngồi dậy.