XẤU HỔ


Ting - - 
 
Thang máy dừng ở tầng một.
 
Tâm trạng của Tô Mạt có chút khó mà khống chế, vừa bước nhanh ra ngoài, vừa cắn môi kìm hãm nước mắt lại. Nhưng hiệu quả không tốt lắm. Đợi cô đi ra khỏi tầng 1, bước xuống bậc thềm, gió đêm thổi đến trên khuôn mặt, đầu vừa ngẩng lên, nước mắt liền tuôn trào. 

 
Ở trong phòng lấy hết dũng cảm để chạy xuống, có thể đi đâu bây giờ? 
 
An Thành lớn như vậy, dường như không có nơi cho cô dung thân.
 
Cúi đầu xuống, hít sâu một hơi, mù mờ bước hai bước, ở phía trước hiện ra cái bóng bị ánh đèn phản chiều kéo dài. 
 
“……Tô Mạt?”
 
Sở Khê nhìn thấy cô, bất ngờ gọi một tiếng.
 
Tô Mạt lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô ấy lưng đeo một chiếc túi nhỏ hình vuông chạy đến trước mặt mình, trong đôi mắt to tròn, sự vui mừng vẫn chưa tan đi, lại bất ngờ che đậy lại.
 
“Thế này là thế nào?”
 

Nhìn thấy đôi mắt ướt át của cô, Sở Khê liền không thể lơ là. Ánh mắt liếc nhìn về phía cửa ra vào, “ai ức hiếp cậu vậy?”

 
Tô Mạt ngậm chặt môi, cúi đầu dùng ngòn tay chùi đi nước mắt, tiện thể lắc đầu.
 
Cô cảm thấy rất bối rối ... ...
 
Không chỉ vì dáng vẻ nhếch nhác của mình bị Sở Khê nhìn thấy, hơn nữa vì người đi theo sau Sở Khê. Cô đối với anh ấy có sự tôn sùng, nhưng ngày hôm nay, liên tiếp mất mặt khi đối diện với anh, thêm mấy lần nữa thì cô xấu hổ không ngẩng đầu nổi quá.
 
Không, đã không ngẩng đầu được nữa rồi ... ...
 
Vốn không nóng lắm, cô cũng không phải là người gặp phải việc tủi thân liền kể khổ với người khác, đặc biệt iệc bị vu cáo là kẻ trộm, nói ra sẽ khiến cho người khác khinh thường.
 
“Mình không sao, mình chỉ xuống đi dạo.”
Nói xong, cô liền cất bước muốn rời đi.
 
“Đi dạo gì chứ!”
 
Sở Khê là người có tính cách tùy tiện lại chính nghĩa, kéo lấy cánh tay cô, không chút lưu tình chọc thủng lời nói dối của cô, “lúc này đã 10 giờ rồi mà cậu còn đi dạo? Nước mắt thế kia còn bảo không sao? Có phải là Hứa Thiếu Huy ức hiếp cậu không?”
 
“ .. ... Không có.”
 
“Được rồi được rồi.”
 
Sở Khê thở dài, cúi người nhìn vào mắt cô, “đừng khóc nữa, cùng chúng mình đi lên đi. Cậu lại không quen thuộc nơi này, còn xinh đẹp như thế, một mình ở bên ngoài vào ban đêm rất nguy hiểm!”
 
“Mình chỉ đi dạo ... ...”
 
“Nghe lời Sở khê đi.”
 
Sở Hà đứng ở một bên bỗng nhiên nói.
 
Anh dáng cao chân dài, khí chất lại lạnh lùng ảm đạm, đứng ở đó không lên tiếng thật sự rất có cảm giác tồn tại. Bây giờ mở miệng, hiển nhiên không có cách gì khiến người khác coi thường sự tồn tại của anh, Tô Mạt vô thức đưa mắt lên nhìn, đúng lúc đối diện với ý cười ôn hòa của anh.
 
Vốn không có nơi nào để đi, lại thêm tâm trạng rối bời, lại bị Sở Khê nói có chút sợ hãi, không lâu sau, Tô Mạt thuận theo lời khuyên của Sở Khê, cùng họ đi lên nhà.
 
