XANH XANH MÀU ÁO CHÀNG

30, Ngũ gia giá đáo

Rất nhanh Tiểu Trụ đã mời được đại phu đến. Chẩn mạch xong đại phu nói một tràng dài, nhưng đại khái là nội thương chưa khỏi, rồi mệt mỏi quá mức các loại.

Thực ra cho dù đại phu không nói, Đinh Nguyệt Hoa cũng đoán ra được nguyên nhân Triển Chiêu sốt cao. Tục ngữ có câu băng dày ba thước không chỉ vì rét có một ngày(1), kể từ cái đêm Triển Chiêu bị thương, hắn chưa khi nào nghỉ ngơi dưỡng sức đầy đủ, lao tâm lao lực suốt. Mãi đến khi đã đưa được cô về tới nhà hắn mới yên tâm. Thế là ngay khi hắn thả lỏng, cơ thể tự khắc không chống chọi được nữa, ngã bệnh cũng là kết quả hiển nhiên.

May thay, dù sao Triển Chiêu cũng có nội lực thâm hậu, chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ tin chắc sẽ khỏi bệnh.

Chuyện Triển Chiêu ngã bệnh đương nhiên phải giấu Trung bá, kẻo ông cụ lại lo. Đích thân Đinh Nguyệt Hoa tới nói với Trung bá, Triển Chiêu có hơi mệt nên muốn nghỉ ngơi một chút, không có gì nghiêm trọng cả. Trung bá tuy lo, nhưng biết Đinh Nguyệt Hoa luôn ở bên cạnh chăm sóc cho Triển Chiêu thì hiển nhiên ông mừng còn không kịp.

Đại phu đã kê đơn thuốc, cộng thêm vì đang ở nhà, Triển Chiêu lại rất phối hợp, cho nên chỉ hai ngày sau hắn đã hạ sốt, có điều vẫn chưa lại sức.

Đinh Nguyệt Hoa bưng bát thuốc qua: “Nhân lúc còn nóng mau uống đi!”

Triển Chiêu đón lấy, cười nói: “Ta khỏe rồi, cô đừng ở cạnh ta suốt như vậy nữa, về nghỉ ngơi đi!”

Đinh Nguyệt Hoa lườm hắn: “Huynh nghĩ ai cũng đần giống huynh hả? Ta tự biết lo, không có liều mạng như huynh đâu.”

Triển Chiêu cười gượng: “Lần này ta thực sự không cố ý!”

“Không cố ý, nhưng cố tình! Huynh phải nhớ, huynh chỉ là Triển đại hiệp, không phải Triển đại tiên đâu mà đao kiếm chém không bị gì!”

Triển Chiêu biết mình không nói lại cô, chỉ đành bưng thuốc lên uống.

Thấy hắn đã uống thuốc, Đinh Nguyệt Hoa bèn rót cho hắn cốc nước, đang tất bật, bỗng Tiểu Trụ chạy tới báo có người ghé phủ, nói muốn gặp Đinh Nguyệt Hoa.

Đinh Nguyệt Hoa đưa nước cho Triển Chiêu, cũng chẳng ngẩng đầu lên: “Lạ thật, ai mà lại đến đây tìm ta?”

Tiểu Trụ định đáp, chợt ngoài cửa có người cười nói: “Nguyệt nha đầu! Lâu rồi không gặp, muội trốn tới tận đây kia à?” Người đó vừa nói vừa bước vào.

Đinh Nguyệt Hoa kinh ngạc, ngoái đầu nhìn, thấy người nọ mặc một bộ y phục trắng, thanh thoát như tiên, gần như không nhiễm bụi trần: “Ngũ ca?” Cô vừa mừng vừa ngạc nhiên, lập tức chạy qua kéo tay áo Bạch Ngọc Đường: “Sao huynh lại ở đây?”

Bạch Ngọc Đường lấy quạt gõ nhẹ lên đầu Đinh Nguyệt Hoa: “Câu này nên để ta hỏi muội mới đúng, sao muội lại ở trong hang của Triển Chiêu?”

Đinh Nguyệt Hoa hất cây quạt của Bạch Ngọc Đường ra: “Huynh đừng có gõ vào đầu muội, gõ ngu rồi huynh có chịu trách nhiệm không?”

Bạch Ngọc Đường bật cười, không hề để tâm: “Sợ gì, gõ ngu rồi, ta nuôi muội!”

