XIN CHÀO, DỊU DÀNG

Một lúc sau, anh Lưu gửi một dãy số điện thoại cho Từ Tán, nói người này từng theo hắn làm ăn trước kia, có thể tin tưởng, bảo Từ Tán cứ sai khiến thoải mái.

Từ Tán đi tắm trước, sau đó mới gọi vào số mà anh Lưu cho mình, đầu kia nghe máy rất nhanh.

“Anh Miêu phải không? Anh Lưu cho tôi số của anh, tôi là Từ Tán.”

Người kia cười đáp: “Tôi biết, anh Đại Kim đã báo cho tôi biết trước rồi, nói anh là em ruột anh ấy, bảo tôi chăm sóc anh cho tốt. Bây giờ anh đang ở Nam Am đúng không? Muốn đi ăn bữa khuya không?”

“Được, lâu lắm rồi tôi không ăn khuya ở Nam Am, cũng nhớ lắm đấy.”

Bọn họ không ăn món gì cao sang, chỉ là quán nướng ven đường, mùi vị khá ngon, mà quan trọng là không khí vui vẻ thoải mái, vừa ăn thịt vừa uống bia, có thể kết bạn với đủ mọi kiểu người trên đời.

“Anh Từ, anh cũng quen anh Đại Kim ở Nhã Châu à?” Anh Miêu vừa ngoạm một xâu thịt dê nướng vừa hỏi.

“Ừ.” Từ Tán cười đáp: “Chúng tôi quen từ mười năm trước. Hồi ấy, anh Kim là quản đốc, còn tôi thì đang vội tìm việc làm, anh ấy cho tôi vài công việc, thế là quen biết.”

Khi ấy đương nhiên Lưu Kim không phải là quản đốc bình thường, hắn làm nghề buôn sức lao động giá rẻ. Có người thiếu tiền thì hắn sẽ cho người ta mượn trước, sau đó họ sẽ phải làm việc cho hắn để trả nợ, tiền lương rất thấp, đại khái là nếu mượn hắn 3000 tệ thì phải làm việc kiếm cho đủ 6000 tệ mới trả hết nợ.

Từ Tán cũng đã vay tiền của Lưu Kim, nhưng anh không đi làm những công việc tay chân mà Lưu Kim giao cho mình, ngược lại còn trả giá với hắn, sau cùng làm cho hắn một trang web. Công việc hoàn tất, Lưu Kim rất hài lòng, còn thưởng thêm cho anh 2000 tệ.

“Thế là hai người quen sớm rồi, tôi thì bốn năm trước mới quen anh Đại Kim.” Anh Miêu kể: “Lúc ấy anh Đại Kim đang tuyển bảo vệ, tôi đi phỏng vấn, anh ấy chỉ nhìn tôi một cái là cho ở lại luôn.”

Thật ra công việc của hắn không phải là bảo vệ, mà là đi đòi nợ. Bấy giờ Lưu Kim đã không còn làm cái nghề buôn sức lao động giá rẻ nữa, hắn chuyển sang buôn tiền, vừa thu hút nguồn vốn từ xã hội, vừa cho vay lãi cao. Mà đã cho vay thì sẽ có người mượn rồi không trả, thế là cần có người chuyên đi đòi nợ lên sân khấu.

“Năm ngoái tôi về Nam Am cưới vợ, anh Đại Kim nói với tôi là muốn đầu tư vào mấy công ty ở Nam Am, bảo tôi thay mặt trông coi, thế là tôi ở lại Nam Am luôn.” Anh Miêu nói.

“Ở nhà cũng tốt, tiện chăm sóc người nhà.” Từ Tán tán thành.

“Đúng thế, có vợ có con làm ấm giường, rất tốt. Anh Đại Kim trả tôi tiền lương hàng tháng, tôi còn gửi tiền vào Tài chính Tụ Hâm luôn, tính ra thu nhập mỗi tháng cũng đến vài chục ngàn, chi tiêu ở Nam Am lại không cao như Nhã Châu, thế là cuộc sống càng thoải mái!” Anh Miêu nói đến chỗ vui thì vỗ bàn.

Từ Tán im lặng nghe hắn nói, không tiếp lời.

Tài chính Tụ Hâm là công ty của Lưu Kim, gửi tiền vào đó, lãi suất phải lên đến 40% mỗi năm. Con số này cao đến vô lý, trên đời nào có chuyện tốt như thế. Tụ Hâm phá sản là chuyện sớm muộn, việc này chính bản thân Lưu Kim cũng biết rõ. Nhưng người bên dưới hắn thì tưởng rằng vòi nước sẽ mãi chảy ra vàng, hoặc dù có người biết sự thật vẫn chìm đắm bên trong, vì cảm thấy mình chỉ cần thu tay về khi đồng vàng cuối cùng rơi xuống là được.

