XIN CHÀO, DỊU DÀNG

Từ Tán tắt Zhiliao đi, nhìn lên Lam Thiên Nhiên. Người kia đang đánh chữ trên điện thoại, đôi mắt nhìn xuống, giống hệt với dáng vẻ nghiêm túc đọc sách thời còn đi học.

Từ Tán thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, như chim nhỏ đang cất cánh bay lên vậy.

Gió núi thoáng qua, chuông gió kêu tinh tang. Tiếng vọng vào tai Từ Tán, rồi xuôi vào trong tim, nghe như tiếng chim én đầu tiên giữa sớm mùa xuân, đánh thức miền đất bị băng tuyết bao phủ. Từ đấy, tuyết đông tan đánh thức cỏ cây, gió xuân về muôn hoa đua nở.

Từ Tán nhìn Lam Thiên Nhiên thật lâu, đến khi người kia gõ chữ xong gửi tin nhắn đi rồi, anh mới lên tiếng: “Có phải cậu cố ý đến tìm tôi không?”

“Cũng có thể nói như vậy.” Lam Thiên Nhiên không phủ nhân, anh nhìn lại Từ Tán, nói: “Người trong công ty cậu nói cậu tự cho mình nghỉ phép, tôi nghĩ cậu có thể sẽ đến đây, nên qua xem thử.”

“Cậu đối xử tốt với tôi, thật ra cậu nghĩ gì vậy?” Từ Tán nhìn Lam Thiên Nhiên, nhích lại gần anh thêm một chút.

“Tốt với cậu? Không có đâu…” Lam Thiên Nhiên sửng sốt, sau đó suy nghĩ rất nghiêm túc: “Cậu nói vấn đề giới hạn trong quan hệ nhân sinh à?”

Sau đó anh tự kiểm điểm: “Đột nhiên đến tìm cậu đúng là không phù hợp lắm. Xin lỗi, tôi suy nghĩ không chu toàn.” Anh phát hiện khoảng cách giữa mình và Từ Tán hơi gần, thế là nhích về sau một chút.

Gió núi mát mẻ phất qua rừng cây, Từ Tán phóng tầm mắt nhìn về phía chân trời, giữa dãy núi và bầu trời đằng xa dâng lên một vầng sáng đỏ vàng rực rỡ, tưởng như trời cũng đang đỏ mặt.

Trời mà có tình thì cũng biết đau buồn. Ông trời thế nào thì không biết, nhưng Lam Thiên Nhiên quả thật là đã thiếu mất sợi dây thần kinh nào đó.

Từ Tán đưa di động cho Lam Thiên Nhiên: “Nghe này, cậu nhạy cảm lầm chỗ rồi.”

Mượn động tác này, anh nắm lấy tay người kia.

Lam Thiên Nhiên còn lờ mờ: “…Ừ?”

“Ý tôi muốn nói, cậu hiểu lầm tôi rồi, tôi rất rất rất vui vì cậu đến tìm tôi.” Từ Tán cười rồi buông tay Lam Thiên Nhiên ra, nhưng đồng thời cũng nhích lại gần bên người kia một chút: “Bất cứ khi nào nhớ tôi, cậu đều có thể đến tìm tôi, hoặc là gọi điện, làm sao cũng được.”

Lời nói vừa rồi khiến Lam Thiên Nhiên cảm thấy hơi kỳ lạ, hoặc cũng có thể Từ Tán ở bên cạnh người thân thuộc thì có phong cách này? Gọi là “ung dung tự tại, muốn nói gì thì nói, cũng có thể đùa giỡn tùy thích.

Lam Thiên Nhiên thử tìm cách tiến vào trạng thái, đáp trả bằng giọng điệu hơi vui đùa: “Bất cứ lúc nào thì không đến nỗi, tôi sẽ không làm phiền cậu lúc nửa đêm.”

Từ Tán cũng đùa: “Vậy dù không có việc gì tôi cũng có thể tìm cậu chứ? Đương nhiên, sẽ không đánh thức cậu vào nửa đêm.”

Lam Thiên Nhiên cười đáp: “Tất nhiên là được, rất công bằng.”

“Đúng vậy, cậu biết tôi là người không bao giờ chịu thiệt thòi mà.”

Lam Thiên Nhiên bật cười.

Gió đêm khoan khoái, hai người rời khỏi đình Vọng Phật, tiếp tục xuống núi.

