XẤU HỔ

Hai người một trước một sau, trên đường đều không nói gì cả.

Lúc đi vào thang máy, Tô Mạt đem túi nhựa trong tay đặt xuống đất, phép tắc đứng ở một bên, giữ khoảng cách nhất định với Hứa Thiếu Huy.

Cúi mắt nhìn cô, Hứa Thiếu Huy hiển nhiên có thể cảm nhận được thái độ của cô đối với mình, không hiểu sao, trong lòng không thoải mái.

Mấy hôm nay, anh và Trướng Vũ Vi luôn chiếc tranh lạnh.

Nói đến vẫn là vì chuyện của Tô Mạt. Lúc trước Trương Vũ Vi nói mình mất dây chuyền, anh vốn không hoài nghi, liền đứng về phía cô, giúp đỡ tìm kiếm, thậm chí chất vấn Tô Mạt. Nhưng trên thực tế, sợi dây chuyền đó của Trưỡng Vũ Vi vốn không mất, sau khi Tô Mạt dọn đi mấy ngày cô liền lén đeo, có một hôm buổi tối quay về quên tháo xuống, lúc hai người thân mật, anh hôn cô liền phát hiện ra.

Nhắc đến liền phiền muộn, lúc đó, anh lại vô tình trực tiếp hỏi ra. 

Có lẽ là vì ngữ khí hỏi chuyện của anh có vấn đề, hoặc vì anh không thể tránh được việc nhắc đến tên Tô Mạt, Trương Vũ Vi lúc đó trực tiếp bùng nổ, việc đó vẫn chưa làm xong thì không nói, mấy ngày liền sau đó, cô ấy đều không cho mình chạm vào.

Vốn là cô không đúng, lúc này còn vô cớ nổi giận, anh hiển nhiên rất bất mãn, đêm đó chưa thỏa mãn nên trực tiếp nói lời thô lỗ, bảo cô đến từ chỗ nào thì quay về chỗ đó, dẫn đến việc Trương Vũ Vi mấy đêm liền không quay về, hôm nay cũng vậy, không gọi điện không tin nhắn, cùng anh chơi trò chiến tranh lạnh.

Yêu nhau lâu như vậy, anh thực sự đã chịu đựng đủ bệnh công chúa của Trương Vũ Vi, bây giờ nghe thấy người nhà ở trong điện thoại giục kết hôn giục đính hôn đều cảm thấy phiền. Tuy nói đều kiện của anh ở thành phố lớn không được xem là tốt, nhưng nếu ở quê thì cũng không phải là tệ. Cưới vợ là để thỏa mãn qua ngày, chứ không phải là để nâng chân thối, loại tâm trạng càng nghĩ càng thấy thiệt thòi này, lúc nhìn thấy Tô Mạt liền trực tiếp tăng thêm gấp mấy lần.

“Ding.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thang máy dừng lại ở tầng 33, Hứa Thiếu Huy thu lại tâm tư, xách hai cái túi đi ra ngoài.

Tô Mạt rủ mắt nhìn cái túi ở dưới chân mà anh ta không hề quan tâm, trong lòng không còn gì để nói, cũng không nghĩ nhiều, im lặng xách ra ngoài thang máy giúp anh ta.

Trong phòng hình như không có người, cô cũng không đi vào, Hứa Thiếu Huy lấy chìa khóa mở cửa, cô trực tiếp đem túi đồ đặt xuống bên cạnh chân anh, nói một câu: “Cái này anh tự mình xách vào nhé.”

“Đợi chút.”

Cửa chống trộm “lộc cộc” mở ra, Hứa Thiếu Huy trong nháy mắt nắm lấy tay cô, không nén được phân trần: “Có chút chuyện muốn nói với em.”

“Bỏ ra.”

Tô Mạt bị động tác nắm tay của anh ta dọa sợ, bình tĩnh lại vội tách tay anh ra, lại không ngờ Hứa Thiếu Huy nắm rất chặt, không những không buông ta, còn vào lúc cô vùng vẫy tiếp tục nói: “Em hiểu bao nhiêu về con người anh ta? Mới có mấy ngày đã đến cới nhau rồi? Anh giữ bí mật giúp em, không nói với Tô Dương. Bây giờ em chia tay với anh ta vẫn còn kịp, đến với anh, chuyện lúc trước anh sẽ không tính toán, em có thể không làm thêm, học phí bốn năm đại học anh sẽ trả giúp em.”

Mấy hôm nay, anh cố ý hay vô tình để ý đến xu hướng của Tô Mạt, hiển nhiên phát hiện cô tuy ở cùng với Sở Hà, vẫn tiếp tục đi làm, ý nghĩ nghi ngờ cô tiếp cận kim chủ trước đó cũng thay đổi hoàn toàn, chỉ cho rằng Sở Hà bỏ thuốc mê cô, chiếm tiện nghi của cô. Trực tiếp lấy việc trả học phí giúp cô làm mồi nhử, cũng là vì anh thực sự khá rõ, bây giờ điều mà người này cần là gì.