“Bốn năm trước anh đến Nhã Châu thì tôi đã đi rồi, bây giờ đến Nam Am, quen biết anh thông qua anh Lưu, chúng ta xem như có duyên.” Từ Tán nâng chai bia, cụng với chai của anh Miêu.

“Đúng vậy, chúng ta có duyên!” Anh Miêu vỗ lưng Từ Tán bằng bàn tay to tướng của mình: “Sau này chúng ta cũng là anh em.”

Uống xong chai rượu, Từ Tán nói: “Anh tìm một công ty trang trí nội thất đáng tin cậy, tôi chuyển tiền vào tài khoản của họ, tôi cần hóa đơn, phần mục đích ghi rõ: Dỡ và trang trí lại nhà cũ.”

Anh nhờ anh Miêu làm việc đương nhiên phải trả tiền, và còn phải trả bằng cách hợp pháp.

“Anh em một nhà tiền bạc cái gì.” Anh Miêu vội từ chối, tỏ ý kiên quyết không nhận tiền.

“Tình cảm là tình cảm, tiền bạc là tiền bạc. Tôi và anh Lưu cũng thế, không tin thì anh hỏi thử đi.” Từ Tán vẫn kiên trì phải đưa tiền. Nói thật lòng, nếu anh Miêu mà không chịu nhận tiền, chính xác là không chịu nhận tiền hợp pháp, thì anh cũng không dám nhờ đến hắn.

Anh Miêu cười ha ha: “Vậy thì nghe anh, anh là em ruột của anh Đại Kim, nghe lời anh là không sai.”



Tối ngày hôm sau, một chiếc xe tải nhỏ chạy vào khu nhà cũ của cha Từ Tán, dừng bên dưới căn nhà số 6. Cửa xe mở ra, 7 người đàn ông trưởng thành lần lượt đi xuống, trong đó có vài người cao to cường tráng, còn xăm mình. Cư dân trong khu nhà thấy họ thì vội vàng rời khỏi đó.

Từ Tán nói: “Đi thôi, lên lầu.”

Anh Miêu hỏi: “Lầu 5 đúng không?”

Từ Tán gật đầu. Khu nhà này không có thang máy, phải leo thang bộ. Lên đến tầng 5, Từ Tán nhấn chuông nhà cha mình, sau đó tránh sang một bên. Cửa vừa mở ra, nhóm người của anh Miêu đã chen chúc đi vào.

“Các người…các người là ai?” Từ Trường Minh và Cao Bội Lan rất hoảng sợ.

Từ Tán là người cuối cùng đi vào, anh cười với hai người kia một cái, rồi đóng cửa lại.

“Từ Tán?! Con định làm cái gì?!” Từ Trường Minh hét lên.

Từ Tán không thèm nhìn ông ta, mà quay sang anh Miêu: “Đập đi.”

Hai người đàn ông cao lớn canh chừng Từ Trường Minh cùng Cao Bội Lan, những người khác xăn tay áo bắt đầu đập phá. Bàn bị lật lên, tivi bị ném xuống đất, tủ lạnh bị đẩy ngã, tóm lại không cần biết là thứ gì, cái nào đập được đều bị đập hết. Tiếng ầm ầm loảng xoảng vang lên liên tục, mảnh vỡ bay tứ tung.

Cao Bội Lan gào khóc, Từ Trường Minh thì ôm vai bà ta an ủi.

Từ Tán nhét tay vào túi quần, lạnh lùng nhìn bọn họ.

“Choang”, một món đồ sứ trang trí bị đập nát, mảnh vỡ bay sượt qua Từ Tán. Anh Miêu vội kéo: “Người anh em, cẩn thận đấy, anh mà bị thương thì tôi không ăn nói được với anh Đại Kim đâu.”

Đập hết phòng khách, đến lượt các phòng khác. Từ Tán bước đến trước cửa một căn phòng, nhìn vào, anh nhận ra phòng ngủ trước kia của mình đã biến thành nhà kho.

“Bên này từ từ.” Anh nói rồi bước vào trong kiểm tra đồ đạc, tìm thấy được đồ của mình vẫn còn ở đây, những thứ linh tinh thì cho vào thùng, còn sách vở thì được cột lại bằng dây thừng, cho vào trong góc. Anh lại gần nhìn gáy sách, tìm thấy những quyển của thời cấp ba.