“Có người bảo tôi là Họa bì*.” Từ Tán: “Tôi giống lắm sao?”

* Họa bì: một câu chuyện về yêu quái đội lốt da người trong tuyển tập Liêu trai chí dị.

Khi anh rửa tay, La Tiểu Duệ cũng chen đến bên cạnh bồn rửa: “Anh Tán, anh với Phó tổng Lam không có chuyện gì chứ hả, lúc họp anh cứ nhìn người ta hoài.”

“Đừng có nói bậy.” Từ Tán lùi về sau hai bước, ngửa người ra sau, nhìn ra bên ngoài một cái. Thấy không có ai, anh mới quay trở lại trước bồn rửa, giật tờ khăn giấy lau tay.

Lam Thiên Nhiên trở thành đối tượng bị cô lập.

Cảnh sát giao thông xem xong thì quy mọi trách nhiệm cho tóc vàng: “Sau này lái xe cẩn thận đó.”Mọi người đều cười, trừ Lam Thiên Nhiên.

Lam Thiên Nhiên chưa xác định được ý của anh, chỉ đánh giá: “Ý nói cậu đẹp à?”

“…” Từ Tán cười hỏi lại: “Tôi đẹp?”

Lam Thiên Nhiên rất chân thành: “Đẹp mà.”

“Cảm ơn.” Từ Tán trả lại cho Lam Thiên Nhiên một cái liếc mắt đưa tình, chọc người kia bật cười. Anh nói tiếp: “Nhưng không phải thế, không có ý khen tôi đẹp, mà ý bảo tôi che giấu nội tâm của mình, đeo mặt nạ đi khắp nơi.”

Lam Thiên Nhiên: “Cậu không đeo mặt nạ, cậu rất đơn giản, dễ hiểu hơn đa số người bên ngoài kia.”

“…Cậu thấy vậy thật à?” Có lẽ đây là lần đầu tiên Từ Tán nghe có người miêu tả mình là đơn giản.

“Ừ, cậu có logic của mình, nhiều người khác rất hỗn loạn, không thể đoán được hành vi tiếp theo của họ là gì cả.” Có logic nghĩa là hành vi rất dễ đoán trước, nên mới là đơn giản.

“Cậu nói tôi rất lý trí?”

“Không phải, đôi khi cậu…” Lam Thiên Nhiên dừng một lúc, anh đang tìm từ: “Cũng rất cảm tính.”

Từ Tán phì cười, sờ lên một cái cây ven đường. Đáng lẽ Lam Thiên Nhiên sẽ nói là có những lúc anh rất bốc đồng, nhưng vì thấy anh không thích từ này, mới đổi một từ khác.

“So sánh con người với Họa bì không hợp lý, tôi cảm thấy con người cũng như củ hành tây, do rất nhiều lớp tạo thành.” Lam Thiên Nhiên nói.

“Thật không? Tôi chỉ nghe nói cuộc sống cũng như một củ hành tây, cứ lột xuống một lớp lại một lớp, rồi sẽ đến phần mà ta phải rơi nước mắt.”

“Con người cũng vậy.”

“Ừ.” Từ Tán không nhịn được, cười thành tiếng: “Không ai sống dễ dàng cả.” Anh cười rất thoải mái.

Lam Thiên Nhiên nhìn lên, thấy được đôi mắt của người nọ sáng long lanh, lại như lấp lánh ánh nước. Lòng anh bỗng thấy rung động lạ kỳ, nửa như vui mừng nửa lại bi ai. Như dòng nước dịu dàng cuốn lấy cánh hoa, ánh mắt anh vờn quanh Từ Tán một vòng, rồi mới trôi xa.

Hai người đã xuống dưới núi, Lam Thiên Nhiên nhìn lên trời, ánh tà dương ở cuối chân trời đã ảm đạm đi hẳn rồi.

“Bây giờ cậu lại đi lên núi, đến nửa đường là trời đã tối rồi.”

Từ Tán ngẩng đầu nhìn trời: “Không sao, có trăng.”

Vầng trăng trắng ngà treo trên không trung, chờ khi trời tối hẳn, nó sẽ sáng hơn.

Một người thanh niên mặc áo kiểu cổ may bằng vải bố bước lại gần: “Anh Lam?”

Tay của người này cầm một cái túi vải bạt, trên in tranh non nước vẽ kiểu thủy mặc. Túi này hẳn là sản phẩm của Sơn Thủy Điền Viên, còn người thanh niên này là nhân viên làm ở đó.