“Hứ! Huynh mơ đi!” Đinh Nguyệt Hoa bĩu môi: “Còn khuya muội mới đến hang chuột của huynh!”

“Khụ! Khụ!” Triển Chiêu vẫn luôn im lặng chợt ho hai tiếng, nhắc nhở hai cái người xa cách lâu ngày mới gặp kia trong phòng vẫn còn có người: “Bạch huynh, lâu rồi không gặp!”

Bạch Ngọc Đường khi này mới để ý đến Triển Chiêu nằm trên giường: “Ô, Triển Chiêu, ngươi sao đấy?”

Triển Chiêu định ngồi dậy thì bị Đinh Nguyệt Hoa nhanh tay lẹ mắt đỡ lại: “Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, đại phu đã dặn đi dặn lại là để huynh nằm nghỉ ngơi.”

Bạch Ngọc Đường cũng không khách sáo, ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh giường: “Ngươi đừng cử động. Nhìn sắc mặt này… bị thương đấy à?”

Triển Chiêu chắp tay nói: “Triển Chiêu thất lễ rồi, chỉ ốm nhẹ thôi, không sao.”

Đinh Nguyệt Hoa cau mày: “Sốt cao những hai ngày liền, đến hôm nay mới hạ sốt đây này!”

Bạch Ngọc Đường phe phẩy quạt, cười nói: “Dọc đường đi ta nghe nói Nam hiệp Triển Chiêu bắt được Hoa Hồ Điệp, giải oan cho Vân Tiêu chưởng môn, ta đi vội nên không hỏi kỹ, xem ra là thật à?”

Triển Chiêu đang định đáp thì lại nghe Đinh Nguyệt Hoa nói: “Gì mà thật hay không?” Cô nhíu mày, giận dữ ra mặt: “Hoa Hồ Điệp với Vân Tiêu đó cực kỳ đáng ghét! Muội chỉ hận không thể băm thây bọn chúng ra làm trăm mảnh!”

“Có muội trong này nữa sao?” Bạch Ngọc Đường hơi nghiêng đầu nhìn sang Đinh Nguyệt Hoa, hắn không còn cười nữa mà nghiêm nét mặt lại, trên khuôn mặt tuấn tú bỗng chốc có chút sát khí: “Một cô gái như muội sao lại đi góp mặt vào vụ này?” Cần phải biết Hoa Hồ Điệp kia thanh danh bê bối, cho dù đây là vụ án gì đi nữa, nếu Đinh Nguyệt Hoa dính đến vụ này, lỡ mà rơi vào miệng mấy tên tiểu nhân đó, không biết sẽ xảy ra bao nhiêu chuyện khủng khiếp!

Đinh Nguyệt Hoa lại chẳng hề nhận thức được như thế, đã vậy còn cảm thấy tủi thân: “Đương nhiên là có muội rồi, lần này mà không có Triển Chiêu, chắc Ngũ ca huynh không còn gặp được muội nữa rồi!”

Bạch Ngọc Đường cau mày, nghe Đinh Nguyệt Hoa nhiệt tình kể lại tóm tắt sự việc. Sắc mặt Bạch Ngọc Đường càng lúc càng nghiêm, hắn nhìn Triển Chiêu: “Vân Uất giờ đang ở đâu?”

Triển Chiêu hạ giọng nói: “Đã nhốt vào ngục, sau Thu hành hình(2).”

Bạch Ngọc Đường đập chiếc quạt xuống bàn nghe một tiếng “cốp”, đứng phắt dậy: “Triển Chiêu, ngươi chăm sóc cho Nguyệt Hoa, ta ra ngoài một lát rồi về!” Cả người hắn đằng đằng sát khí, chẳng thể nào che giấu được.

Đinh Nguyệt Hoa sửng sốt kéo hắn lại: “Ngũ ca, huynh tính làm gì?”

“Đối với loại tiểu nhân bỉ ổi đấy, sau Thu hành hình là quá nhẹ cho hắn!”

“Bạch huynh!” Triển Chiêu gọi ngay: “Vân Uất phạm pháp tất có quốc pháp trừng trị, tuyệt đối không được dùng hình riêng!” Hắn vừa nói vừa xuống giường, song bị Đinh Nguyệt Hoa ngăn lại: “Huynh đừng cử động, ta đi cản Ngũ ca!”

Đinh Nguyệt Hoa vội vàng chạy ra cửa, thoắt cái đã đứng trước mặt Bạch Ngọc Đường: “Ngũ ca, huynh như vậy sau này đừng hòng muội kể gì cho huynh nghe!”