Bốn người đi đến trước cửa, đúng lúc gặp phải Tô Dương đang vội vàng đi xuống.
 
Tô Dương đưa mắt nhìn Tô Mạt, thở phào nhẹ nhõm, bước 3 bước lên phía trước, đè thấp giọng nói: “Dọa chết anh rồi, muộn như vậy còn chạy lung tung ... ...”
 
“Ai ức hiếp cậu ấy vậy!”
 
Ban đêm khá yên tĩnh, một câu của Tô Dương cho dù đã hết sức đè nén vẫn bị hai người còn lại nghe thấy, sắc mặt của Sở Khê trong chốc lát liền trở nên không tốt, ra mặt nói, “con gái người ta khóc như vậy mà anh còn hung hăng! Lúc này quay về cũng là tôi khuyên về, không nói cần các người!”
 
“……”



 
Tô Dương không hiểu chuyện gì nhìn cô một cái, lại nhìn về phía Tô Mạt, chuyển hướng nói: “Cậu Kiến Dân đã gọi cho anh mấy cuộc điện thoại, rất lo lắng cho em.”
 
“Em biết rồi, lát nữa em sẽ gọi lại cho cậu.”
 
“Không chuẩn bị về nhà?”
 
Tô Mạt im lặng một lúc, nói thật lòng: “Em không muốn về.”
 
Việc chưa rõ ràng, cô không muốn đối diện với Trương Vũ Vi và Hứa Thiếu Huy, bị mấy người hợp lại đối xử như vậy, sự bài xích và tủi thân trong lòng cô nhất thời vẫn chưa xua đi được. Nào có biết mình cùng với Sở Khê quay về có hơi không thỏa đáng, lúc này cũng không có chỗ nào khác, chỉ có thể cứng đầu quấy rầy người khác một chút, rồi lại suy nghĩ tiếp theo nên làm gì.
 
Nhiều năm không gặp, chỉ dựa vào giao tình lúc nhỏ và một chút đồng cảm, sự hiểu biết của Tô Dương đối với cô không được tính là sâu sắc, hiển nhiên cũng sẽ không có sự tín nhiệm hoàn toàn. Anh chỉ nói Tô Mạt thiếu tiền, lại không thể đứng trước mặt của Trương Vũ Vi và Hứa Thiếu Huy nhắc đến 3000 tệ, bây giờ thấy thái độ né tránh của Tô Mạt, sự ngờ vực ở trong lòng càng nhiều hơn.
 
Lặng lẽ thở ra một hơi, anh đưa tay kéo Tô Mạt qua một bên, âm thanh giảm đến mức thấp nhất, hỏi một câu: “Em nói thật cho anh biết, rốt cuộc có lấy dây chuyền của người ta không? Nếu đã lấy ... ...”
 
“Em nói là em không có!”
 
Một câu nói ra, giọng nói của Tô Mạt lại thay đổi.
 
Nét mặt khó coi, muốn khóc nhưng không khóc, dọa cho Tô Dương sợ.
 
Anh không dám tiếp tục hỏi, cảm thấy lòng tự tôn của Tô Mạt quá lớn, lại lo lắng sau khi quay về Trương Vũ Vi lại ầm ĩ lên, chỉ có thể thở dài, đi đến trước mặt Sở Hà nói: “Thật ngại quá, buổi tối trong nhà có chút mâu thuẫn, nếu hai người thuận tiện, thu nhận Tô Mạt một đêm.”
 
“Chúng tôi đã dỗ cô ấy rồi có hiểu không? Cần anh nói nhiều!”
 
Trong đầu bổ sung thêm một tình tiết, Sở Khê càng muốn kêu oan cho Tô Mạt, không đợi Tô Dương nói thêm câu nào khác liền đưa tay kéo Tô Mạt đi khỏi.
 
Sở Hà rơi lại đằng sau, gật đầu với Tô Dương rồi bước lên thềm.
 
Đưa mắt nhìn ba người đi vào, đầu của Tô Dương như ngày càng to ra, phiền muộn không thôi, tạm thời vẫn chưa lên nhà, châm một điếu thuốc đứng dưới lầu hút.
 