Tìm một lúc, anh thấy được sổ ghi bài giảng mà anh hoài nghi là của Lam Thiên Nhiên tặng, mở ra xem thử thì thấy nét chữ trên đó hơi cứng, rất có khả năng của của nam sinh viết. Thế mà trước kia anh vẫn tưởng rằng nó là do một bạn nữ nào đó yêu thầm mình soạn ra.

Từ Tán muốn nhớ lại nét chữ của Lam Thiên Nhiên, nhưng tiếc là không được. Anh mang theo mấy cuốn sổ trở lại phòng khách, nói với anh Miêu: “Xong rồi, dừng được rồi.”

Nếu thứ mà anh cần vẫn còn đây, thì nội dung vở kịch cũng cần điều chỉnh lại.

Anh Miêu gọi nhóm người kia: “Xong rồi, về thôi về thôi!”

Từ Tán: “Làm phiền rồi, cảm ơn mọi người.”

“Khách sáo gì chứ.”

Anh Miêu gọi người của mình rút về trước.

Căn nhà chìm vào sự im lặng quỷ dị.

Từ Tán đạp lên hàng đống mảnh vỡ, bước đến bên cạnh cái sô pha đã bị lật ngã, dựng nó dậy, vỗ cho sạch bụi rồi mới ngồi xuống. Anh cúi xuống nhặt một mảnh thủy tinh sáng chói lên, rồi dựa vào sô pha, vắt chân chữ ngũ, thản nhiên nhìn về phía Từ Trường Minh và Cao Bội Lan, tay vẫn cầm chơi mảnh thủy tinh sắc bén, miệng thì nhẹ nhàng gọi: “Ba, dì Cao, sang đây ngồi đi.”

“Con…” Từ Trường Minh muốn quát mà không đủ can đảm: “Con muốn làm cái gì đây?!”

“Ba, ba còn nhớ đã nợ tôi bao nhiêu tiền không? Tôi còn giữ giấy nợ đấy.”

“…Ba…không có tiền trả!”

“Tôi biết.” Từ Tán nhìn quanh: “Cho nên tôi tự đến lấy, thế này chắc cũng được khoảng 50-60 ngàn chứ hả?”

“Con! Con…” Từ Trường Minh tức đến nỗi không nói thành lời.

Nội thất của căn nhà này tuy cũ, nhưng ban đầu ông ta cũng mất kha khá tiền, hơn xa 50-60 ngàn, mà tiền còn là lừa của Từ Tán mới có được. Ngoài tiền ra, quan trọng nhất là tâm huyết, đây là quà của Từ Trường Minh tặng cho Cao Bội Lan.

Cao Bội Lan mắng Từ Trường Minh: “Anh đúng là đồ đàn ông ăn hại, chỉ biết đứng nhìn người ta phá nhà chúng ta, anh có còn là đàn ông không?!”

“Tiểu Lan, anh…anh…” Mặt Từ Trường Minh đỏ bừng lên.

Từ Tán: “Dì Cao, tiền mà ba tôi mượn ngày trước, đa số là cho dì tiêu chứ gì?”

Cao Bội Lan không nhận: “Tiền của ba cậu liên quan gì đến tôi?”

Từ Tán cười khẩy: “Ông ta mượn tiền của tôi không phải là do dì xúi giục à?”

Trong mắt anh, Cao Bội Lan chắc hẳn là có quan hệ gì đó với Vương Đình, ví dụ như Vương Đình thuê bà ta tiếp cận Từ Trường Minh.

Cao Bội Lan nóng nảy, ra sức đánh Từ Trường Minh, còn nức nở kêu: “Tại tôi xúi giục anh sao? Anh làm chuyện thối nát, sao lại đổ lên đầu tôi? Tôi mới là nạn nhân mà! Anh lừa tôi là anh có tiền, tôi làm sao biết tiền của anh là mượn về?! Tôi mà biết, tôi còn lâu…”

Từ Trường Minh chịu đựng cho Cao Bội Lan đánh, nhưng vẫn cố ôm bà ta vào lòng: “Tại anh không tốt, anh có lỗi với em…”

Chờ Cao Bội Lan thôi kích động rồi, ông ta nói cằn nhằn với Từ Tán: “Không phải cô ấy nói gì ba, không liên quan gì đến Tiểu Lan! Chỉ tại ba tự nghĩ ra ý tưởng đó, là lỗi của ba, con cứ nói rốt cuộc là muốn thế nào đi?!”