“Là tôi, cảm ơn.” Lam Thiên Nhiên vươn tay nhận cái túi trong tay người kia, mở ra nhìn rồi đưa lại cho Từ Tán: “Đồ ăn vặt, cậu mang lên trên đó ăn.”

“Cậu tốt với tôi thế.” Từ Tán nhận lấy, lật xem thử mấy món lặt vặt bên trong rồi nhặt ra được một túi thịt khô, trêu đùa, “Nhiên, cậu quên là trên kia ăn chay à.”

“…Đúng là quên.” Lam Thiên Nhiên cúi đầu xem lại trong túi: “Đều là thịt sao?”

Người thanh niên vội nói: “Còn có mứt trái cây, thuần tự nhiên không chất bảo quản.”

Lam Thiên Nhiên cùng người nọ nhặt hết những món thịt trong túi vải bạt ra.

Từ Tán đứng nhìn Lam Thiên Nhiên bận rộn, dùng mắt thay cho máy chụp hình, ghi lại khung cảnh trước mặt. Đây là một hồi ức tốt đẹp, nhất định phải ghi lại.



Khi chia tay, Lam Thiên Nhiên bảo Từ Tán mang theo di động của mình: “Lên đến nơi thì nhắn tin cho tôi.”

Từ Tán không muốn, bèn nói: “Sợ tôi gặp chuyện à? Sáng mai cậu lên núi thăm tôi là biết tôi có sao hay không thôi mà.”

Lam Thiên Nhiên nhét điện thoại vào túi vải bạt đựng mứt trái cây: “Mang theo, ngày mai tôi lên tìm cậu để lấy lại.”

Ánh trăng như nước, nhuộm sắc đêm thành một cuộn tranh thủy mặc với sắc thái sinh động. Từ Tán thong thả bước dưới ánh trăng, giữa gió núi, lắc la lắc lư đi lên núi.

Đến cổng chùa, đặt chân lên con đường lát gạch xanh, Từ Tán mò ra một gói mứt trái cây, mở ra lấy một miếng cho vào miệng, vừa nhai vừa gửi tin nhắn cho Lam Thiên Nhiên: Tôi đến rồi. Anh còn chụp một tấm hình ngôi chùa dưới trăng gửi kèm.

Lam Thiên Nhiên trả lời: Ngày mai cần dậy sớm không? Ngủ sớm đi.

“Xin chào, anh là anh Từ Tán phải không?” Đột nhiên có người lên tiếng.

Từ Tán hít một hơi thật mạnh, mứt trái cây trong miệng suýt nữa thì trôi tuột vào khí quản. Anh nhìn về phía vừa phát ra âm thanh, một người bước ra từ dưới bóng cây đen đúa. Đây là một người đàn ông khoảng chừng 40 tuổi, không phải hòa thượng, càng không giống người giúp việc trong chùa.

“Đúng, tôi là Từ Tán.”

“Anh có rảnh không? Ông Nhạc cần gặp anh.”

Người được gọi là ông Nhạc lại còn có thói quen “triệu kiến” người khác như thế này, Từ Tán chỉ quen có một, chính là Nhạc Trĩ, cậu họ của Hạng Vãng.

Từ Tán được đưa đến trong khu nhà riêng mà anh đã đi ngang qua vào chiều nay.

Người dẫn đường hỏi: “Anh Từ, di động của anh có thể giao cho tôi giữ tạm hay không?”

Từ Tán cho điện thoại vào túi vải bạt, rồi đưa cả cái túi cho người kia.

Nhạc Trĩ đang ngồi trong phòng, trên bàn trước mặt đặt một cái laptop cỡ lớn đang phát tin tức của Minh: Một nhóm lãnh đạo đang họp, trên đó có chính Nhạc Trĩ cùng với vài đồng nghiệp của ông ta.

Từ Tán nhanh chóng nhớ lại tình hình của thành phố Minh hiện giờ, nghe nói người cầm quyền sắp về hưu rồi, không biết Nhạc Trĩ có cơ hội kế nhiệm không. Danh tiếng của Nhạc Trĩ hình như rất tốt, nhưng ông ta còn một đồng nghiệp họ Lý cũng không thua kém gì.