Không cần đứng song song, Tô Mạt cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Lúc đứng trong thang máy cũng có hơi khó chịu, cảm thấy bản thân có hơi khác người lại có chút mặt dày, nhưng việc đã đến bước này quả thật là nhất thời không có chủ ý gì, chỉ có thể đi theo hai anh em nhà họ Sở, cùng đi ra khỏi thang máy, đi vào nhà.
 
Sở Khê mở đèn hành lang rồi khom lưng thay giày, nghĩ đến lời của Tô Dương lúc ở dưới lầu, không nén nổi ngẩng đầu lên, có hơi nhiều chuyện hướng về phía Tô Mạt nghe ngóng: “Có phải là Hứa Thiếu Huy ức hiếp cậu? Mình biết anh ta đối với cậu không có ý tốt, ăn trong bát còn nhìn trong nồi, đàn ông quả thật không phải là thứ đồ tốt, cặn bã!”
 
“Khụ - -“
 
Trong phòng khách, vừa mới lấy nước uống một ngụm, Sở Hà suýt chút nữa bị sặc.
 
“ ... ... Nói sai.”
 
Đưa mắt lên nhìn anh, Sở Khê miệng nói như là anh cả, sau đó nở một nụ cười nịnh hót, tâng bốc nói, “trong số đàn ông em nói không bao gồm anh. Nếu đàn ông trên đời này đều giống anh thanh tâm quả dục như vậy, vậy thiên hạ nhất định thái bình có đúng không?”
 

Trong số đàn ông không bao gồm anh?
 
Thanh tâm quả dục?
 
Giữ mình trong sạch không thể dùng sao?
 
Nói cả nửa ngày vẫn không có câu nào nghe lọt, Sở Hà như cưới như không, “anh thấy môn văn của em là do thầy giáo thể dục dạy?”
 
“……”
 
Bị ghét bỏ, Sở Khê im lặng, đưa tay đến bên miệng, làm một động tác kéo miệng lại.
 
Hai anh em nói qua nói lại khiến cho bầu không khí thoải mái hơi, Tô Mạt đứng ở một bên quan sát, bất giác nghĩ: Hứa Thiếu Huy có ý với cô?
 
“Uống ngụm nước.”
 
Không đợi cô nghĩ ra lí do, trước mặt đã xuất hiện một cốc nước.
 
Sở Hà người cao chân dài, tay cũng đặc biệt dài, trắng trẻo như ngọc, khớp xương rõ ràng, lúc mắt cô nhìn qua, anh đưa cốc nước tới phía trước, cằm nhẹ hất, ra hiệu, “sao?”


 
------Ngoài lề------
 
Ngày đầu tiên sống cùng, không có chuyện gì chứ?
 
O(∩_∩)O ha ha~
 
Đáp án của chương trước là C. Trương Vũ Vi cố tình cất giữ sợi dây chuyền, chính là để đuổi Tô Mạt đi. Không biết mọi người có chú ý đến, hôm qua trong truyện, Trương Vũ Vi nhìn thấy Hứa Thiếu Huy nhìn Tô Mạt, sau đó cãi nhau quay về phòng, người làm bạn trai là Hứa Thiếu Huy không dỗ dành cô! Cho nên sau khi cô ta tức giận thì có cảm giác nguy cơ, không yên tâm để Tô Mạt sống chung với họ, suy nghĩ ra một cách để nhằm vào Tô Mạt. Một số bạn nói như vậy quá bỉ ổi, thật sự đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ, cô ấy cảm thấy việc này không quá lớn, tóm lại sẽ không làm ầm ĩ hơn nữa, cho nên sẽ không làm ảnh hưởng quá mức đến danh tiếng của Tô Mạt. Cứ cho là sau này lấy dây chuyền ra bị phát hiện, cùng lắm thì nói một câu “thật ngại quá, tôi lúc đó nghĩ là cô lấy, dù sao thì cô cũng nghèo nhất.”
 
Tóm lại, đừng xem đó là tội nhỏ.



 
 
 


Bình luận

Truyện đang đọc