XẤU HỔ


Trương Vũ Vi kéo cánh cửa nhà bếp ra, sắc mặt rất khó coi.
 
Công việc trong ngân hàng rất áp lực, cô hôm nay lại vì lúc họp lại tăng ca thêm một lúc, tâm trạng vốn rất bực dọc, cũng nghĩ đến việc về nhà liền có cơm ngon để ăn, sự bực dọc mới có thể hòa hoãn. Nào có từng nghĩ, lúc vừa vào cửa lại có thể nhìn thấy một màn thế này. 
 
Nói thật lòng, Hứa Thiếu Huy cũng đẹp trai, dáng người cao gần 1.8 mét, người ốm nhưng có dáng, dáng mắt như hoa anh đào, lúc cười dịu dàng có cảm giác phong lưu, trông có vẻ hơi không nghiêm túc, lại rất dễ khiến nữ sinh mặt đỏ tim đập. 

 
Điều kiện của cô lại không tồi, nhìn trúng anh cũng là một lí do rất lớn, chính là anh cũng khá đẹp trai. Tuy không thể so sánh với minh tinh người mẫu, cùng với Sở đại thần nhà bên cạnh cũng gần như nhau, nhưng trong cuộc sống hiện thực thì đủ dùng rồi, đem ra ngoài những bạn nữ cũng đều rất thích tiếp cận anh. Lúc trước cô còn vì anh cười đùa với chị em gái mà ghen tuông giận dữ, tuy như vậy nhưng cũng không có cảm giác tức giận như lúc này. 
 
Thứ nhất, cô cảm thấy Hứa Thiếu Huy không đến nổi mất hết nhân phẩm như vậy, đối với người bạn gái như cô sẽ nghĩ thế nào đây; thứ hai, lúc đó Hứa Thiếu Huy chưa từng có ánh mắt như thế này. 
 
Khoảnh khắc lúc nãy, khi anh nhìn Tô Mạt, ánh mắt chăm chú khiến lòng cô hoảng loạn. 

 
Lại nghĩ đến những khoảnh khắc lần trước mà cô bắt gặp, cả người Trương Vũ Vi đều không ổn, ánh mắt mạnh mẽ đến đáng sợ.
 
Hứa Thiếu Huy biết tính cô, cũng lo lắng cô không kiềm chế được mà nói ra lời gì đó không hay, bình tĩnh lại vừa mỉm cười vừa ôm vai cô dỗ dành: “Không phải nấu cơm sao? Tô Mạt xào thịt quá thơm, anh không nén nổi đi vào nếm thử, chính là đợi em và Tô Dương.”
 
“Bớt lời cho tôi!”
 
Trương Vũ Vi đẩy anh ra, dùng ngữ khí thiếu kiên nhẫn nói: “Tôi thấy anh có phải là thời gian dài đâm ra ngứa ngáy phải không? Sơn hào hải vị ăn quen rồi lại muốn nếm thử cháo? Sao anh không soi mặt mình vào nước tiểu, còn cho rằng mình là thế hệ giàu có sao? Tôi nói cho anh biết, điều kiện gia đình các người, bố mẹ tôi bây giờ vẫn chưa bằng lòng cho tôi theo anh!” 
 

Quê Hứa Thiếu Huy ở nông thôn, nhà của Trương Vũ Vi nằm ở khu thành thị giáp với An Thành, hơn nữa cô lại có công việc ổn định và vóc dáng dung mạo, bố mẹ luôn muốn cô tìm một nhân viên công vụ ở An Thành, kiểu có nhà có xe. Nhưng không biết làm sao mấy thanh niên mà người làm mai giới thiệu không mập thì lùn, Trương Vũ Vi không hài lòng bèn nhìn trúng Hứa Thiếu Huy, bố mẹ cô thấy thanh niên này thực sự có mấy phần năng lực, mua xe rồi lại chuẩn bị mở cửa hàng, tương lai cũng không khó để mua nhà, vì vậy mới miễn cưỡng cho hai người yêu nhau.
 