Nụ cười trên mặt Từ Tán tắt đi, anh thở dài: “Đủ rồi, hai người không cần như thế, tôi không định đòi nợ, chỉ muốn nói chuyện thôi.”

“Con muốn…nói cái gì?” Từ Trường Minh hỏi.

“Ngày hôm qua dì Cao nói tôi không biết xấu hổ, tôi còn chưa hiểu vì sao dì lại nói thế.” Từ Tán cau mày nhìn Cao Bội Lan.

Cao Bội Lan thấy vậy rụt người lại, Từ Trường Minh lập tức anh dũng đứng chắn trước mặt bà ta. Trước đó  khi có mặt nhóm người anh Miêu thì ông ta không dám “phản kháng” rõ ràng, sợ thật sự sẽ bị đánh, nhưng với Từ Tán lại không quá sợ hãi nữa, vì Từ Tán chưa từng ra tay đánh ông ta.

Từ Tán cảm thán: “Rõ ràng là các người nợ tiền tôi, lại còn nói tôi không biết xấu hổ, đúng là khó hiểu.”

Cao Bội Lan lấy hết can đảm nói: “Chính cậu làm cái gì còn không biết chắc!”

“Hử? Tôi làm gì cơ?” Từ Tán tò mò hỏi.

Từ Trường Minh trả lời thay Cao Bội Lan: “Có người nói con là tội phạm hiếp dâm…”

Từ Tán câm nín, nhưng anh đã hiểu ra đây là phiền phức do bài viết vu cáo của Tạ Khai Ngôn gây ra.

“Giả thôi, người ta đồn bậy. Chú tôi biết chuyện này không?”

Từ Trường Minh: “Không biết, ba đâu có dám nói.”

Từ Tán yên tâm, xem ra Từ Trường Vinh vẫn còn có thể tin được, chứ không cố ý giấu giếm anh.

“Lời đồn này làm sao truyền đến tai các người được?”

Từ Trường Minh im lặng.

Cao Bội Lan xen vào: “Mọi người đều nói vậy!”

Từ Tán nhìn bà ta: “Làm phiền dì Cao cho ví dụ.”

Cao Bội Lan càng bị nhìn càng thấy sợ, cuối cùng thì làm liều, đọc ra 6-7 cái tên.

Từ Tán chưa từng nghe qua, bèn hỏi rõ từng người một xem ai là ai. Hỏi xong, anh phát hiện ra toàn là các bà thím trung niên trong khu nhà, nhưng họ thì không biết lên mạng, mà có lên cũng sẽ không chú ý đến tin tức của Từ Tán.

Tuy nhiên có một người đặc biệt trong số đó, chính là mẹ của Tôn Triết, một người đàn bà hết sức khó chơi, vì hai đồng xu tiền chợ mà bà ta có thể đánh nhau với chủ sạp hàng. Đồng thời, người này cũng rất giỏi thêm mắm dặm muối, lời đồn có lẽ là từ miệng bà ta truyền ra. Thế nhưng bà ta chỉ là một người bình thường không có văn hóa, chắc chắn cũng sẽ không lên mạng xem tin về Từ Tán, suy ra là thằng con trai Tôn Triết đã nói gì đó.

“Tôn Triết gần đây có về không?” Từ Tán hỏi.

“Hỏi nó để làm gì?”

“Có về không?” Từ Tán nhắc lại.

“…Khoảng nửa tháng trước có về một chuyến.”

“Quả nhiên.” Từ Tán nhíu mày: “Quá nửa là hắn tung tin đồ về tôi, nhưng tại sao hắn lại làm thế? Hắn có bệnh không vậy?”

Từ Trường Minh nhìn anh bằng vẻ không dám tin: “Hồi nhỏ con hay đánh nó lắm, quên rồi à?”

Có sao? Từ Tán cẩn thận suy nghĩ lại: “Chỉ đánh vài lần thì phải.” Hơn nữa đó còn là chuyện khi anh còn khá nhỏ, chứ khi lên cấp ba thì cơ bản là anh không đánh nhau nữa.

Từ Trường Minh trợn mắt: “Sao có thể chỉ vài lần, ngày nào con cũng đánh nhau! Trong đó Tôn Triết bị con đánh nhiều nhất. Sao mà người ta không ghi hận chứ?”

“Tôi cũng không đặc biệt chọn hắn để đánh, ai mà rảnh chứ, lúc ấy người tôi muốn đánh phải  nhiều đến nỗi có thể đứgn  xếp hàng ấy. Ba biết tại sao không?” Từ Tán lạnh lùng nhìn Từ Trường Minh, siết chặt hai tay, dùng ý niệm để vung kiếm ra: “Vì chúng nó nói mẹ tôi là gái điếm, còn ba là đồ con rùa bị cắm sừng.”