Trên màn hình máy tính, Nhạc Trĩ ngồi chung một hàng với vị kia. Tuổi tác hai người tương đương nhau, thuộc hàng tuổi trẻ tài cao giữa một tập thể đa số là người lớn tuổi có đức cao vọng trọng. Cả hai đều có ngoại hình rất phong độ, cách phát biểu cũng kiên quyết, tràn đầy sức thuyết phục và sức cảm hóa. Nếu chỉ xét về bề ngoài, rất khó để đoán được sau cùng thì ai sẽ là người về đích trước.

Nhạc Trĩ xem xong tin tức mới ngẩng đầu lên nhìn Từ Tán: “Ngồi đi.”

Trừ chiếc bàn vuông trước mặt Nhạc Trĩ có ghế ra thì không còn nơi nào để ngồi nữa, Từ Tán đành ngồi bên bàn.

Nhạc Trĩ nói: “Công ty của cậu gần đây phát triển khá tốt, cố gắng làm, biết đâu sang năm có thể giành Giải doanh nghiệp internet toàn quốc.”

Từ Tán hơi cúi đầu, im lặng lắng nghe như thời còn đi học bị gọi lên văn phòng giáo viên chủ nhiệm vậy, sau đó chỉ gật đầu phụ họa.

Bình luận về sự nghiệp của Từ Tán xong, Nhạc Trĩ nói tiếp: “Hạng Vãng xem cậu là anh trai, nếu nó làm bừa, cậu cũng phải dạy bảo nghiêm khắc hơn.”

Từ Tán: “Cậu ấy không làm bậy, rất biết giới hạn. Chuyện lúc trước là tại tôi, vì cậu ấy giúp tôi nên mới bị liên lụy.”

Anh biết hôm nay Nhạc Trĩ gặp mình là vì chuyện Hạng Vãng bị bắt vào cục cảnh sát lần trước, đại khái là muốn răn dạy một phen, dù bề ngoài thì nói rằng Hạng Vãng làm bừa, nhưng thật ra đang ám chỉ anh làm bậy.

“Cậu và Hạng Vãng, còn cậu sinh viên kia…” Nhạc Trĩ không nói tiếp, ông ta đang chờ Từ Tán tự lĩnh ngộ.

Từ Tán không phải là người thư ký có thể đọc được những biểu cảm nhỏ của Nhạc Trĩ, nên không thể đoán ra diễn biến vở kịch trong lòng ông ta, chỉ có thể vừa đoán vừa nói: “Tôi và cậu sinh viên kia đã ký thỏa thuận bảo mật, cậu ta không dám làm gì, mà dù có làm thì cũng không thể dính dáng đến Hạng Vãng.”

Nhạc Trĩ nhíu mày nói: “Tôi biết, tôi không nói cái này.” Nhưng ông ta lại không chịu nói thẳng ra rốt cuộc là muốn cái gì.

Từ Tán không đoán được, cũng không muốn đoán bừa, nên chỉ có thể im lặng, lấy bất biến ứng vạn biến.

Sau cùng, Nhạc Trĩ từ bỏ việc chơi đố chữ với Từ Tán, chỉ nói: “Lần sau phải cẩn thận, chú ý an toàn.”

“Tôi biết, cảm ơn chú Nhạc đã quan tâm.”

Cách xưng hô mà Từ Tán dùng khiến Nhạc Trĩ phải nhìn anh một cái.

Lần đầu tiên Nhạc Trĩ gặp Từ Tán cũng ở một nơi gần giống như bây giờ, nhưng không phải là chùa, mà là một trang viên của gia đình Hạng Vãng. Lần đó là một buổi tiệc của nhà họ Hạng, Nhạc Trĩ rất bận nên chỉ vội vàng ghé qua rồi phải đi ngay theo lịch trình từ trước. Trước khi đi, ông ta cũng khách sáo vài câu với tất cả khách dự tiệc, bao gồm cả Từ Tán. Khi ấy, ông ta nói vài câu mang ý quan tâm với Từ Tán. Anh đáp lại bằngmột câu “cảm ơn chú Nhạc đã quan tâm” rất đúng mực.

Sau khi lên xe, Nhạc Trĩ còn nói với thư ký rằng cuối cùng thì Hạng Vãng cũng tìm được một người bạn khảng khái đáng tin cậy. Trước kia bạn của hắn chỉ có hai loại, một là lúc nào cũng cười cợt, nhìn là biết không thể dựa vào; hoặc là cứ run rẩy sợ sệt, sợ ông ta như sợ cọp.

