XANH XANH MÀU ÁO CHÀNG


Chiếc thuyền con chậm rãi tiến tới, bỏ hết mọi thứ lại phía sau.

Triển Chiêu đột nhiên đứng dậy, ngoái đầu lại nhìn, cái đuôi bám theo sau kia bỗng không thấy đâu.
Đinh Nguyệt Hoa cũng phát hiện điều này: “Chúng ta cắt đuôi được bọn họ rồi ư?”
Triển Chiêu lắc đầu: “Không biết.” Hắn không nói rõ, nhưng một nghi ngờ nào đó của hắn dường như đang dần dần được xác nhận.
Hắn quay sang hỏi người chèo thuyền: “Tiểu ca, ta nhớ có một ngã đi tới được Tử Hà Cung, chúng ta đã đi qua chưa?”
Người chèo thuyền cười nói: “Đúng thế, đã qua lâu rồi, lần sau nếu khách quan rảnh rỗi, khách quan nên đến đó thử một lần, đi cầu nguyện cũng hay.”
Danh tiếng của Tử Hà Cung Đinh Nguyệt Hoa cũng có nghe qua, nhưng mà… Cô hạ giọng nói: “Lúc này mà huynh còn muốn đi cầu nguyện à?”
Triển Chiêu cười: “Có gì không được ư?” Hắn ngoái đầu lại nói với người chèo thuyền: “Bọn ta không hướng tới phía Bắc nữa, ngươi cho thuyền quay lại đưa bọn ta tới Tử Hà Cung đi.”
Nói rồi hắn kéo Đinh Nguyệt Hoa vào khoang thuyền, Đinh Nguyệt Hoa sửng sốt nói: “Có phải chúng ta đang tính đuổi theo…”
“Chắc cô quen thuộc với khúc sông này hơn ta, nếu tiếp tục về phía Bắc, chúng ta sẽ đi tới đâu?”
Đinh Nguyệt Hoa cau mày: “Nếu tiếp tục về phía Bắc thì sẽ đi vào kênh đào.” Chợt cô ngẩng đầu: “Huynh đang nghi chuyện này có liên quan tới Tử Hà Cung sao?”.


||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu |||||
Triển Chiêu lấy chiếc phi tiêu hình con bướm trong ngực áo ra: “Khoảng bảy năm trước, trên giang hồ từng có người sử dụng phi tiêu này.

Mọi người gọi hắn là “Hoa Hồ Điệp”, hắn… không có chuyện xấu nào là hắn chưa làm qua, khét tiếng ác.”
Đinh Nguyệt Hoa không khỏi đỏ mặt, từ bé cô đã được nghe chuyện giang hồ, được tiếp xúc với người giang hồ, tuy có một số việc các anh sẽ không cho cô biết, nhưng cũng sẽ khó tránh có một ít truyền đến được tai cô, Hoa Hồ Điệp này là tên “hái hoa tặc” khét tiếng nhất trên giang hồ.
Cũng may Triển Chiêu không chú ý đến dáng vẻ bối rối của cô, hạ giọng nói: “Sau mỗi lần gây án hắn sẽ để lại cái này làm hiệu, mọi người trong giang hồ đều muốn băm hắn ra thành trăm mảnh, nhưng Hoa Hồ Điệp rất gian xảo và thâm độc, hắn đã gi3t ch3t không ít cao thủ.

Về sau Bắc hiệp Âu Dương Xuân lần theo dấu vết của hắn ba ngày ba đêm, cuối cùng đánh hắn rơi xuống vách đá!”
“Hắn chết rồi?”
Triển Chiêu lắc đầu: “Không rõ, dưới vách đá đó là biển sâu sóng cả, chưa một ai nhìn thấy thi thể của hắn, vậy nên, không thể nói là hắn đã chết.”
“Nhưng, chuyện này có liên quan gì đến Tử Hà Cung?” Đinh Nguyệt Hoa càng thêm thắc mắc.

Tử Hà Cung cũng được xem là có chỗ đứng trên giang hồ, làm sao có thể giao du với Hoa Hồ Điệp?
Triển Chiêu hạ giọng nói: “Cô có biết Vân Tiêu – chưởng môn của Tử Hà Cung – là anh em sinh đôi với Hoa Hồ Điệp không?”
“Hả?”
“Chẳng là năm xưa nhà họ bỗng gặp nạn, hai huynh đệ thất lạc hai nơi, người anh may mắn bái Tử Tiêu chân nhân làm thầy, trong khi người em lại thành kẻ tặc bị người đời xem thường.”
“Lúc Hoa Hồ Điệp làm ác, Vân Tiêu đã từng ra sức truy giết, định vì nghĩa diệt thân, nhưng cuối cùng lại mềm lòng, tha cho đệ đệ.”
“Huynh nghi ngờ Vân Tiêu rất có thể đã cứu Hoa Hồ Điệp, giấu hắn trong Tử Hà Cung?”
Triển Chiêu trầm ngâm một thoáng, không trả lời.

Đinh Nguyệt Hoa nhíu mày nói: “Nếu huynh không chắc chắn, huynh đã chẳng nghi ngờ bọn họ rồi.”
Triển Chiêu mỉm cười: “Ta nghe Phùng lão đại nói, sau khi Tào tri huyện đến đây đã chiêu mộ rất nhiều người mới.