Thanh kiếm này không có chuôi, từ trên xuống dưới đều là lưỡi kiếm sắc bén, Từ Tán nắm tay lên nó cũng bị cứa cho máu chảy đầm đìa.

“…Chúng nó…nói bậy!” Từ Trường Minh nhục nhã hết sức, không dám nhìn Từ Tán, cũng không dám nhìn lên Cao Bội Lan.

Từ Tán: “Dù thế nào đi nữa, mọi việc cũng rõ ràng rồi.”

Anh ném mảnh thủy tinh trong tay đi, cuộn mấy quyển sổ lại, khi làm động tác này anh mới nhận ra ngón tay hơi đau, nhìn xuống thì thấy ngón tay cái bị rạch một vệt nhỏ, trên sổ cũng đã dính máu.

Anh cong ngón tay lại, đứng lên: “Tôi phải đi rồi.”

Từ Trường Minh và Cao Bội Lan mặc kệ anh.

Từ Tán đánh giá xung quanh: “Thật ra đập cũng không nhiều lắm, cái tủ lạnh kia dựng lại là có thể dùng đấy chứ?”

Cao Bội Lan không nén được giận, trừng anh.

“Thế này đi, tôi cho các người 100 ngàn tệ, các người tự tìm người dọn đi.” Từ Tán lấy điện thoại ra: “Ba, số tài khoản là bao nhiêu, tôi chuyển cho ba.”

Từ Trường Minh khựng lại: “Tại sao con…”

“Vốn cũng chỉ muốn nói chuyện thôi.” Từ Tán giục: “Ba, số tài khoản.”

Cao Bội Lan lấy di động của Từ Trường Minh ra khỏi túi ông ta, mở giao diện thanh toán, mắt nhìn Từ Tán quét mã chuyển tiền, sau đó tài khoản của Từ Trường Minh có thêm 100 ngàn tệ.

“Sau này chúng ta có gì cần thì nói.” Từ Tán nhìn lướt qua căn nhà: “Không cần phải thế này, đúng không?”

Cao Bội Lan lúng túng gật đầu.

Từ Trường Minh nhỏ giọng oán trách: “Tại con vừa vào nhà đã đập…”

“Đó không phải vấn đề, quan trọng là chúng ta đã nói rõ hết hiểu lầm.” Từ Tán: “Sau này có hiểu lầm thì cứ nói thẳng với tôi, như thế tôi mới giữ được tâm trạng tốt, mà tôi vui vẻ thì có thể cho các người một khoản sinh hoạt phí thích hợp.”

Thay vì để người khác đến mua chuộc người cha này, thôi thì anh tự mình ra giá cho xong. Bây giờ điều quan trọng là anh phải giải quyết nguy cơ bên ngoài.

Cao Bội Lan và Từ Trường Minh sửng sốt. Sau đó Cao Bội Lan âm thầm đẩy Từ Trường Minh một cái, ông ta không hiểu nên nhìn lại. Cao Bội Lan chỉ tiếc rèn sắt không thành thép,  đành phải tự mình ra trận.

Bà ta gượng gạo bày tỏ: “Chúng tôi cũng không phải…không có cố ý hiểu lầm cậu, chúng ta là người một nhà…”

Một tay bà ta thò ra sau, nhéo Từ Trường Minh thật mạnh. Ông ta run lên một cái, vội nói tiếp: “Đúng thế, chúng ta là người một nhà…”

“Là vậy đấy.” Cao Bội Lan nói lí nhí, gò má run run, vừa cứng ngắc vừa kệch cỡm: “Sau này, nếu có chuyện này nữa thì chúng tôi cũng không nghe người ngoài nói bậy.”

Từ Tán: “Nghe thi được, nhưng nhớ nói lại với tôi một tiếng là được.”

“Đúng đúng, chúng tôi có nghe cái gì, nhất định sẽ báo cho cậu biết!”

Từ Tán gật đầu: “Vậy cứ thế nhé, có gì thì gọi điện cho tôi.”

Bàn xong chuyện, Từ Tán cười với Từ Trường Minh và Cao Bội Lan: “Vậy tôi đi đây, ba, dì Cao, tạm biệt.”

Anh không muốn ở lại nơi này thêm dù chỉ một giây.

“Không ngồi chơi chút sao?” Cao Bội Lan cố nặng ra một nụ cười “hiền hòa”.

“Không, tôi còn bận việc khác.” Từ Tán đi ra ngoài.