Nhưng rồi khi cho người điều tra, ông ta lại phát hiện Từ Tán không đáng tin như vẻ bề ngoài. Chỉ riêng việc “thi đậu Đại học Minh, nhưng không học cho xong” đã khiến Nhạc Trĩ không hài lòng. Rồi đến “đầu óc thông minh, nhưng không đi đường ngay mà lại làm nghề vớt tiền” càng làm cho Nhạc Trĩ kiêng kỵ. Cũng may là Từ Tán không còn đi đường tắt nữa, nếu không thì Nhạc Trĩ tuyệt đối không để cho Hạng Vãng qua lại với anh.

Từ ngày đó đến nay đã gần 5 năm rồi, khoảng thời gian này xảy ra không ít chuyện, khiến cho Nhạc Trĩ thay đổi một vài quan điểm về Từ Tán. Ông ta vẫn không thích Từ Tán lắm, nhưng buộc phải thừa nhận rằng qua lại với người thông minh cũng bớt phiền toái, vì họ chẳng những không gây ra thêm rắc rối, mà còn có thể giúp ta giải quyết vấn đề. Ví như vấn đề “tuổi dậy thì” của Hạng Vãng, từ ngày có Từ Tán, về cơ bản là anh đứng ra dạy dỗ hắn, và hầu như không xảy ra chuyện gì.

Nhạc Trĩ chuyển sang một chủ đề thoải mái hơn, có vẻ chỉ để quan tâm đến thế hệ sau: “Cậu lên núi mấy ngày?”

“Hôm nay là ngày thứ ba, nhưng vẫn không thể tĩnh tâm được, nên chiều nay xuống núi dạo một vòng.”

“Có cảm ngộ gì không?”

Từ Tán cảm thấy mình cứ như đang bị bắt trả bài, mà câu hỏi này lại là kiểu không có đáp án chính xác. Anh có sao nói vậy: “Người ở cảnh giới khác nhau, những gì thấy được hiểu được cũng khác nhau. Như tôi thì không có cảm ngộ gì cả, cũng không nhất thiết phải có, lên núi chỉ để tĩnh tâm thôi.”

“Cậu nghĩ được như vậy là tốt rồi.” Nhạc Trĩ dường như khá hài lòng với câu trả lời của Từ Tán.

Nói chuyện với Nhạc Trĩ xong, Từ Tán nhận lại di động của Lam Thiên Nhiên. Vừa ra khỏi cửa khu nhà, anh đã lập tức mở ứng dụng chat ra, Lam Thiên Nhiên không gửi thêm gì nữa, có thể là vì anh chưa trả lời tin nhắn trước.

Anh đi men theo con đường lát đá về hướng phòng của mình, giữa đường thì đi ngang qua một hồ nước, anh ngồi lại bên bờ hồ, ngắm bóng trăng dưới nước, rồi lấy di động ra nhắn lại cho Lam Thiên Nhiên: Trăng hôm nay rất đẹp.

Câu này khiến anh nhớ lại Tạ Khai Ngôn. Tại sao anh lại đồng ý chung sống với cậu ta?

Anh nhìn lại bóng trăng vàng bóng của chính mình trên mặt hồ.

Là vì trông người mà nhớ đến mình. Anh cảm thấy bản thân đáng thương, nên những thứ mà anh nhìn thấy cũng chỉ có chính mình: Hoa giữa cơn mưa, một con chó hoang gầy như que củi, người tội nghiệp phải đi sớm về khuya, tất cả đều là anh.

Hạng Vãng ngây thơ dễ lừa, ngơ ngác như nai tơ lúc vừa gặp cũng là anh.

Tạ Khai Ngôn năm ngoái đi làm thêm vất vả, bị phơi nắng đến tróc da cũng là anh.

Nhìn thân thương phận, cho nên mới “tự bảo vệ mình”. Nhưng người khác lại không cần, bản thân anh cũng không thật sự cần.

Di động rung lên, Từ Tán nhận được tin nhắn của Lam Thiên Nhiên: Có đẹp, ngủ sớm đi, ngày mai cậu phải dậy lúc 5 giờ sáng.

Anh biết ngay Lam Thiên Nhiên sẽ không cảm thấy lời khen ánh trăng có ẩn ý nào khác mà. Anh cười cười, phất tay đuổi con muỗi đang bay vo ve bên cạnh đi, nhắn lại: Ngày mai cậu lên núi lúc nào?

