XANH XANH MÀU ÁO CHÀNG

33, Bắt đầu lại lần nữa

Về đến phòng, Đinh Nguyệt Hoa cảm thấy cơn giận quỷ quái vừa rồi thật khó hiểu, làm như mình rất để bụng câu đó của Bạch Ngọc Đường, nhưng thực ra trong lòng lại vô cùng khó chịu. Mặc dù Triển Chiêu nói chỉ là bạn bè bình thường với Lâm Dạ Tâm, nhưng Lâm Dạ Tâm rõ là có tình ý với Triển Chiêu, gọi Triển đại ca dài hay ngắn cũng không biết mệt. Mà hình như bọn đàn ông đều thích thế, Đại tẩu từng bảo với mình, đàn ông thích mềm mỏng không thích cứng rắn.

Nghĩ đến đây, cô chạy ngay tới trước gương, hết sức thùy mị nhìn vào gương gọi một tiếng: “Triển đại ca…” Ngay sau đó cô tự thấy ớn lạnh. Gớm chết đi được!

Bản thân cô cũng cảm thấy hơi xấu hổ, bèn trở về giường nằm, vùi đầu vào chăn, bên tai đã yên ắng nhưng trong lòng lại càng loạn hơn.

Theo lý mà nói, cô với Triển Chiêu chỉ là giả vờ đính hôn, cô chẳng cần thiết, thậm chí là chẳng có quyền gì đi quản chuyện riêng của Triển Chiêu, thế nhưng mà cái Lâm cô nương đó đã để lại cho cô ấn tượng rất xấu, Đinh Nguyệt Hoa cứ thấy ngứa mắt, ghét cô ta thế nào ấy.

Cô lại ngồi dậy. Mình bị làm sao thế này, sao cứ bận lòng về chuyện này mãi?

Đang suy nghĩ miên man, chợt nghe tiếng ai đó gõ cửa: “Nguyệt Hoa.” Chính là giọng của Triển Chiêu.

Đinh Nguyệt Hoa bước ra mở cửa theo bản năng, song tới được cửa lại quay trở về: “Có chuyện gì? Ta ngủ rồi!”

Triển Chiêu ở ngoài cửa có vẻ trầm ngâm một thoáng: “Ta thấy trong bữa cơm cô ăn chưa no nên mang ít điểm tâ m đến cho cô.”

“Ta ăn no rồi, no lắm rồi!” Đinh Nguyệt Hoa giận dỗi nói: “Huynh đem về đi, ta không đói!”

Triển Chiêu cười nói: “Mở cửa ra trước đã, chúng ta cứ đứng nói chuyện với nhau qua cánh cửa thế này trông giống đang giận nhau lắm!”

“Trông giống đang giận nhau” cái gì chứ? Ta giận thật mà! Đinh Nguyệt Hoa bảo thầm, nhưng cô cũng không muốn để mọi người biết, bèn ra mở cửa: “Có chuyện gì nói đi!”

Triển Chiêu tốt tính cười: “Sao vậy, đang giận à?”

“Đang yên đang lành, ta nào có giận!” Đinh Nguyệt Hoa quay vào phòng.

Triển Chiêu cũng theo vào phòng: “Ăn chút gì đó trước đi!”

“Ta không muốn ăn, huynh có chuyện gì thì nói nhanh đi, ta còn muốn nghỉ ngơi sớm một chút.”

Triển Chiêu thở dài, đặt khay thức ăn xuống: “Chuyện vừa rồi là Triển Chiêu không đúng, ngay từ đầu chúng ta đã thỏa thuận chỉ là giả vờ đính hôn, dù xét về tình hay về lý thì ta cũng không nên nói chuyện này với Lâm cô nương.”

Đinh Nguyệt Hoa hoàn toàn không ngờ hắn sẽ nói như vậy. Không đúng, chỗ đó sai rồi, cô không hề tức giận vì chuyện này mà? Cô vội vàng giải thích: “Không phải, không phải thế. Ta…” Bỗng cô cảm thấy mình khó mà giải bày nổi, chuyện này phải giải thích thế nào đây?

Triển Chiêu mỉm cười: “Thời gian qua còn phải cảm ơn Nguyệt Hoa, ta sẽ giải thích rõ mọi chuyện với Trung bá sớm thôi.”

Đinh Nguyệt Hoa chợt thấy đắng trong miệng, hắn nói vậy là ý gì? Nhưng cô cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu: “Huynh nóng lòng muốn giải thích rõ mọi chuyện với Trung bá đến như vậy sao?”

Triển Chiêu hơi nghiêng đầu, lúm đồng tiền như ẩn như hiện bên khóe môi: “Vậy ý Nguyệt Hoa thế nào?”

“Huynh…” Bỗng dưng Đinh Nguyệt Hoa thấy buồn tủi, nhưng lại không muốn để Triển Chiêu thấy bèn quay mặt qua một bên: “Tùy huynh hết, ta không có ý kiến!”

Triển Chiêu cười nói: “Vậy được rồi, mọi chuyện cứ để ta lo. Ta sẽ giải thích mọi chuyện với Trung bá, sau đó… sau đó chúng ta cần nói chuyện lại.”

“Chúng ta có gì để nói!” Đinh Nguyệt Hoa cố nén nước mắt hạ giọng nói.

“Nguyệt Hoa, hai chúng ta ở cạnh nhau đã ngần ấy thời gian, Triển Chiêu cảm thấy Nguyệt Hoa là một cô nương tốt nhất trên đời này, nhưng Triển Chiêu chỉ sợ mình sẽ làm khổ cô, cho nên…” Hắn bước tới giữ lấy bả vai cô, kéo cô lại gần: “Cho nên Triển Chiêu hy vọng cô có thể cho Triển Chiêu một cơ hội mà không vì bất cứ ràng buộc nào cả, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa.”