Những việc này, Trương Vũ Vi nói không chỉ một lần, Hưa Thiếu Huy trong lòng hiển nhiên cũng tồn tại khúc mắc, trước mặt Tô Mạt bị đâm chọt như thế khó tránh khỏi ngượng ngùng, không kiềm chế được trầm mặt xuống, lạnh giọng nói: “Được rồi, có thể nói ít 2 câu không, tôi làm gì mà cô vô duyên vô cớ nổi giận, đến mức đó sao?!”
 
“Ha ha~”
 
Trương Vũ Vi cười lạnh một tiếng, “bây giờ không đến mức đó, đợi hai người lăn trên giường thì đến mức đó có đúng không? Còn xào thịt? Xào thịt cần phải đứng gần vậy sao? Làm thuê chính là làm thuê, có cần phải ân cần như vậy không? Ngày ngày dọn dẹp vệ sinh rồi lại nấu ăn, sợ người khác không biết cô giỏi giang hay thế nào đây!” 
 
“Phịch!”
 
Trong nhà bếp, chiếc xẻng cơm trong tay Tô Mạt rơi xuống trên đất. 
 
Sau khi cô đến An Thành, đích thực là cảm thấy ngày nào cũng ra ngoài ăn quá tốn tiền, cho nên mới mua một ít thức ăn về nhà ngày nấu hai bữa. Ai có thể nghĩ là tài nghệ của cô khá như vậy, nấu mấy món ăn thường và mấy món ăn lót bụng, ba người đều thích ăn, còn cảm thấy sạch sẽ vệ sinh lại có lợi. 

 
Có thể được khen hai câu, có phiền phức một chút trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn, ít nhất trong quan hệ sống chung này bản thân có thể cống hiến, chứ không phải mỗi ngày về nhà đều phải đợi người khác bỏ tiền ra mua cơm về ăn. Lại có thể nghĩ đến được, vì cô chịu khó và đảm đang, khiến cho Tô Dương và Hứa Thiếu Huy cùng một lúc khen ngợi, vô tình khiến cho Trương Vũ Vi không vui.
 
Không phải sao?
 
Trong nhà có hai người con gái.
 
Cô vừa đến vừa dọn dẹp vệ sinh vừa nấu ăn, việc gì cũng chủ động làm, cái gì cũng biết, chân tay nhanh nhẹn tính tình lại tốt, người khác nhìn thấy cô thì tốt rồi, tương lai nếu kết hôn thì sẽ là vợ hiền mẹ tốt.
 
Ồ, cô là mẹ hiền vợ tốt, còn người chỉ thích ăn không thích làm thì sao?
 
Người so sánh với người, tức chết người, đây có lẽ là thể hiện ở mọi mặt, con gái luôn so bì, con trai ngược lại không để ý đến những việc này, chỉ cảm thấy những việc này đều là việc mà con gái nên làm, người khác biết vì sao cô lại không biết? Đều là con gái không phải sao? Vì sao con gái nhà người ta tốt như vậy, cô lại không có phẩm đức truyền thống ưu tú của con gái Trung Quốc biết chăm lo việc nhà, cần cù tiết kiệm, nhẫn nhục chịu khó chứ?
 
Trương Vũ Vi cũng cảm thấy tủi thân ... ...
 
Cô thức khuya dậy sớm vất vả đi làm, mỗi tháng kiếm được mấy nghìn tệ, đó cũng là đổi được từ vô số nụ cười và thời gian, cô về nhà liền thích nằm không thích di chuyển thì sao? Dựa vào đâu mà dọn dẹp nhà cửa những việc này đều do con gái làm? Trước đây cô không muốn làm, Hứa Thiếu Huy và Tô Dương cũng không dám sai bảo cô, mọi người hòa hợp sống là được rồi. Bây giờ thật chế giễu, xuất hiện một Tô Mạt, mới có mấy ngày, mọi người đều xem cô không đúng tý nào!
 
Bất mãn trong chuyện yêu đương, tủi thân trong công việc, xung đột trong cuộc sống, đều vì một mồi lửa nhỏ nhoi như vậy, trong chốc lát làm bùng nổ!
 