Lam Thiên Nhiên: Trước bữa trưa, tôi lên núi ăn.

Nụ cười của Từ Tán càng tươi hơn: Được, chờ cậu lên cùng ăn cơm.



Ngày hôm sau, khi Lam Thiên Nhiên đến, Từ Tán đang chép kinh Phật. Trong điện mở nhạc Phật, mỗi người một bộ bàn ghế, tất cả mọi người đều ngồi rất ngay ngắn, cúi đầu nghiêm túc viết.

Từ Tán thật ra không tập trung như bề ngoài, anh chỉ đang chép một cách máy móc, còn hồn thì đã sớm bay đi đâu xa lắm rồi. Chốn trang nghiêm từng có thể đè nén linh hồn xao động của anh nay đã mất đi sức mạnh thần kỳ. Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng anh tham dự lớp tập thiền. Sau này, anh chỉ có thể dựa vào bản thân.

Khi hết giờ, Từ Tán rời khỏi điện thờ, thấy Lam Thiên Nhiên đang ngồi dưới gốc cây xem gì đó trên máy tính bảng. Anh đứng trước cửa điện nhìn người ngồi dưới ánh nắng loang lổ đằng xa.

Trong chuỗi tiếng Phạn ngân nga, anh bước về phía Lam Thiên Nhiên.

“Đang xem gì thế?” Từ Tán cười hỏi. Khi lại gần, anh mới nhận ra trên tay Lam Thiên Nhiên không phải máy tính bảng, mà là một cái máy đọc sách điện tử siêu lớn.

Từ Tán hỏi xong thì nghiêng đầu sang nhìn vào màn hình. Đây là một hành động vượt quá giới hạn. Nhưng Lam Thiên Nhiên lại không hề thấy mất tự nhiên vì hành vi của anh, ngược lại còn đưa máy ra, tiện cho anh nhìn rõ hơn.

Từ Tán: “Đây là khoa học viễn tưởng? Quyển vừa đoạt giải gần đây à?”

“Ừ, bây giờ nó rất nổi, mọi người đều đọc, nên tôi cũng đọc thử xem, lúc trò chuyện sẽ có thêm đề tài.” Lam Thiên Nhiên thẳng thắn nói ra mục đích thật của mình.

“Vậy tôi cũng đọc thử.” Từ Tán ngồi xuống cạnh Lam Thiên Nhiên, lật xem sách điện tử, còn được nước lấn tới: “Tôi hơi khát, cậu có nước không?”

Lam Thiên Nhiên lấy một chai nước hình trụ trong suốt từ túi ra, bên trong chỉ còn lại một nửa lượng nước: “Chỉ còn thế này thôi, tôi vừa uống rồi.”

“Không sao, tôi không mắc bệnh sạch sẽ, dễ nuôi lắm.”

Từ Tán uống ừng ực hết nước trong chai, rồi trả lại cái chai rỗng cho Lam Thiên Nhiên: “Lát nữa đến trai đường sẽ đổ lại cho cậu. Nước của cậu có vị đào nhạt? Ngon lắm.”

Lam Thiên Nhiên gật đầu: “Đây là một loại nước của Sơn Thủy Điền Viên tự sản xuất.”

“À.” Từ Tán cười: “Tôi thích đào.”

“Là thích món nước này, hay là thích trái đào?”

“Thích cả hai.”

“Sơn Thủy Điền Viên có hết. Cho tôi địa chỉ nhà cậu, tôi gọi họ gửi cho cậu một thùng.”

Từ Tán vừa cười vừa nhìn Lam Thiên Nhiên: “Cậu thật sự không thấy mình quá tốt với tôi à?”

“Chỉ nói một câu thôi mà.”

“Thật ra không phải thế.”

Không chỉ là một câu nói, mà là một tấm lòng. Có lẽ người cho đi không có cảm giác gì, nhưng người nhận được lại hiểu được sức nặng của nó.

Thế nhưng Từ Tán không cứ nhất định phải xoắn xuýt vấn đề này, anh đổi giọng nói: “Tôi không về Minh ngay, phải đi Nam Am một chuyến, cần giải quyết vài việc.”

Lam Thiên Nhiên đáp: “Vậy chờ cậu về thì nhắn họ gửi, không phiền, chỉ gọi một cuộc điện thoại thôi.”

“Được, cảm ơn trước. Đi thôi, chúng ta đi ăn.”