Từ Trường Minh và Cao Bội Lan theo sau, tiễn anh ra cửa, lúng túng dặn dò: “Đi đường cẩn thận.”

Từ Tán vừa đi, hàng xóm nhà đối diện đã mở cửa, liếc qua cầu thang một cái rồi nghểnh cổ hóng sau lưng Từ Trường Minh và Cao Bội Lan, tìm cách để thấy được tình cảnh trong nhà: “Lão Từ, nhà anh hôm nay làm sao thế? Tiếng động gì vậy?”

Từ Trường Minh im lặng cười gượng.

“Không sao, chúng tôi vẫn khỏe lắm!” Cao Bội Lan đẩy Từ Trường Minh vào nhà, đóng cửa đánh rầm một tiếng.



Rời khỏi khu chung cư, Từ Tán không lập tức gọi xe về khách sạn mà đi bộ dọc theo đường cái. Anh đi rất nhanh, linh hồn của anh lại càng nhanh hơn, như muốn bay lên, cuồng bạo muốn phá tung hết thảy.

Ánh sao trên trời, ánh đèn dưới đất, ve râm ran mùa hạ, người nói cười xôn xao, tất cả đều mang lại sự bực bội, cũng làm người ta phải chai sạn, như phẫn nộ giữa cơn mơ, nhưng tỉnh táo trong cơn say.

Thân xác phàm tục bị giam cầm trong chốn nhân gian, linh hồn cũng mãi mãi phải chịu đau khổ.

Bước lên cầu, gió sông ban đêm thổi rất gấp rất lạnh, Từ Tán nắm tay lại, cảm nhận thứ đang cầm thì mới nhìn xuống, là cuốn sổ ghi chép anh đã lấy từ nhà cha mình ra.

Linh hồn đang lạc lối bỗng sững sờ, rồi bị kéo vào trong cơ thể, Từ Tán bình tĩnh lại. Anh lật sổ ra dưới ánh đèn đường, nhìn nét chữ trên đó, rồi lấy di động ra, mới 9 giờ hơn thì cũng không quá muộn. Anh mở ứng dụng chat, nhấn vào hình đại diện của Lam Thiên Nhiên, suy nghĩ rồi quyết định gọi điện.

Lam Thiên Nhiên nhận ngay: “Từ Tán?”

“Ừ, là tôi.” Có lẽ do vấn đề tâm trạng, Từ Tán tự thấy giọng của mình hơi nghèn nghẹn. Anh lặng lẽ hít thở, cố nói bằng ngữ điệu nhẹ nhàng hơn: “Cậu đang làm gì? Không phiền chứ?”

“Không phiền, tôi ở nhà.”

“Một mình à?”

“Đúng vậy.”

Lam Thiên Nhiên nói rất ngắn gọn, rõ ràng là không quá nhiệt tình, nhưng Từ Tán lại không thấy lúng túng chút nào, rất tự nhiên tìm chủ đề: “Chuyện ở Nam Am tôi làm xong rồi.”

“Cậu về Minh rồi à?”

“Chưa, ngày mai về…” Từ Tán dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Hôm nay về hình như cũng được? Hôm nay tôi về.”

“Không cần gấp thế chứ?”

“Tôi muốn về Minh, ở đây thấy rất phiền.” Từ Tán thở dài.

Lam Thiên Nhiên bèn nói: “Vậy thì về đi, có cần tôi đón cậu không?”

“…Cậu…đến Nam Am đón tôi?” Chút âm u còn lại trên mặt Từ Tán bị sự kinh hãi quét sạch.

“Không, ra ga tàu cao tốc đón cậu, cậu đi tàu cao tốc về đúng không? Dừng ở ga nào?”

Trái tim bị kinh động của Từ Tán trở về lồng ngực, nhưng lại thoáng chút thất vọng. Anh xua cảm giác này đi, đáp: “Là tàu cao tốc, không cần đón, cậu nghỉ ngơi đi. Tối mai cậu rảnh không? Ăn cơm đi?”

“Được chứ, tôi rảnh.”

Từ Tán nhìn xuống, cất bước: “Đến nhà cậu à?”

“Được.”

Từ Tán ngẩng lên nhìn mặt sông thoáng đãng, gió sông ập vào mặt, cuốn hết đi sự u uất trong lòng anh. Anh nở nụ cười, rồi cười thành tiếng: “Vậy mai gặp.”

Lam Thiên Nhiên cũng cười: “Ngày mai gặp.”

Nói chuyện với Lam Thiên Nhiên xong, Từ Tán cũng không đặt vé ngay, mà gọi cho anh Miêu trước: “Chuyện tối nay cảm ơn anh đã giúp, có rảnh đi ăn thêm bữa khuya không?”