Lúc đến huyện nha ta thấy những nha dịch này không phải người thường, xem chừng đều là người có võ công.”

“Cơ mà, bọn họ bắt mấy cô nương đó để làm gì?” Đinh Nguyệt Hoa lấy làm khó hiểu.
“Ta nghĩ chỉ có duy nhất một khả năng, đấy là giúp luyện công!” Triển Chiêu thuận miệng đáp, nhưng vừa nói xong, hắn cảm thấy mình đã nói sai rồi.
“Hả? Toàn là những cô gái trói gà không chặt, sao có thể luyện công được chứ?” Đinh Nguyệt Hoa càng thấy lạ hơn: “Đó là võ công gì? Luyện thế nào?” Cô ngơ ngác, gặng hỏi đến cùng.
Mặt Triển Chiêu bất giác nóng bừng, hắn không biết phải giải thích môn võ tà giáo đó với cô thế nào, bốn từ “Thái Âm Bổ Dương” này hắn sao có thể nói ra.

Hắn sợ cô tiếp tục hỏi tới, vội vàng nói: “Cứ biết là một loại tà công được rồi!”
Đinh Nguyệt Hoa suy nghĩ hồi lâu, song vẫn không thể nghĩ ra là võ công gì, liếc mắt thấy vẻ mặt của Triển Chiêu, cô lấy làm lạ: “Huynh không biết thì thôi, đỏ mặt làm gì chứ!”
Chu Tử Khôn đã lâu chưa lên tiếng, chỉ ngồi im ở đuôi thuyền suốt từ nãy tới giờ bỗng dưng nói: “Tiểu cô nương, cô hỏi nhiều quá đó, khi cô lớn rồi cô sẽ tự hiểu thôi!”
Mặt Đinh Nguyệt Hoa chợt đỏ ửng: “Mấy người đàn ông các người, chẳng nói được câu gì hay hết à?” Cô vội đứng dậy, ra ngoài khoang thuyền hít sâu một hơi, toàn là thứ gì đâu không!
Màn đêm buông xuống, hiện tại họ đã tiến vào núi rừng, chỉ thấy hai bên bờ là bãi đá lởm chởm, trông cực kì dữ tợn trong đêm tối.

Mà tiết trời cũng biến đổi, gió bỗng nhiên thổi mạnh, mạnh đến nỗi người ta không thể mở mắt ra, mây đen giăng kín chân trời, xem chừng sắp có một trận mưa to.
Người chèo thuyền nhìn sắc trời vội nói: “Khách quan, đêm nay chắc lại có mưa lớn, giờ đã vào trong núi rừng rồi, nước chảy rất xiết, chẳng dễ đi, hay là chúng ta cập bờ, chờ trời sáng rồi đi tiếp?”
Triển Chiêu đang định đáp, bỗng nghe có tiếng phụ nữ hét lớn ở phía trước: “Cứu mạng! Cứu tôi!” Tuy tiếng rất nhỏ, nhưng theo cơn gió đã truyền thẳng đến khoang thuyền, quãng sông này rất ít người đi vào, vô cùng yên tĩnh, bởi thế tiếng la hét nghe rất rõ ràng.
Mọi người lập tức chạy ra ngoài khoang thuyền, song trời quá tối chẳng nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy được tiếng khóc đang ở ngay phía trước.
Đinh Nguyệt Hoa cả kinh: “Có người đang kêu cứu!”
Triển Chiêu gật đầu, ý bảo hắn đã nghe rồi, nhưng hắn không có ý định đuổi theo.


Đinh Nguyệt Hoa sốt ruột: “Đuổi theo mau, nếu không…”
Triển Chiêu khẽ cau mày, ra hiệu cho cô bình tĩnh lại, nhưng mà tiếng khóc đó vẫn đang gào thét thất thanh, chạm đến tâm can của mọi người, ngay cả Chu Tử Khôn cũng không thể ngồi yên: “Triển đại nhân!”
Đinh Nguyệt Hoa không nhịn thêm được nữa, nghiêm nghị nói: “Mau cho thuyền đi tới!”
Người chèo thuyền không dám chậm trễ, chống sào đi ngay, chiếc thuyền con lại hướng về phía trước, Triển Chiêu muốn cản, song hắn lưỡng lự một chốc, cuối cùng vẫn là thôi: “Tiểu ca, mau đuổi theo!”
Người chèo thuyền rất lành nghề, mặc dù nước chảy xiết, nhưng y vẫn có cách tránh đá ngầm, xuôi dòng mà chèo đi.

Chỉ nghe tiếng la hét kia dù xa hay gần, dường như vẫn luôn ở cận kề bọn họ, mà quãng sông này uốn lượn quanh co, hết sức ngoằn ngoèo, hơn nữa trời đã tối đen, bọn họ chỉ có thể dựa theo âm thanh tiến về phía trước, chẳng nhìn rõ được gì.
Chiếc thuyền con vẫn đang men theo quãng sông hẹp, bỗng nhiên trước mắt sáng trưng, mặt sông rộng ra.

Mọi người chưa kịp thở phào, lại thấy trong bóng tối bỗng lao ra bảy, tám con thuyền, tức thì vây quanh lấy bọn họ.
(Hết chương 12).


Bình luận

Truyện đang đọc