Lam Thiên Nhiên dọn đồ rồi đứng lên. Từ Tán thấy bên cạnh túi đeo chéo của anh còn một cái túi vải bạt nữa thì nảy ra một ý, bèn hỏi: “Cậu lại mang đồ ăn gì cho tôi?”

“Rau củ sấy, đậu hũ khô, đều là đồ chay.”

“Tôi cầm cho.” Từ Tán nhận túi vải bạt: “Cậu lo tôi đói đến mức này à?”

“Bụng đói không tốt cho dạ dày.”

“Sao cậu biết dạ dày tôi yếu?”

Thật ra Từ Tán đã đoán được vì sao Lam Thiên Nhiên biết, vì trong bình luận ẩn danh kia của anh đã từng nhắc đến việc anh không có cơm mà ăn, đói đến nỗi đau dạ dày.

Lam Thiên Nhiên đương nhiên sẽ không đột nhiên nói thẳng về cái bình luận đó, việc Từ Tán viết ra nó là một bí mật, mà chuyện anh từng đọc cũng là một bí mật. Anh chỉ lấy mình làm ví dụ: “Tôi lúc trước cũng thường hay quên ăn, Mẫn Mẫn còn phải mời một chuyên gia dinh dưỡng cho tôi.”

Từ Tán nghe thấy tên Tống Mẫn Mẫn nên nheo mắt: “Chuyện khi cậu vừa khởi nghiệp à? Cậu quên ăn quên ngủ thế, dạ dày có sao không?”

“Không sao, lúc ấy quá bận, sau này tôi không bận nữa thì cũng không quên ăn.”

“Vì sau này cậu bán công ty đi?”

“Ừ.”

Từ Tán không hỏi tiếp nữa, mà quay lại nói: “Dạ dày của tôi cũng không sao, chỉ vì từng chịu đói khi vừa đến Nhã Châu thôi, về sau lúc nào cũng chăm chút cho nó.”

“Khi cậu đến Nhã Châu không mang theo tiền sao?”

“Có, hơn nữa tôi còn rất cẩn thận chia ra làm nhiều phần, nhưng bị trộm một lần, bị lừa thêm một lần nữa, còn lại không bao nhiêu. Hồi ấy còn trẻ quá mà.”

Còn quá trẻ, tuy rằng anh biết cuộc đời lắm trò hiểm ác, nhưng không ngờ nó lại đến mức ấy, cho nên có đề phòng mà vẫn chưa đủ.

Lam Thiên Nhiên trầm ngâm rồi nói: “Bây giờ không sao nữa rồi.”

“Ừ.” Từ Tán nhìn lại, cười hỏi: “Cậu không an ủi tôi à?”

Lam Thiên Nhiên do dự: “Gửi lì xì cho cậu nhé?”

Đây là phương pháp anh dùng để đối phó với đồng nghiệp cấp dưới. Tiền có thể giúp đa số người thấy vui lên.

“Không cần, ôm một cái là được.” Từ Tán giang tay ôm lấy người kia.

Hai tay Lam Thiên Nhiên bị trói lại, không thể cử động, anh cũng chẳng tìm cách nâng lên, vì làm như thế sẽ giống như đang phản kháng, khiến người đối diện lúng túng.

Từ Tán chỉ ôm một lát rồi buông ra ngay, cười: “Thôi bỏ đi, không làm khó cậu nữa.”

“Không khó xử…” Lam Thiên Nhiên đang nghĩ xem có nên chủ động ôm lại Từ Tán hay không.

Từ Tán nhìn thoáng qua xung quanh, nhận ra họ đã đi đến gần khu nhà của Nhạc Trĩ, người canh cửa có thể thấy được họ, tuy thấy cũng không sao nhưng vừa rồi anh hơi sơ ý, lẽ ra nên tránh xa nơi này mới đúng.

Từ Tán kéo cổ tay Lam Thiên Nhiên: “Chúng ta đi bên này.”

Hai người rẽ sang một con đường khác, rời xa khu nhà.

Lam Thiên Nhiên vẫn còn đang nghĩ chuyện ôm hay không ôm, anh còn hơi tiếc nuối khi vừa rồi mình không đáp lại Từ Tán. Lần này anh phản ứng quá chậm, lần sau cần phải nhanh hơn nữa, phối hợp tốt hơn nữa mới được.

~*~

Bình luận

Truyện đang đọc