Nào ngờ, Tô Mạt nghe thấy lời anh nói, sau khi nhìn anh với ánh mắt không thể tin được, cô vùng vẫy càng mạnh hơn, trong miệng còn giận dữ bừng bừng nói: “Bệnh thần kinh, ai nói tôi cần anh trả giúp tiền học phí, ai muốn đến với anh!”

Nói xong, cô một tay tách tay anh ra ra, nhấc chân lên đá vào chân anh, vì một tay không thoát ra được, khuôn mặt nhỏ giận đến đỏ bừng.

“Ding.”

Tiếng thang máy mở ra, truyền đến cùng với tiếng mở cửa chống trộm.

Cảnh tượng nhìn thấy đầu tiên khiến cho khuôn mặt Sở Khê cứng đờ, Trương Vũ Vi ở bên cạnh đã xông lên trước, đưa tay lên hướng về phía mặt Tô Mạt.

“Cô làm gì vậy!”

Tay cô ta chưa dán xuống, cánh tay giơ cao đã bị người khác giữ chặt lại.

Sở Hà cúi xuống nhìn cô ta, khuôn mặt lạnh lùng. Một bàn tay khác kéo Tô Mạt về phía sau người mình, lúc này mới đối diện với sắc mặt căng chặt của Hứa Thiếu Huy, giọng nói trầm trầm: “Có ý gì?”

“Buông tôi ra!”

Không đợi Hứa Thiếu Huy trả lời, cánh tay bị nắm chặt của Trương Vũ Vi đã giãy ra khỏi, tức giận bất bình nói: “Anh sao lại không hỏi con hồ li tinh này có ý gì?! Thế nào, đây là phát hiện hai hôm nay tôi không có nhà, lại rục rịch đi dụ dỗ người khác.”

“Tôi không có!”

Bị sỉ nhục trước mặt Sở Hà, Tô Mạt chỉ cảm thấy vừa khó chịu lại áp bức, mở miệng giải thích: “Tôi chỉ gặp anh ta dưới lầu mà thôi, anh ta xách ba túi đồ, bảo tôi xách giúp một túi, tôi giúp đỡ mang lên lầu, anh ta lại kéo tay tôi nói những lời không rõ ràng, tôi không có dụ dỗ anh ta.”

Nói đến câu cuối cùng, cô tức giận đến mức khóe mắt đỏ hoe.

“Cô nói cô không có thì là không sao? Chứng cứ đâu? Ồ, anh ấy kéo tay cô, anh ấy sao lại không kéo tay Sở Khê, sao không tự mình xem lại bản thân cô!”

“Cô nói chuyện kiểu gì đấy, liên quan gì đến tôi!”

Ở bên cạnh, Sở Khê bình tĩnh lại liền trực tiếp tức giận, nói xong, ánh mắt còn dừng lại trên người anh họ mình, thế nào cũng không dịch chuyển đi được.

Đây không phải là dáng vẻ bênh vực, thật sự có hơi nhiệt tình quá mức. 

Hai người này ……

Cô đang cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, liền nghe thấy anh họ mình cười nhạt một tiếng, nhìn Trương Vũ Vi, giọng nói nhàn nhạt: “Tôi là chứng cứ.”

Trương Vũ Vi+Sở Khê:“……”

Vẫn chưa hiểu rõ câu nói này, hai người lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh: “Cô ấy có người bạn trai là tôi, còn cần phải cướp bạn trai cô?”

Trương Vũ Vi: “......” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nghiếng răng nhìn chằm chằm vào Tô Mạt, cô ta lại không phản bác được câu nói này.

Rõ ràng biết được Hứa Thiếu Huy có ý với người khác, vẫn cố chấp không thừa nhận, đem mọi việc đổ lên người Tô Mạt. Bây giờ thì tốt rồi, Sở Hà cũng trực tiếp dùng sự lô-gich để đối đầu với cô, trong lời nói đều là sự khinh thường đối với hai người.

Nhất thời, trong hành lang trở nên yên tĩnh.

Tô Mạt ngẩn ngơ nhìn Sở Hà, Sở Hà nhìn chằm chằm vào Hứa Thiếu Huy sắc mặt khó coi từ đầu đến cuối không nói gì, thở một tiếng, sau đó lạnh lùng nói: “Đừng để tôi biết được có lần sau.” 

Nói xong, ôm lấy đầu vai Tô Mạt đi về phía nhà.

Mất hết thể diện, sắc mặt của Hứa Thiếu Huy tái mét, quay đầu nhìn khuôn mặt bị sự ghen ghét chiếm lĩnh của Trương Vũ Vi, thấy hai người sắp đi đến cửa nhà, nhất thời không cam lòng, hét lên: “Có dũng khí thì cưới cô ta!”

Nghe vậy, bước chân của Sở Hà dừng lại.

Hứa Thiếu Huy cười lạnh, “Tôi nói cho anh biết, cô ta là một đứa con hoang có người sinh không có người dạy, loại tiểu tam, mẹ cô ta đã tự sát, anh hỏi cô ta, có biết mẹ mình là ai......”

------Ngoài lề------

Ài, cảm giác hình như thêm ba chương nữa vẫn không thể kết thúc được  o(╥﹏╥)o

Bình luận

Truyện đang đọc