XẤU HỔ


Chương 14: Tiếp xúc (4)
 
Giọng nam có hơi trầm thấp, ngụ ý bao nhiêu sự bất lực và quan tâm, không hề có ý quở trách và tức giận. Rơi vào tai Tô Mạt, cô cứng đờ người, không hiểu sao lại thoải mái hơn một chút.
 
“Đừng lo lắng.”

 
Cắn nhẹ môi, cô thấp giọng nói.
 
Lời vừa nói ra, lại phải nhấc bước đi về phía nhà vệ sinh.
 
Sở Hà không ngờ được người này quá cố chấp, sự việc phát sinh không kịp đề phòng, Tô Mạt đã tách bàn tay đặt trên vai cô của anh, đi vào nhà vệ sinh.
 
Sở Hà vô thức đi theo, bèn nhìn thấy cô đứng ở trước bồn rửa tay m*t ngón tay.

 
Không biết làm thế nào, anh lại đi qua, lần nữa mở miệng nói: “Có phải đâm vào tay rồi không?”
 
Anh cầm chậu xương rồng đó bị đâm vào nhiều lần, chạm một tý đã đâm vào người, huống hồ cô  từ đầu đến cuối gây ra tiếng động lớn như vậy, nghĩ cũng biết được tay bị đâm vào. Cảm giác cái gai nhỏ này đâm vào trong tay có thể biết được, phải nhanh chóng lấy nó ra ngoài.
 
Ở bên cạnh, Tô Mạt nghe thấy anh lại hỏi, vô thức cuộn tròn ngón tay lại, không tiếp tục phô trương nữa. Suy nghĩ một lúc, không biết có nên trở về nhà tự mình xử lí hay không, lại nhất thời không biết cần phải xử lí những thứ đồ này như thế nào, suy nghĩ xoay vòng rồi trầm mặc trở lại.
 

Thây cô im lặng, Sở Hà ngược lại thở ra nhẹ nhõm, ôn hòa hỏi: “Đưa tay ra tôi xem thử.”
 
Tô Mạt:“……”
 
Không đưa tay ra, mắt trước tiên ngước lên nhìn.
 
Cô trời sinh da trắng, mắt cũng đẹp, không tính là to, lại có độ cong rất đẹp, đuôi mắt hất lên, lúc nghiêng đầu nhìn người khác có một cảm giác phong lưu trời sinh, vừa thanh tú vừa xinh đẹp, còn mang theo một chút phòng bị, giống như một con cáo. Nhưng mà, khí chất của người này quá thuần khiến vô hại, biểu cảm này sẽ không khiến người khác phản cảm, người lại có chút khóc không được mà cười cũng không xong, chỉ cảm thấy cô gái nhỏ rất yên tĩnh yên tĩnh. 
 
Khoảng cách của hai người ngày càng gần, sau cái nhìn chăm chú này, Tô Mạt bỗng nhiên không thoải mái, thu lại ánh mắt nhỏ giọng nói: “Đừng lo lắng.”
 
“Tôi xem thử.”
 
Sở Hà lại nói, ngữ khí rất ôn hòa, lại cho người khác một cảm giác không nói xen vào được.
 
Anh lớn hơn Tô Mạt 8 tuổi, gần đây lại gặp mặt mấy lần, bản thân đã xem như không phải người xa lạ, lại có quan hệ tác giả và độc giả, chung qui, sau khi Tô Mạt bối rối thì không chống cự lại nữa, duỗi tay ra.
 
Đầu ngón trỏ bị cô m*t qua, đỏ lên rõ rệt. Ngón giữa còn bị rách một mảng nhỏ, chảy vài giọt máu, vì động tác cuộn tay lại của cô mà lây ra … …
 
Sở Hà chỉ liếc mắt một cái liền nói: “Đợi một lát, tôi đi lấy bông gạc và nước sát trùng.”
 

Nói xong anh liền đi đến bên tủ tivi ở phòng khách, thấy anh ngồi xổm xuống kéo ngăn kéo tìm đồ, Tô Mạt lại không nén nổi cắn chặt môi dưới.
 
Đến dọn dẹp vệ sinh cho người khác lại làm vỡ chậu hoa, bản thân khiến cho cô không còn mặt mũi nào, thấy thật chế giễu, còn tăng thêm phiền phức cho người khác. Cũng là anh tính tình tốt, không chỉ không tức giận còn xử lí vết thương nhỏ này giúp cô … … 
 
Tâm trạng không dễ chịu, Tô Mạt đang suy nghĩ lung tung thì Sở Hà đã đi đến trước mặt. 
 