Đinh Nguyệt Hoa sững sờ: “Bắt đầu lại một lần nữa?”

Triển Chiêu nhìn vào mắt cô trìu mến: “Đúng thế, bắt đầu lại một lần nữa. Cô không cần phải kiêng dè ước hẹn chỉ phúc vi hôn, cũng không cần phải đắn đo có nên vì ước nguyện của Trung bá hay không, thậm chí không phải cân nhắc về những chuyện chúng ta đã trải qua trong chuyến đi này. Chỉ cần cô và ta, chúng ta đến với nhau một lần nữa, tới chừng đó cô hãy quyết định Triển Chiêu có đủ tư cách đi tiếp cùng cô hay không!”

Đinh Nguyệt Hoa chỉ cảm thấy đôi mắt của hắn trìu mến đến vậy, hệt như nước ao hồ mùa Xuân, trong nháy mắt đã làm cô tan chảy, đầu cô chẳng suy nghĩ được gì, chỉ nghe thấy chính mình thở dài một hơi, sau đó lại oán trách: “Sao bây giờ huynh mới nói hả, huynh muốn dọa chết ta sao?”

Triển Chiêu đờ ra, lập tức hỏi lại cẩn thận: “Nguyệt Hoa nói vậy… tức là đồng ý rồi?”

“Ta không đồng ý.” Đinh Nguyệt Hoa dẩu môi.

Trong lòng Triển Chiêu bỗng tê tái, lại nghe Đinh Nguyệt Hoa nói nhỏ: “Mấy cái khác thì không nói, nhưng còn chuyến đi này ta đã cực khổ thế nào hả, ta phải ghi lòng tạc dạ nó suốt đời!”

Triển Chiêu lúc này mới hiểu ra, hắn lập tức ôm cô vào lòng. Cô cũng không phản kháng, khéo léo tựa vào ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập êm ái của hắn.

Bỗng nghe ai đó ở ngoài sân kêu lên: “Triển đại hiệp, người của quán trọ tới báo Lâm cô nương bỗng dưng bị ốm, kêu cậu đến đó ngay!”

Đinh Nguyệt Hoa vội đứng dậy: “Sao cơ?”

Triển Chiêu hơi cau mày: “Ta biết rồi!”

Hồi chiều cô nương đó vẫn còn khỏe mạnh lắm mà, sao tự dưng bây giờ lại như vậy? Đinh Nguyệt Hoa vô cùng không muốn, nhưng dù sao Lâm Dạ Tâm cũng tới Triển gia làm khách. Nghĩ đến đây cô cười nói: “Chàng đến đó xem thế nào đi.”

Triển Chiêu gật đầu: “Ta đi một lát rồi về ngay.”

“Được, ta chờ chàng.”

Triển Chiêu đi rồi Đinh Nguyệt Hoa mới nhận ra trên khay thức ăn mà hắn đem tới toàn là những món cô yêu thích, cô bốc bừa một cái bỏ vào trong miệng, đúng là ngon tuyệt.

Ngờ đâu lần này hắn đi là cả hai canh giờ vẫn chưa thấy trở lại. Đinh Nguyệt Hoa đang lo lắng thì Bạch Ngọc Đường lại hối hả dẫn theo Tiểu Mãn ở nhà chạy tới: “Tiểu Mãn, sao em lại tới đây, ở nhà xảy ra chuyện gì à?”

Tiểu Mãn có chút cuống quýt: “Đại tiểu thư, tiểu thư về nhà mau đi, hai hôm trước Đại thiếu phu nhân không cẩn thận bị trật chân, mà tiểu thư cũng biết đó, Đại thiếu phu nhân sắp sinh nên nhà chẳng dám dùng thuốc gì, bây giờ chân sưng hết cả lên rồi!”

Đinh Nguyệt Hoa kinh hãi: “Nghiêm trọng không? Có bị thương đến gân cốt không?”

“Cái này em cũng không rõ.” Trán Tiểu Mãn lấm tấm mồ hôi: “Đại thiếu gia lo lắng ghê lắm, tiểu thư về mau đi!”

“Đừng hỏi nhiều như vậy, muội thu xếp mau lên, chúng ta về ngay trong đêm.” Bạch Ngọc Đường đứng bên cạnh càng sốt ruột hơn.

Đinh Nguyệt Hoa không dám chậm trễ, cô vội đi thu xếp đồ đạc, sau đó chạy tới báo cho Trung bá. Trung bá cũng lo lắng không ngớt: “Nguyệt Hoa cô nương mau về nhà xem thử đi.”

Chỉ là Triển Chiêu vẫn chưa về, Bạch Ngọc Đường đã chuẩn bị xong ngựa: “Nguyệt nha đầu, muốn đi thì đi nhanh, bằng không sẽ trễ mất một ngày đấy.”

Trung bá biết Đinh Nguyệt Hoa nghĩ gì, cười nói: “Nguyệt Hoa cô nương, không sao đâu, mọi người cứ đi đi, chốc nữa ta sẽ bảo Tam quan nhân nhà ta đích thân đến thôn Mạt Hoa.”

Đinh Nguyệt Hoa ngẫm nghĩ, hạ giọng nói: “Không cần đâu Trung bá. Cứ để chàng ấy làm việc của mình đi, con về nhà trước, bá nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!” Sau đó quyến luyến ngồi lên ngựa.

Trung bá nhìn theo bóng họ đến tận khi mất hút vào chân trời, ông không khỏi thở dài, Lâm cô nương này chuyên môn đến gây phiền phức hay sao?

(Hết chương 33)

Bình luận

Truyện đang đọc