Nhưng sự bùng này là việc xảy ra trong chớp mắt, bình thỉnh trở lại cũng trong chốc lát, tiếng chiếc xẻng rơi xuống đất vang lên làm kinh động đến cô, quay đầu lại xem, phát hiện Tô Mạt trong nhà bếp vẫn chưa đi ra, Tô Mạt chỉ ngồi xuống quay lưng về phía Cô, nhặt chiếc xẻng lên, sau đó đi đến vòi nước để rửa. 
 
Động tĩnh ở bên ngoài, sự tranh chấp của hai người, Tô Mạt hiển nhiên nghe thấy. Nhưng nghe thấy thì có thể làm gì? Ngay bản thân cô cũng cảm thấy lúc nãy Hứa Thiếu Huy lúc nãy cách cô quá gần, Trương Vũ Vi chứng kiến một màn này tâm trạng như thế nào cô nghĩ cũng biết được, cô ấy là bạn gái chính thức, nổi nóng tức giận không phải rất bình thường sao? 

 
Nhưng, làm thế nào tự mình an ủi, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu ấm ức, cô ngày ngày nấu ăn, vì một câu khen ngợi của họ mà vô cùng vui vẻ, thật lòng muốn cống hiến cho mọi người, căn bản không phải vì thể hiện, càng không phải để hấp dẫn Hứa Thiếu Huy!
 
Đứng thẳng lưng trước bồn rửa, cô cúi đầu, mắt nhìn chiếc xẻng được rửa sạch, ra sức kìm nén cảm giác cay cay nơi khóe mắt. 
 
Trong môi trường sống không quen thuộc này, cô không muốn đẩy cửa ra ngoài, cũng không ra sức giãi bày ai đúng ai sai, nghe thấy những câu châm biếm trách cứ của cô ấy, Tô Mạt thậm chí cảm thấy sợ hãi hèn yếu, cô vốn không biết tranh cãi với người khác, việc duy nhất có thể làm chính là im lặng, cố gắng làm giảm đi cảm giác tồn tại của bản thân, đồng thời khuyên nhủ bản thân: Trương Vũ Vi chỉ là tâm trạng không tốt lại hiểu lầm mới nổi giận, cũng không phải nhằm vào cô, đợi lát nữa cô ấy hết giận thì việc này cũng sẽ trôi qua. 
 
“Phiền chết được!”
 
Trong phòng khách, Trương Vũ Vi lại nhớn nhác nói một câu, sau đó là tiếng dậm chân, cô ta phịch một tiếng đá cửa phòng ra, nhốt bản thân ở trong phòng. 
 
------Ngoài lề------
 
Viết đến đây, cảm thấy đặc biệt phức tạp.
 
Kết hôn mấy năm nay, đặc biệt nhận ra được, có khi một số việc, thật sự không có cách nào để giãi bày ai đúng ai sai. Giống như hôm nay, lúc tôi và mẹ chồng có mâu thuẫn, tôi cảm thấy vô cùng vô cùng tủi thân, tôi cống hiến cho gia đình nhiều như vậy, người vất vả nhất, vai trò của nàng dâu thật không dễ đảm nhiệm. Lúc đó chồng tôi nói với tôi: “Gia đình không phải là nơi nói chuyện đạo lý, em muốn nói đạo lý ở trong nhà, giãi bày ai đúng ai sai có tác dụng gì? Tranh luận tình cảm đã mất đi, nhà không giống nhà, em cảm thấy trong đoàn thể này ai có thể vui vẻ, ai có thể thoải mái?” 
 
Lúc đó tôi cảm thấy không phải như vậy, nhưng bây giờ quay đầu nhìn lại, đặt mình vào hoàn cảnh người khác, cảm thấy mẹ chống vất vả không ít hơn tôi, nuôi lớn con trai còn phải chăm sóc cháu gái, nào có ý kiến gì, vốn không phải nhằm vào tôi, chỉ là bất đồng về quan điểm. Cho nên có thể trở thành người một nhà là duyên phận, hi vọng tất cả mọi người đều có một gia đình viên mãn.
 


Bình luận

Truyện đang đọc