Anh Miêu đồng ý ngay: “Không thành vấn đề! Đến ngay đây.”

Mọi người lại ngồi ăn thịt nướng và uống bia như tối hôm trước. Sau hai chai bia, tất cả lại trở thành an em một nhà.

Từ Tán hỏi anh Miêu: “Các anh có thể giúp tìm người không?”

“Tìm ai?”

Từ Tán lấy trong túi của mình ra mấy tấm ảnh được in sẵn: “Tìm cậu nam sinh mặc đồng phục này.”

Anh Miêu dùng khăn giấy lau tay, nhận hình xem thử: “Hình chụp mờ quá, không có cái nào rõ hơn à?”

“Không, chỉ có thế này thôi.” Đây là hình cắt từ video ra, nên chất lượng không cao.

“Hơn nữa tôi chỉ có hình thôi, không còn thông tin nào khác.” Từ Tán nói tiếp: “Hình này là từ 7 năm trước, bây giờ cậu ta chắc đã lớn rồi, có khi ngoại hình cũng khác.”

Anh Miêu tỏ vẻ khó xử: “Thế thì tìm sao đây?”

Từ Tán: “Cậu ta đang mặc đồng phục trường trung học, các anh có thể tìm thử xem đây là đồng phục trường nào, sau đó có lẽ sẽ tìm được giáo viên hoặc bạn học của cậu ta.”

Anh Miêu gật đầu lia lịa.

Từ Tán: “Nếu tìm được người, các anh đừng dọa người, tốt nhất là đừng cho cậu ta biết, giữa chúng tôi không có thù oán gì cả, chỉ muốn tìm cậu ta hỏi chuyện thôi.”

“Hiểu rồi, tìm được người thì tôi báo cho anh trước, sẽ không làm gì dư thừa.”

Từ Tán: “Tôi chuyển một khoản đặt cọc cho anh trước, nếu tìm được thì tôi sẽ trả phần còn lại gấp đôi.”

“Được, cứ làm như anh nói.”

Chi phí trang trí nội thất lúc trước Từ Tán trả cũng rất rộng rãi, anh Miêu tin rằng lần này anh cũng không keo kiệt.

“Anh Miêu rất hào sảng, mời anh!” Từ Tán nâng chai bia, cụng mạnh vào chai của anh Miêu.

Dường như có đốm lửa bắn vào hơi ga, bùm một tiếng, không khí cháy rực lên. Hai người cùng ngửa đầu uống cạn bia trong chai, nhìn nhau cười lớn, hào khí ngất trời.

Cả nhóm uống gần say mèm, Từ Tán mới tỏ ý xin lỗi, nói mình phải đi trước cho kịp chuyến tàu cao tốc. Mọi người quyến luyến chào nhau, uống thêm một lượt nữa. Từ Tán vội vàng giả say, lảo đảo trốn ra khỏi đám người.

Trước khi đi, anh ra tính tiền, chủ quán đưa hóa đơn, anh nhanh chóng nhìn qua một lượt, nói rằng tính sai.

Chủ quán không tin: “Không thể nào!”

Một cái hóa đơn viết lung tung thế này, làm sao chỉ nhìn một cái mà biết sai được? Trừ khi là thiên tài. Ha ha, chắc chắn là uống say gây chuyện đây. Ông ta nhìn Từ Tán, thấy mắt anh vẫn sáng như sao, chẳng giống say, còn nhóm người anh Miêu thì đều choáng váng hết cả. Chắc người này vẫn say chứ nhỉ, chẳng qua là không thể hiện ra ngoài thôi.

“Sao thế?” Hai người làm nghe tiếng ông chủ nói lớn hơn thì chạy lại định chống lưng cho ông ta.

Từ Tán cười tỉnh bơ, nhìn họ: “Vậy cứ theo giá các người tính đi.”

Anh quét mã chuyển tiền xong thì đi ra ngoài đường, bước lên chiếc xe đã gọi.

Chủ quán nhìn theo, lòng vẫn không phục bèn lấy máy tính ra tính lại. Chà chà, đúng là tính sai thật, nhóm người này gọi nhiều thứ quá, nên ông ta tính tiền không biết vì sao lại thiếu mất 100 tệ!



Đêm khuay thanh vắng, phần lớn con người đều đã chìm vào trong mộng. Từ Tán trở về Minh.

Ngày hôm sau, anh thức dậy đúng giờ, lên công ty làm việc.