Bạch Ngọc Đường vẫn tức giận: “Các ngươi không phải làm gì hết, cứ giao cho ta được rồi!” Nói rồi đẩy Đinh Nguyệt Hoa ra và bỏ đi.

Đinh Nguyệt Hoa bị hắn đẩy sang một bên, đột nhiên kêu lên: “A, đau!” Rồi cô khom lưng.

Triển Chiêu sửng sốt lập tức bước xuống giường: “Nguyệt Hoa!” Không lẽ trúng phải vết thương của Nguyệt Hoa rồi? Hắn hốt hoảng chạy vụt ra, ngay cả giày cũng chưa kịp mang.

Nhưng mà Bạch Ngọc Đường đã đỡ Đinh Nguyệt Hoa trước hắn một bước: “Nguyệt nha đầu, muội sao đấy?”

Đinh Nguyệt Hoa vẫn khom lưng, kêu: “Đau quá!”

Bạch Ngọc Đường lo sợ: “Đụng trúng vết thương rồi à?”

Đinh Nguyệt Hoa khẽ gật đầu. Bạch Ngọc Đường vừa lo vừa hoảng, không dám dùng sức nữa, chỉ đỡ cô: “Phòng muội ở đâu? Ta đưa muội về nằm nghỉ!” Hắn vừa nói vừa dìu cô rời đi.

Đinh Nguyệt Hoa dựa vào người hắn mà đi. Triển Chiêu cũng đã chạy tới, nhưng lại thấy Đinh Nguyệt Hoa ngoái đầu nháy mắt với hắn, hai mắt cô đầy vẻ gian xảo, có vẻ nào là đau đớn hả? Lúc ấy Triển Chiêu mới hiểu cô đang giả vờ, nhưng cũng nhờ vậy mà Bạch Ngọc Đường không còn nghĩ tới chuyện tìm Vân Uất trả thù nữa.

Bạch Ngọc Đường đã dìu Đinh Nguyệt Hoa về tới phòng, sắp xếp chỗ cho cô nằm xuống, lại thấy sắc mặt Đinh Nguyệt Hoa vẫn bình thường, bấy giờ hắn mới vỡ lẽ: “Muội đang giả vờ có đúng không?”

Đinh Nguyệt Hoa quắc mắt lên nhìn hắn: “Muội giả vờ gì chứ? Muội bị thương thật mà, may có Triển Chiêu đưa muội đến chỗ bà bà thần y trị thương kịp thời, không là bây giờ huynh có băm tên Vân Uất đi chăng nữa cũng vô dụng.”

Bạch Ngọc Đường thở dài: “Nhưng lần này chịu thiệt nhiều rồi đúng không?”

“Cũng không hẳn, ít ra đã cứu được Khâu cô nương, coi như cũng là một công đức.” Đinh Nguyệt Hoa cười hì hì. “À phải rồi, Ngũ ca, sao huynh biết muội ở đây?”

“Thật ra ta có việc phải đến Thường Châu, lúc chuẩn bị đi thì gặp Nhị ca của muội cũng đang muốn đến Thường Châu đón muội về nhà, ta thấy vừa hay tiện đường nên nhận đón muội về nhà luôn.” Bạch Ngọc Đường chợt đảo mắt một vòng, cười nói: “Nãy giờ suýt quên mất một chuyện quan trọng, nghe Nhị ca muội nói muội sắp đính hôn với Triển Chiêu rồi phải không?

Đinh Nguyệt Hoa đỏ mặt: “Không phải đâu!”

Bạch Ngọc Đường bật cười: “Còn bảo không phải, ở lì Thường Châu không chịu về nhà, còn không phải được à?” Hắn vụt nghĩ đến một chuyện: “Mà cũng may lần này là ta đến chứ không phải Đinh Đại với Đinh Nhị nhà muội, nếu không Triển Chiêu xong đời rồi.”

“Tại sao?”

“Muội nghĩ xem, muội sắp đính hôn với Triển Chiêu, thế mà khi theo hắn ra ngoài lại bị thương như này. Đại ca Nhị ca nhà muội hết mực thương yêu muội như vậy, lần này có khác gì chọc tổ ong vò vẽ không?”

“Chuyện muội bị thương không liên quan gì đến Triển Chiêu, là…”

“Được rồi, muội bênh hắn, nhưng Đinh Đại với Đinh Nhị thì không. Nếu như là một người bình thường với quan hệ bình thường thì không nói, nhưng hắn sắp sửa là vị hôn phu của muội, giờ lại không bảo vệ được muội, muội nói xem Đinh Đại ca làm sao có thể nuốt trôi cục tức này?”