Trong tay anh cầm một gói bông gạc và một chai nước sát trùng. Đi đến trước mặt thấy cô vẫn đang ngẩn ngơ, bèn trực tiếp dặn dò: “Đến nhà ăn đi, tôi giúp cô xử lí một chút.”
 
Nói xong lại nhấc bước đi đến nhà ăn.
 
Tô Mạt đành phải đi cùng, ngồi xuống ghế.
 
Sở Hà ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô, đặt đồ trên tay xuống, đồng thời, hất cằm ra hiệu cô bỏ tay lên bàn.
 
Vào buổi chiều, ánh mặt trời từ ban công chiếu vào cửa sổ sát đất, khiến cho không gian trở nên đặc biệt rộng rãi sáng sủa. Sau khi Tô Mạt đặt tay phải lên bàn, Sở Hà liền cúi đầu qua, tỉ mỉ xem chỗ ngón tay bị đâm vào của cô.
 
Khoảng cách giữa hai người rất gần, lúc anh tiến lại gần Tô Mạt có chút không tự nhiên. Nhưng dáng vẻ chuyên tâm chính nhân quân tử của anh khiến cô bẽn lẽn không quen, vì vậy mà cô chỉ có thể cố gắng không để ý đến cảm giác có hơi không thích hợp này, ngồi một cách ngay ngắn.
 
“Dùng bấm móng tay gắp nó ra.”
 
Tỉ mỉ xem xong, Sở Hà lại thở ra nói câu này, quay đầu lấy một cái bấm móng tay nhỏ trên giá đỡ ở phía sau, lần nữa cúi đầu xuống. 
 
Gai của xương rồng vốn không dễ gắp, anh viết truyện nên cận thị nhẹ, quá trình cầm bấm móng tay gắp gai nhỏ ra vốn không đơn giản, đến sau cùng, dứt khoát trực tiếp ra tay, hai ngón tay nặn chặt đầu ngón tay của Tô Mạt mới có thể từ từ lấy mấy cái gai ra. 
 
Lấy gai ra, anh thở một hơi dài, lại thuận tay dùng bông thấm nước sát trùng để chúi, sau đó, đem băng dán lên chỗ bị thương của cô.
 
“……Cám ơn.”
 

Giọng nói nhỏ như tiếng muỗi vo ve bên tai.
 
Sở Hà mỉm cười, “không cần.”
 
Trong phút chốc ngẩng đầu đầu lên, trên má có thứ gì đó mềm mà mảnh lướt qua, đợi anh bình tĩnh trở lại mới phát hiện là tóc của con gái.
 
Lúc nãy, khoảng cách giữa hai người quá gần.
 
Thu lại tâm tư, anh vô thức liếc nhìn Tô Mạt. Phát hiện ánh mắt của cô gái rơi xuống trên đầu ngón tay của mình, cô hơi cuộn tròn ngòn tay được anh dán băng lên, động tác vô ý mang theo chút tính khí trẻ con. Mà khuôn mặt gần trong gang tấc của cô, trẳng mịn để lộ ra một mảng hồng, giống như bôi lên một lớp phấn màu cực mỏng ... ...
 
Nhất thời xuất thần, ánh mắt chăm chú của anh quá trực tiếp, đến mức trong cả quá trình anh quan sát, khuôn mặt của Tô Mạt càng đỏ hơn.
 
“Khụ——”
 
Phát hiện ra điều này, Sở Hà vội thu lại tầm nhìn, sau khi ho khan một tiếng rất nhanh liền đứng dậy nói: “Tay bị thương thì thôi vậy, quay về nghỉ ngơi tốt.”
 
------Ngoài lề------
Nói một việc vớ vẩn ngoài lề.
 
Bắt đầu từ hôm nay, 12:30 trưa 23 hằng tháng, A Cẩm sẽ tặng 3 cuốn sách trên weibo, loại hình chủ yếu là các thể loại ngôn tình, các tiểu đáng yêu có hứng thú, có thể quan tâm weibo của A Cẩm. 
 
Hoạt động cụ thể nói rõ, khoảng 12 giờ hôm nay tôi sẽ để ở đầu weibo, mọi người xem cụ thể nhé.
 


Bình luận

Truyện đang đọc