Vừa mới vào cửa, La Tiểu Duệ đã giang rộng hai tay một cách khoa trương: “Anh Tán, chào mừng trở về, anh lại đẹp trai hơn rồi!”

Cậu ta vòng tay ôm lấy Từ Tán, vỗ bồm bộp lên lưng anh.

Từ Tán lắc lư cho cậu ta vỗ như một cái gối ôm hình người: “Anh nói này La Tiểu Duệ, có phải cậu đang trút giận lên anh không thế?”

“Có đâu! Em thấy anh về nên vui quá mà!” La Tiểu Duệ buông Từ Tán ra, trừng mắt: “Anh nhìn mắt em đi, mắt đẫm lệ đây này!”

“Tôi chỉ thấy ghèn thôi.” Từ Tán đi vòng qua La Tiểu Duệ để vào văn phòng: “Có phải cậu thấy áp lực quá nên muốn nghỉ phép không? Muốn đi thì cứ đi, dù sao anh cũng về rồi này, ở đây không cần cậu nữa.”

La Tiểu Duệ giơ ngón tay út ra, khóc rấm rứt, còn mắng Từ Tán chê mình là hoa tàn ít bướm, chắc chắn là có yêu tinh nào bên ngoài rồi, có mới nới cũ…

Lễ tân Tiểu Nguyên nhìn cậu ta diễn, vừa chemiệng cười vừa phụ họa.

Từ Tán quay lại: “Đúng rồi, thời gian này cậu đã nhận thêm bao nhiêu yêu tinh… à người mới rồi?”

Có khoản đầu tư của Hằng Thịnh, công ty của họ cần phải mở rộng quy mô, tuyển thêm nhân viên vào, còn có dự định dời văn phòng.

Nói đến công việc, La Tiểu Duệ không đùa nữa. Cậu ta thôi làm mặt quỷ, nói: “Phỏng vấn một số rồi, nhưng còn chưa có quyết định sau cùng, em đã chọn vài người ra, anh xem gặp qua họ luôn cho biết có phù hợp không.”

“Được.”

“Còn nữa, anh nói chúng ta có nên chờ dời văn phòng xong mới tuyển người không? Chỗ chúng ta bây giờ à, trông hơi nghèo nàn, giao thông cũng bất tiện.” La Tiểu Duệ nói: “Anh nghĩ đi, các bé yêu tinh thấy chỗ chúng ta có văn phòng mới sang trọng hơn, giao thông thuận tiện hơn mới chịu vào làm chứ.”

“Cậu tìm được địa điểm thích hợp chưa?”

“Thế thì chưa.”

“Vậy cậu nói chuyện này có tác dụng gì, lẽ nào cứ phải chờ đến khi có văn phòng mới rồi tuyển người sau?”

“Không không, ý em muốn nói, có thể nhờ Hằng Thịnh giới thiệu cho chúng ta vài địa điểm ưu đãi không? Đi hỏi bạn học cũ của anh thử xem?”

La Tiểu Duệ đang muốn lợi dụng Hằng Thịnh, đã dựa lưng vào cây cao rồi thì hóng được bao nhiêu bóng mát tốt bấy nhiêu.

Từ Tán thoải mái đáp: “Được, để anh hỏi.”

Lại có thêm cơ hội để giao lưu với Lam Thiên Nhiên rồi, rất tốt.

Anh mở máy tính, đăng nhập vào các loại phần mềm.

Từ Tán gửi tin cho Lam Thiên Nhiên: (mỉm cười) Tối nay mời tôi ăn cơm còn nhớ không?

Lam Thiên Nhiên: Nhớ, tôi đến đón cậu?

Từ Tán: Không cần, tôi tự đi, tôi biết đường.

Lam Thiên Nhiên: Được, tối nay gặp.

Khi anh rửa tay, La Tiểu Duệ cũng chen đến bên cạnh bồn rửa: “Anh Tán, anh với Phó tổng Lam không có chuyện gì chứ hả, lúc họp anh cứ nhìn người ta hoài.”

“Đừng có nói bậy.” Từ Tán lùi về sau hai bước, ngửa người ra sau, nhìn ra bên ngoài một cái. Thấy không có ai, anh mới quay trở lại trước bồn rửa, giật tờ khăn giấy lau tay.

Lam Thiên Nhiên trở thành đối tượng bị cô lập.

Cảnh sát giao thông xem xong thì quy mọi trách nhiệm cho tóc vàng: “Sau này lái xe cẩn thận đó.”Mọi người đều cười, trừ Lam Thiên Nhiên.

~*~

Bình luận

Truyện đang đọc