Đinh Nguyệt Hoa ngẫm ngợi, đoạn hạ giọng nói: “Ngũ ca, lần này thực sự không liên quan gì đến Triển Chiêu. Huống hồ…” Bản thân cô cũng không biết phải nói ra thế nào.

Bạch Ngọc Đường nhìn ra được vẻ muốn nói rồi lại thôi của cô: “Muội còn giấu bọn ta chuyện gì nữa đúng không? Đừng hòng nói dối!”

Đinh Nguyệt Hoa suy nghĩ một thoáng, đoạn ngẩng đầu lên: “Muội nói dối gì đâu. Mà dù muội có nói dối đi nữa cũng đâu qua mắt được huynh.”

Bạch Ngọc Đường lúc này mới cười: “Đúng là nữ sinh ngoại hướng, ta nhớ trước đây ai kia hễ nhắc tới chuyện chỉ phúc vi hôn là ấm ức đủ điều, thế mà bây giờ lại vừa gặp đã yêu, tìm đủ mọi cách nói giúp cho vị hôn phu.”

“Ngũ ca, không như huynh nghĩ đâu!” Đinh Nguyệt Hoa bỗng thấy trong lòng hụt hẫng khó hiểu, rốt cuộc giữa cô với Triển Chiêu là mối quan hệ gì? Có lẽ ngay từ đầu cô không nên giả vờ đính hôn, phải không? Nhưng từ trước tới nay hối hận không phải phong cách sống của Đinh đại tiểu thư: “Triển Chiêu cũng có nỗi khó xử của Triển Chiêu, hắn là người chứ nào phải thần tiên, đâu thể chuyện gì cũng lo chu toàn được!”

“Ờ ờ, đúng là nữ sinh ngoại hướng!” Bạch Ngọc Đường dẩu môi.

“Cái gì đúng thì muội bảo vệ thôi!” Đinh Nguyệt Hoa nguýt mắt nhìn hắn: “Huynh tính khi nào về?”

Bạch Ngọc Đường cười nói: “Ta làm xong việc rồi, chỉ cần muội không còn lưu luyến nơi này nữa thì chúng ta có thể về bất cứ lúc nào!”

“Muội lưu luyến hồi nào!” Đinh Nguyệt Hoa nói lí nhí: “Chỉ là Triển Chiêu vừa mới hết sốt, nếu về liền thì không hay cho lắm, chúng ta nên đợi hắn khỏe lại rồi về chứ đúng không?”

Bạch Ngọc Đường thản nhiên nhìn cô: “Tùy muội, muội nói về giờ nào thì chúng ta về giờ nấy!”

Đinh Nguyệt Hoa bấy giờ mới vui vẻ: “Được thôi, vậy hai ngày nữa chúng ta về.” Chợt cô sực nhớ đến một chuyện, hạ giọng cầu xin: “Ngũ ca, muội biết huynh ghét nhất bọn tiểu nhân bỉ ổi, nhưng mà đã có quốc pháp trừng trị bọn xấu đấy rồi, huynh đừng để máu của bọn xấu đó làm bẩn tay huynh, được không?”

Bạch Ngọc Đường vỗ vai cô trìu mến: “Muội yên tâm, muội đã nói như vậy rồi thì ta sẽ cho Triển Chiêu ít mặt mũi, không làm hắn khó xử!”

(Hết chương 30)

﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏

(1)Nguyên văn là “冰冻三尺非一日之寒” – “Băng đông tam xích phi nhất nhật chi hàn”. Ví von sự việc xảy ra là do có nguyên nhân sâu xa, tích lũy lâu mà thành, chứ không phải là đột nhiên hình thành.

(2) Nguyên văn là “秋后问斩” – “Thu hậu vấn trảm”. Pháp luật triều Tống có quy định: Trong khoảng thời gian từ lập Xuân đến Thu phân, trừ các phạm nhân phạm tội ác nghịch (giết hại ông bà cha mẹ) trở lên, hay nô tỳ giết hại chủ nhân ra thì những phạm nhân phạm các tội khác không được hành hình vào mùa Xuân.

Để chi tiết hơn về nguồn gốc văn hóa và lịch sử, mời mọi người lên Google hoặc Baidu nha.

Bình luận

Truyện đang đọc